Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Hắn ở đâu!
Cả hai giật nảy mình.
Lời nói thốt ra từ miệng của hắn chẳng có ý gì sâu xa nhưng có lẽ là do tâm trạng nên Tiêu Chính Nam lại quan trọng hóa vấn đề. Hắn nghiêm mặt nói:
"Tuyệt đối ta không thể bước vào vết xe đổ của kẻ đó mà tự chôn chính mình."
Dù vậy, chấp niệm của Kinh Như Tuyết rất mãnh liệt. Hắn đã từng rơi vào hôn mê, tuy nhiên với khát vọng được sống hắn đã tỉnh lại, bất chấp thương thế mà vùng lên. Hắn nghiến răng nhuôm đầy máu tươi, hét lớn:
"Kẻ nào? Ta không biết, ta đến Âm giới cốt chỉ để dò tìm tuyệt bảo. Ngoài ra không còn điều gì khác."
Một hán tự cổ được khắc lên bầu trời. Ấn ký phát quang khắp tứ phương, lấn át cả vầng thái dương bằng tử bạch sắc
Tận mắt nhìn rõ thái độ của đối phương dành cho mình, Tiêu Chính Nam đã hiểu được phần nào. Y không muốn nữ nhân trước mặt đánh mất thiện cảm với mình nên đã nở nụ cười nhằm xóa nhòa ranh giới. Rồi hỏi:
Trong một phút giây sơ xuất, Kinh Như Tuyết đã bị Lưu Nghị Thành đánh lén, kết quả b·ị t·hương khí của đối phương nhập thể làm kinh mạch đa phần bị t·ê l·iệt tệ hơn là đứt đoạn. Cộng hưởng với nội ngoại phòng bị phá khiến hắn không khác gì một con cua mới lột vỏ. Cực kỳ mong manh dễ tổn thương.
Với lời nói đó không lý gì nàng phải từ chối. Với lại nàng cũng không muốn đắc tội với y, biết đâu y nổi giận thì tính mệnh của nàng cũng không an toàn. Nàng gật đầu vâng dạ rồi nắm tay Mộc tinh mà rời khỏi.
"Thú vị! Ngươi như thế mới khiến ta có động lực để đánh tiếp chứ. Dù gì cũng mới khởi động mà thôi."
"Ta hiểu rồi, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi. Sau này có chuyện cứ đến Thiên Không Thành tìm bổn vương."
Nhận được câu hỏi ấy nàng thành thật đáp:
"Ra là vậy, thú vị thật!"
Nhờ đó mà nàng đã khôi phục tâm trí. Lúc nàng tỉnh lại, cũng là lúc nàng nhận ra Tiêu Chính Nam đã ở bên cạnh, tự thân nàng cảm thấy bất an. Tuy nhiên không thể cứ như vậy mãi.
Lưu Nghị Thành không giấu được sự thích thú khi nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, hắn nở nụ cười đầy ranh ma.
Lưu Nghị Thành vỗ tay tán thưởng cho suy đoán của Kinh Như Tuyết đồng thời nói thêm:
Mặt đối mặt với kẻ vừa đánh mình, Kinh Như Tuyết bùng lên ngọn lửa hận thù. Lạnh lùng nói:
Sự trở lại này quả là nằm ngoài dự kiến.
"Chính xác!"
Nói đoạn, y phất nhẹ tay tức thì đặt để một lệnh phù bằng vàng trong tay nàng. Nhận được thứ quý giá như vậy khiến nàng không khỏi hoài nghi, định sẽ mở lời từ chối, nhưng Tiêu Chính Nam đã tinh ý mở lời trước: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này.
"Ta không vội, ngươi sống hay là c·hết lúc này đối với ta đều rất hữu dụng. Vậy sao trước khi đó ngươi không thành thật một chút?"
Lúc này chỉ còn lại hai người.
Chỉ vừa nhắc đến hai chữ linh hồn. Trên khuôn mặt của thoáng xuất hiện sự bất ngờ vì đối phương đã nắm thóp được mình. Tuy vậy không dễ để Kinh Như Tuyết nói ra điều mình làm. Hắn phủ nhận:
Do đó nó có thể vỡ bất kỳ lúc nào.
"Thưa, có một lượng lớn chướng khí xuất hiện buộc tộc của dân nữ phải rời đi nhằm bảo toàn mạng sống."
"Tộc ngươi đâu, sao ngươi lại ở đây?"
Siêu.
Chương 12: Hắn ở đâu!
"Liên Hoa Thất Sắc đã nằm trong tay Thanh Long vậy chỉ còn cách đi một đường vòng thật xa chính là khôi phục lại thân xác của hắn, ngươi dự định như vậy phải không. Tuy nhiên ta có cách còn hay hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lập tức, Lưu Nghị Thành cùng Tiêu Chính Nam bay đến đối diện với Kinh Như Tuyết. Đứng trước đối thủ vừa từ cõi c·hết sống lại, không hiểu sao lại khiến Lưu Nghị Thành cảm thấy thích thú.
"Điều gì?" Kinh Như Tuyết đanh mặt lại, thận trọng.
Đồng một thời điểm toàn thân Kinh Như Tuyết bị lửa t·hiêu r·ụi, để lộ ra thân hình trên đầy cơ bắp. Từ đó hắn phá núi bay lên không trung, theo quang lộ đã mở ra từ trước.
Nói đoạn hắn đưa đầu lưỡi ra liếm môi đầy thèm thuồng:
"Hừ! Lưu Nghị Thành ta không ngờ kẻ như ngươi lại liên minh với thủ hạ bại tướng trong tay của Thanh Long như thế. Quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt đấy."
"Thì ra, các ngươi đoán ta đang giữ linh hồn của kẻ đó nên mới bày ra thế trận này. Muốn g·iết ta đoạt hồn sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hừ nhẹ.
Phải nói rằng.
"Như Tuyết ngươi đã quá coi thường ta rồi. Vốn dĩ ta chẳng cần đến tên phế vật này để có thể đánh bại ngươi. Chẳng qua ta muốn xem thử rốt cuộc ngươi đã tiến bộ đến đâu mà thôi. Không ngờ vẫn dậm chân tại chỗ. Phế vật."
Tiêu Chính Nam xuất khí chiêu về phía hai yêu nhân trước mặt.
Ngẩng mặt lên trời, Lưu Nghị Thành đắc chí cười lớn.
"Ngươi có muốn thử không?"
"Hahaha."
"Dù hôm nay ngươi không giao ra, nhưng khi ngươi c·hết rồi ta sẽ khống chế linh hồn của ngươi để khai ra hắn và nuốt trọn cả lũ cũng được thôi."
Đất đá bị lực hút bay lên cao, một cột khói khai mở thượng giới chọt thẳng mấy tầng mây. Việc này nhất thời khiến hai kẻ này không tin vào mắt mình, bị nội thương nghiêm trọng đến như vậy mà khí của Kinh Như Tuyết không hề suy yếu.
Hự...aaa.
Nàng rụt rè ngẩng đầu lên đối mặt với y.
Dù là vậy, Kinh Như Tuyết mặc kệ hiểm nguy. Trực tiếp nắm lấy năng lượng trong lòng bàn tay bắn thẳng lên bầu trời trực tiếp khai mở ra Ấn Ký Khai Thiên Đạo.
Lưu Nghị Thành mỉa mai nói:
Từ trong lòng bàn tay của hắn truyền ra một đạo quang trắng bạch, quấn lấy thân thể cả hai. Thoáng chốc đã chữa lành thương tích của Tiêu Ân Nhi cùng Mộc tinh, những đau đớn đã qua nay không còn nữa.
"Đa tạ thánh thượng."
Nơi Kinh Như Tuyết bị chôn lấp, đã có một chuyển biến không thể ngờ đến. Hắn vẫn chưa c·hết, mà đang bắt đầu tận dụng thời gian quý báu này để có thể trở lại chiến trường.
Nghe vậy, Tiêu Chính Nam đưa ánh mắt nhìn xung quanh, thấy chướng khí tản mác phủ lấy gần như một nữa không gian. Thì ngầm hiểu ra vấn đề, hắn liếc nhìn Lưu Nghị Thành đứng ở phía sau lưng một cái đầy ngụ ý rồi quay lại nhìn Tiêu Ân Nhi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn gồng hết sức bình sinh, đẩy chân khí đang bị tắc nghẽn bên trong cơ thể bạo phát ra bên ngoài. Có thể hình dung chân khí lúc này như một con sông phải chảy qua một con lạch nhỏ và hẹp không tránh khỏi tình trạng quá tải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng vội, cứ giữ lấy, biết đâu vào một ngày nào đó ngươi cần đến sự giúp đỡ của bổn vương."
Lúc này. Bạch Hổ không nhẫn nhịn được mà chen ngang cuộc trò chuyện.
Câu hỏi ấy, đã khiến Lưu Nghị Thành ngưng trệ lại nụ cười mà nhìn chằm chằm Kinh Như Tuyết. Một lúc sau hắn mỉm cười đáp:
"Ngươi đi đi lại lại Cửu giới trong suốt một quãng thời gian dài. Không những vậy còn ẩn nấp ở Âm giới của ta. Đừng coi ta là kẻ ngốc." Nói đoạn hắn nghiêm túc đến mức không có chút biểu cảm nào. "Nói đi, linh hồn của kẻ đó đâu."
Sức lực có vẽ mạnh mẽ hơn trước gấp bội, khiến mặt đất dậy sóng, rung chuyển không thua gì đ·ộng đ·ất.
"Yêu tộc đang đứng trước thử thách lớn, ta phải thống nhất các bộ tộc về chung một mối. Thiết nghĩ đây là điều nên làm." Nói đoạn cảm xúc của hắn trào dâng lên, không tự chủ mà phát công tựa khói trắng thất thoát khỏi cơ thể.
"Đúng là xảo nguyệt, ngươi đến Yêu giới để lấy cắp Lưu Linh Châu. Nhiêu đó cũng đã đủ biết rõ, ngươi đang muốn hồi sinh hắn. Đừng tưởng dễ qua mắt bọn ta đến như vậy."
Đồng loạt nhìn về phía xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.