Huyết Liên Chi Họa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chiến thắng.
Mộ Hồn Cô Linh khẽ cười, tiếng cười vang lên lạnh lẽo như những mũi kim đâm thẳng vào tâm trí Trương Bảo. Giọng nói của nó vang lên, u ám và nặng nề như cơn gió mùa đông: “Cuối cùng cũng có người đến đây. Ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta sao? Ta đã sống trong oán hận và đau khổ suốt hàng nghìn năm. Sức mạnh của ta vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, ngươi không có cơ hội đâu!”
Cuối cùng, khi cảm nhận sức mạnh của Mộ Hồn Cô Linh dần suy yếu, Trương Bảo quyết định tung ra đòn quyết định. Ông tập trung toàn bộ hỏa chân khí vào tay trái, ngọn l·ửa b·ùng l·ên mạnh mẽ, hình thành một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ. Luồng hỏa quang rực đỏ tỏa sáng khắp không gian, xua tan mọi bóng tối. Ông phóng q·uả c·ầu l·ửa về phía yêu vật, gây ra một v·ụ n·ổ lớn khi nó v·a c·hạm. Ngọn lửa bao trùm mọi thứ, t·hiêu r·ụi toàn bộ thân thể Mộ Hồn Cô Linh.
Trương Bảo hít sâu một hơi, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi Mộ Hồn Cô Linh. Ông hiểu rõ rằng cuộc đối đầu này sẽ không hề dễ dàng, yêu tinh trước mặt mang trong mình sức mạnh tà ác đã tồn tại hàng nghìn năm. Để hoàn thành nhiệm vụ và tiêu diệt nó, ông cần phải chuẩn bị cho một trận chiến cam go nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 8: Chiến thắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo bất thường, khiến Trương Bảo khẽ cau mày. Dù chưa phát hiện ra điều gì rõ ràng, ông vẫn cảm thấy sự bất an trong không khí, như thể linh hồn của những người đ·ã c·hết vẫn còn lẩn khuất đâu đây, không cam lòng rời đi.
Khói đen dày đặc bốc lên, không khí ngột ngạt với hơi nóng và mùi khét lẹt. Tiếng gào thét của yêu vật vang lên lần cuối rồi lịm tắt. Trương Bảo đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át, thở dốc nhưng ánh mắt không giấu nổi sự quyết tâm và hài lòng. Ông đã vượt qua một thử thách lớn, tiến thêm một bước trên con đường tu tiên đầy gian nan.
Cảm giác áp lực tăng lên từng chút một, Trương Bảo biết rằng trận chiến này sẽ quyết định sinh tử của ông. Ông không thể lùi bước, cũng không thể thất bại. Bằng bất cứ giá nào, yêu tinh này phải bị tiêu diệt.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng, căn phòng hiện ra một cách lờ mờ, tĩnh lặng đến rợn người. Trương Bảo cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, từng giác quan của ông đều căng lên để phát hiện bất kỳ sự bất thường nào. Cảm giác có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi khiến ông càng thêm cảnh giác. Ông biết rõ, con yêu tinh có thể đang ẩn nấp ngay trong bóng tối này, chờ đợi thời cơ để ra tay.
Mộ Hồn Cô Linh không để ông có thời gian thở, thân ảnh của nó mờ nhạt như gió cuốn, lao tới với tốc độ không tưởng. Những cánh tay dài như những lưỡi đao sắc bén, vung lên phát ra tiếng rít ghê rợn. Trương Bảo phản ứng tức thì, cơ thể lộn vòng một cách khéo léo để tránh né, đồng thời dựng lên một tường lửa ngăn cản bước tiến của yêu vật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những cánh tay dài vung lên, yêu vật triệu hồi ma thuật hắc ám, tạo ra những luồng sóng năng lượng tà dị. Khí hắc quang từ thân thể nó bay ra, làm không khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt. Trương Bảo không hề chậm trễ, ông di chuyển với tốc độ nhanh nhẹn, né tránh từng luồng t·ấn c·ông, đồng thời phản công lại bằng những đợt hỏa chân khí mãnh liệt.
Mộ Hồn Cô Linh không ngừng tạo ra những c·ơn l·ốc x·oáy đen tối, các bông hoa đen lơ lửng trên không trung, như những mũi tên ma quái, xuyên qua màn đêm với tốc độ chóng mặt. Trương Bảo vừa phải chống lại những đợt t·ấn c·ông vật lý, vừa phải chiến đấu với sự mê hoặc tinh thần từ yêu vật. Mỗi lần một bông hoa đen lướt qua, ông cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, như hàng ngàn con mắt vô hình đang giá·m s·át từng động tác của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những bông hoa đen mọc chi chít trên cơ thể Mộ Hồn Cô Linh phát ra ánh sáng ma quái, khiến không khí quanh nó trở nên đặc quánh và nặng nề, như bị ám bởi sự c·hết chóc. Sự xuất hiện của yêu tinh làm dấy lên một cảm giác rợn ngợp, như thể giữa sự sống và c·ái c·hết, chỉ còn lại một lằn ranh mỏng manh, dễ dàng bị xé toạc bất cứ lúc nào.
Trương Bảo chậm rãi tiến vào ngôi làng hoang vắng, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngôi nhà đổ nát. Bước chân ông vang lên đều đều, hòa lẫn vào sự tĩnh lặng đáng sợ của không gian xung quanh. Những đống gạch vụn và bụi bặm chất đầy trên lối đi, nhưng ông vẫn không ngừng tiến bước, tập trung lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất. Không một dấu hiệu nào của yêu khí hiện ra, nhưng Trương Bảo vẫn cảm nhận được một sự hiện diện mơ hồ, như thể có một sức mạnh siêu nhiên đang âm thầm giá·m s·át từng cử động của ông.
Nhưng Mộ Hồn Cô Linh không dễ dàng bỏ cuộc, những bông hoa đen trên thân nó đột nhiên phát ra những tia sáng ma quái, tỏa ra luồng hắc quang rực rỡ trong màn đêm. Những tia sáng này không chỉ nóng rực mà còn ẩn chứa một sức mạnh tà dị, như muốn xâm chiếm linh hồn người đối diện. Trương Bảo cảm nhận rõ ràng sự đe dọa, tinh thần tập trung cao độ, ông điều động chân khí di chuyển linh hoạt, né tránh từng đợt t·ấn c·ông của đối phương. Những vòng lửa bảo hộ quanh người ông liên tục bùng c·háy d·ữ d·ội, chặn đứng những luồng hắc quang khi chúng đến gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả cầu lửa bay thẳng đến yêu vật, khi chạm vào thân thể đen tối của nó, một v·ụ n·ổ dữ dội xảy ra. Ngọn lửa bao trùm toàn bộ cơ thể Mộ Hồn Cô Linh, t·hiêu r·ụi những bông hoa đen trên người nó, khiến không khí ngập tràn mùi khét lẹt. Tiếng gào thét vang vọng trong không gian, nhưng yêu vật vẫn cố gắng cầm cự, không chịu khuất phục.
Ánh mắt ông bỗng dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ còn nguyên vẹn hơn so với những ngôi nhà khác. Trương Bảo không chút do dự, bước về phía đó. Cánh cửa gỗ mục nát kêu răng rắc khi ông đẩy nó ra. Không khí bên trong ngột ngạt, bụi bặm dày đặc bao phủ mọi thứ, từ những bức tường rêu phong đến chiếc bàn cũ kỹ nằm trơ trọi giữa phòng. Một làn gió lạnh đột ngột thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và dấu hiệu của sự suy tàn. Trương Bảo cảm nhận rõ ràng một luồng khí âm hàn len lỏi trong không gian, như một lời cảnh báo về những điều bất thường sắp xảy ra.
Trương Bảo không hề do dự, chỉ lặng lẽ vận chuyển hỏa chân khí, tập trung vào lòng bàn tay phải. Sức nóng từ khí hỏa nhanh chóng tăng lên, lan tỏa ra quanh tay ông, ngọn lửa rực đỏ bùng cháy trong lòng bàn tay như một ngọn đuốc sống. Ông cẩn thận điều khiển hỏa khí, tạo ra một vòng bảo hộ lửa bao quanh cơ thể, vừa ngăn chặn những đòn t·ấn c·ông từ bên ngoài, vừa tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ, đẩy lùi bóng tối quanh mình.
Mọi tiếng động nhỏ nhất đều bị khuếch đại trong không gian im ắng. Trương Bảo lắng nghe cẩn thận, không bỏ sót một âm thanh nào. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong bóng tối, thu hút sự chú ý của ông. Trong ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng, một hình bóng quái dị dần hiện ra. Đó chính là Mộ Hồn Cô Linh – con yêu tinh mà ông đang tìm kiếm. Làn da nó xanh xao, nhợt nhạt như vỏ cây khô, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, đầy sát khí và hận thù.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.