Huyết Liên Chi Họa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Đón.
Chương 43: Đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Yên Nhiên, nàng hiểu cho ta, trọng trách gia tộc không thể bỏ dở. Ta không thể tự mình đến đón Trương Vệ, nhưng ta hứa rằng con sẽ được đưa về nhà an toàn. Khi mọi việc ổn thỏa, ta sẽ bù đắp cho con và nàng."
Một ngày nọ, Trương Bảo ngồi trong mật thất, khí tức yên lặng, từng hơi thở đều đặn hòa vào sự tĩnh lặng của không gian. Khắp nơi chỉ có sự tĩnh mịch, không một tiếng động. Đột nhiên, một luồng sáng lóe lên trước mặt ông, chính là truyền âm phù. Nhìn thấy phù tín này, sắc mặt Trương Bảo khẽ biến, đôi mày nhíu lại, ánh mắt trở nên trầm lặng. Ông lập tức thu phù về tay, trong lòng nổi lên một dự cảm bất an.
Lưu Minh bước đến, cúi đầu chào, sau đó cung kính đưa truyền âm phù từ tay Trương Bảo cho Mục Yên Nhiên. Bà nhìn phù tín một hồi lâu, rồi khẽ nhắm mắt, lắng nghe từng lời nhắn nhủ của chồng. Trên khuôn mặt Mục Yên Nhiên thoáng hiện một chút tiếc nuối, nhưng bà hiểu rõ hoàn cảnh của Trương Bảo. Nỗi nhớ nhung chồng con hiện rõ trong đôi mắt, nhưng rồi bà khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại, đầy cảm thông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói của Mục Yên Nhiên như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng Trương Bảo. Tâm trạng ông chùng xuống, nhớ lại suốt bảy năm qua mình đã quá đắm chìm trong việc tu luyện, xây dựng gia tộc, mà quên mất trách nhiệm làm cha. Trương Vệ, đứa con trai duy nhất, đã phải lớn lên thiếu vắng bóng hình cha. Một cơn hối hận cuộn trào trong lòng, nhưng ông hiểu rõ lúc này, công việc trong gia tộc đang chồng chất, không thể rời đi.
Lưu Minh nghe vậy, lòng trĩu nặng trách nhiệm. Ông biết rằng chuyến đi này không chỉ là việc đón một đứa trẻ, mà còn mang theo niềm hy vọng, tình thương vô bờ của một người mẹ dành cho con trai. Lần trở về này, ông phải đưa Trương Vệ an toàn về nhà, và cũng mang theo cả những lời nhắn nhủ thấm đẫm tình cảm của Mục Yên Nhiên.
Giọng nói quen thuộc, dịu dàng nhưng cứng rắn của Mục Yên Nhiên từ phù tín vang lên:
Đêm đó, trước cổng Mục Gia Trang, Lưu Minh cùng Trương Vệ chuẩn bị lên đường. Mục Yên Nhiên đứng từ xa, ánh mắt bà tràn đầy hy vọng. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng của bà như khắc sâu vào ký ức Trương Vệ. Khi Lưu Minh cỡi ngựa đưa Trương Vệ đi, Mục Yên Nhiên chỉ lặng lẽ đứng nhìn theo, lòng bà tuy có chút lo lắng nhưng cũng tràn đầy niềm tin rằng, dưới sự dẫn dắt của cha, Trương Vệ sẽ lớn lên mạnh mẽ và trở thành một người tài giỏi, đúng như bà mong đợi.
Lưu Minh xuất phát ngay sau đó. Đường đến Mục Gia Trang tuy không xa nhưng vẫn đầy rẫy hiểm nguy, nhất là với kẻ có thân phận như ông. Khi tới nơi, Lưu Minh trông thấy Mục Yên Nhiên ngồi cạnh Trương Vệ. Bà lặng lẽ, nhưng sự mạnh mẽ vẫn toát ra từ dáng vẻ dịu dàng của người mẹ. Trương Vệ ngồi bên cạnh, khuôn mặt ngây thơ nhưng ánh mắt có chút tò mò khi nhìn người lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Yên Nhiên gật đầu, mắt nhìn Lưu Minh như trao gửi một niềm tin lớn lao. Bà nói thêm, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ý nghĩa: "Hãy nhắn lại với chàng rằng, trách nhiệm với gia tộc quan trọng, nhưng gia đình là điều không thể lãng quên."
Trương Bảo thở dài, mắt nhìn xa xăm, rồi gọi Lưu Minh, người tâm phúc trung thành nhất của mình, đến mật thất. Ông không thể tự mình đi đón con, nhưng Lưu Minh thì có thể. Trương Bảo đặt trọn niềm tin vào Lưu Minh, tin tưởng rằng ông ta sẽ thay mình làm tròn trách nhiệm này.
Trước khi Lưu Minh rời đi, Trương Bảo đã truyền âm đến Mục Yên Nhiên, nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm:
Chiếc bóng hai người dần xa, hòa vào màn đêm, để lại Mục Yên Nhiên đứng đó, mắt nhìn xa xăm, trong lòng tràn ngập hy vọng vào tương lai của con trai mình.
Bà nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói chứa đầy niềm tin: "Lưu hộ pháp, phiền ngài bảo vệ Trương Vệ trên đường trở về. Ta biết chàng ấy bận rộn, nhưng con ta cần phải được ở bên cạnh cha nó."
"Trương Bảo, bảy năm đã qua, con trai chúng ta đã lớn khôn. Nhưng trong mắt th·iếp, nó vẫn thiếu đi sự chỉ bảo từ cha. Một mình th·iếp chăm lo cho nó, sức khỏe lại chưa hồi phục hoàn toàn. Trương Vệ cần chàng, cần sự dạy dỗ của một người cha. Đừng để gánh nặng gia tộc khiến chàng lơ là trách nhiệm của mình với con. Hãy đón nó về, để nó trưởng thành bên cạnh chàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chấm một cái đã bảy năm, suốt những năm qua. Đại lục Hoa Bắc không ngừng xảy ra biến cố, từ một quốc gia thống nhất dưới tay Đại Quốc, giờ đây đại lục đã chia năm xẻ bảy. Một phần cũng bởi vì Tiên Giới đang mắc kẹt trong cuộc tranh đấu dữ dội với Ma Tộc, khiến họ như bước vào vũng lầy không thể thoát ra. Thành ra, Trương Gia Bảo đã phải tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực này, khiến Trương Bảo bận rộn từ sáng đến đêm. Chính vì vậy thời gian ông dành cho gia đình ngày càng trở nên ít ỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.