Huyết Liên Chi Họa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Quyền Lực và Trách Nhiệm.
Tại căn phòng đó, không khí nặng nề và u ám. Các vị trưởng lão đã tề tựu, đứng thành hàng với vẻ mặt trầm mặc. Trương Trung, đệ đệ của Trương Bảo, đứng bên giường phụ thân với đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa trải qua một cơn xúc động mãnh liệt. Khi Trương Bảo bước vào, mọi ánh nhìn đều đồng loạt đổ dồn về phía ông.
Khi bình minh ló dạng, Trương Bảo đứng dậy, nhìn thẳng vào thi hài phụ thân lần cuối, thầm hứa rằng sẽ hết sức bảo vệ gia tộc như lời dặn dò cuối cùng của ông. Ông biết rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng cũng không thiếu cơ hội nếu biết nắm bắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói của Ngô Đức Khang khiến cả phòng im lặng như tờ. Không ai dám tỏ ý phản đối quyết định của Trương Hồng, dù trong lòng không ít người mang theo nỗi bất bình. Trương Trung, dù không nói gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn nhẫn của hắn không thể qua mắt được Trương Bảo. Dường như, sâu thẳm trong lòng Trương Trung vẫn còn tồn tại sự không cam tâm khi không được chọn làm bảo chủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhận thức được bầu không khí căng thẳng, Trương Bảo bước tới, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Trương Trung: “Đệ, chúng ta cùng nhau gánh vác trọng trách này, bảo vệ và đưa Trương Gia tiến lên. Phụ thân đã đặt niềm tin vào huynh, nhưng huynh cần sự hỗ trợ của đệ hơn bao giờ hết.”
Khi vừa trở về phòng, Trương Bảo đang còn đắm chìm trong dòng suy tư, chưa kịp hành động gì thì tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. Cảm nhận được điều bất thường, ông nhanh chóng mở cửa. Đứng trước mặt là một gia nhân của gia tộc, sắc mặt tái nhợt, thở dốc: "Trương bảo chủ... ông ấy... đã q·ua đ·ời."
Ngô Đức Khang, vị trưởng lão đáng kính và có tiếng nói bậc nhất trong gia tộc, tiến lên, cúi đầu cung kính: "Trước khi lâm chung, bảo chủ Trương Hồng đã để lại lời căn dặn cuối cùng."
Trương Bảo tiến đến gần giường, đôi mắt dừng lại nơi khuôn mặt giờ đã lặng yên của phụ thân. Cảm giác mất mát tràn ngập, nhưng ông biết đây không phải lúc để bộc lộ yếu đuối. Trương Bảo giữ vững tâm thế, chờ đợi Ngô Đức Khang tiếp tục.
Ngô Đức Khang và các trưởng lão khác cúi đầu tôn trọng quyết định của bảo chủ quá cố, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ tiễn biệt. Trương Bảo đứng yên, lặng lẽ quan sát, lòng dậy sóng trước trách nhiệm nặng nề vừa đổ xuống vai mình. Trước đây, ông chỉ là một trong những người con của Trương Hồng, nhưng giờ đây ông đã trở thành đầu não của cả một gia tộc lớn mạnh.
Bước ra khỏi phòng, đón nhận ánh sáng ban mai, Trương Bảo cảm nhận được một chương mới của cuộc đời đang mở ra. Những quyết định từ nay sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân ông, mà còn quyết định sự thịnh suy của cả gia tộc Trương.
Khi nghi lễ kết thúc, mọi người lặng lẽ rời khỏi gian phòng, để lại Trương Bảo một mình bên thi hài của phụ thân. Ông hồi tưởng lại những ngày tháng phụ thân dạy dỗ, từng lời khuyên bảo và từng trận mắng mỏ khi hắn còn trẻ. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức xa vời, nhường chỗ cho thực tại đầy thử thách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói lạnh lùng như tiếng sấm đánh thẳng vào lòng Trương Bảo. Dù đã lường trước tình huống này, nhưng khi nghe tin phụ thân mình, Trương Hồng, đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, trong lòng ông không khỏi dậy lên một nỗi đau âm ỉ. Ông hít sâu, trấn tĩnh lại bản thân rồi nhanh chóng bước đến gian phòng của phụ thân, nơi toàn thể gia tộc đang tụ họp.
Trong tâm thế đó, Trương Bảo bước ra ngoài, đón lấy thử thách với trái tim quyết tâm và trí tuệ sẵn sàng đương đầu mọi hiểm nguy. Gia tộc Trương sẽ phát triển, nhưng trước hết, ông cần phải vượt qua những gì đang chờ đợi phía trước.
“Bảo chủ đã quyết định lựa chọn người kế nhiệm sau khi xem xét kết quả cuộc khảo thí vừa qua,” Ngô Đức Khang nói rõ ràng, giọng ông vang vọng trong không gian im lặng. “Trương Bảo, ngươi chính là người được chọn để trở thành bảo chủ kế tiếp của Trương Gia. Trương Trung sẽ đảm nhận vị trí Đại Trưởng Lão, dù tuổi tác còn non trẻ. Đây là quyết định cuối cùng của bảo chủ, và chúng ta cần phải tuân thủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Trung im lặng một hồi lâu, rồi chỉ khẽ gật đầu. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn còn ẩn chứa những nỗi niềm không thể nói thành lời. Trương Bảo hiểu rằng mối quan hệ giữa hai huynh đệ sẽ không bao giờ trở lại như trước, nhưng đây không phải là lúc để chia rẽ hay đối đầu.
Dù lòng nặng trĩu với nhiều nỗi lo, hình ảnh Mục Yên Nhiên và đứa con mới chào đời nơi cổ mộ vẫn thấp thoáng hiện về. Ông biết trách nhiệm của mình không chỉ gói gọn trong quyền lực, mà còn là sự bảo vệ cho những người thân yêu nhất.
Chương 11: Quyền Lực và Trách Nhiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.