Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 430: Chương 430
“Không phải, anh nói cái giường kia, em nghĩ gì vậy? Phòng này nhỏ như vậy, em ngồi cũng không thoải mái.” Nghiêm Húc giải thích.
Tân Án chú ý thấy bên cạnh nhà dường như chỉ có bà cụ và đứa cháu trai, đang ăn cháo trắng, trông rất nghèo khó.
“Anh nghĩ nhiều rồi, mau ngủ đi!” Tân Án dứt khoát chặn lời anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật nực cười, sao Tân Án lại không nhấc nổi cái nồi này? Cô vội vàng từ chối: “Không sao đâu bà, chúng cháu tự làm được, không phiền bà đâu ạ.”
“Đói quá, Nghiêm Húc vẫn chưa tỉnh sao? Chúng ta đi ăn cơm đi.” Từ Lâm Tức ôm bụng nói.
Căn phòng này tuy là phòng đôi, nhưng hai chiếc giường đơn kê rất sát nhau, gần như không khác gì ở chung. Đầu giường là bàn ghế, rất chật chội.
“Vâng vâng vâng, chị tiên nữ xinh đẹp nhất!” Cậu bé phấn khích nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đứa bé trai nhìn thấy Tân Án và Lâm Du xách đầy ắp nguyên liệu nấu ăn trở về, mắt cậu bé suýt rơi ra ngoài: “Chị ơi, các chị giàu thật!”
Anh trông vẫn còn buồn ngủ, chỉ khoác vội chiếc áo hoodie đen rồi đi ra: “Tân Án đang làm việc, còn mấy người thì đứng xem náo nhiệt hả?”
“Mấy người làm gì đấy?” Phía sau truyền đến giọng của Nghiêm Húc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái nồi này thật sự rất nặng, hay là gọi Nghiêm Húc xuống đi.” Từ Lâm Tức nói.
Tân Án ghét bỏ nói: “Đừng có lộ ra cái vẻ mặt đáng khinh như vậy có được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 430: Chương 430
Bà cụ gật đầu: “Nhưng cái nồi này nặng lắm, các cháu sợ là khó mà nhấc lên được đó. Hay là bà giúp các cháu nhé?”
“Quả nhiên vẫn là Tiểu Du hiểu tớ nhất.” Tân Án cười nói.
“Muốn anh làm gì?” Nghiêm Húc dựa vào vai cô hỏi, giọng nói vừa tỉnh ngủ vẫn còn lười biếng, nghe như đang làm nũng vậy.
“Cái này anh không hiểu rồi. Em đoán Án Án định trổ tài nấu nướng, tiện thể làm chút việc tốt nữa.” Lâm Du nói.
Trần Cảnh Hiển vội vàng giữ cô lại: “Cậu làm gì vậy? Chẳng phải có một quán ăn nhỏ sao? Tuy trông có vẻ không ngon lắm, nhưng dù sao cũng tiện hơn là tự làm.”
Ba người bị sát khí trong mắt anh làm cho giật mình, vội vàng tản ra tìm việc làm.
Ngay sau đó, cô chỉ huy Trần Cảnh Hiển và Từ Lâm Tức đi lấy củi, còn mình và Lâm Du đi chợ gần đó mua đồ ăn.
Có cả gà, cả cá, cả tôm! Đây là những thứ mà cả năm cậu bé mới được ăn một lần!
Tân Án đi qua nói: “Cảm ơn bà đã cho chúng cháu mượn chỗ. Nếu bà không ngại thì cùng nhau ăn nhé.”
“Rửa rau, bóc tỏi, đi thôi.” Tân Án bĩu môi về phía túi đồ, Nghiêm Húc liền rất ngoan ngoãn đi qua giúp đỡ.
Nghiêm Húc nhướng mày nói: “Ý em là, em cũng có thể ngủ bên chỗ anh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngờ vừa ngủ một giấc, khi tỉnh dậy trời đã tối.
“À, ha ha.” Tân Án ngượng ngùng cười, ngồi xuống mép giường bên kia.
“Bà ơi, cái nồi nấu bên này của bà có thể cho chúng cháu mượn được không?” Tân Án hỏi.
“Ngủ lâu như vậy hả?” Lâm Du nhướng mày nhìn cô.
Đáng tiếc tay cô bây giờ đang dính dầu.
Trước cửa phòng chất đầy phế liệu. Đứa bé trai gầy như một chú mèo con, chắc cũng chỉ sáu bảy tuổi, vừa nghe mùi cơm chiều nhà khác vừa ăn cháo.
Ba người ở phía sau lẩm bẩm: “Sao sức lực của cậu lại lớn như vậy? Xem trên TV không có cảm giác trực quan, nhìn tận mắt đúng là có hơi đáng sợ.”
Cuối cùng, chưa đầy một tiếng, Tân Án đã làm xong một bàn đầy đồ ăn. Đứa bé con nhà bên cạnh chảy cả nước miếng, nếu không có bà giữ lại, chắc đã chạy sang đây rồi.
“Anh tỉnh rồi hả?” Tân Án nhìn khuôn mặt anh tiến đến gần mình, suýt chút nữa không nhịn được muốn xoa đầu anh.
Cô ấy đi ra ngoài, phát hiện Lâm Du và hai người kia đang tò mò nghiêng người nói chuyện phiếm với bà cụ đã chở họ về lúc chiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.