Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222: Chương 222
“Đi thôi.” Lâm Du kéo tay Tân Án chuẩn bị vào mật thất: “Vì cả hai cậu đều đến, lão Trần đã bao trọn nơi này rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lâu lắm rồi không gặp nữ minh tinh.” Từ Lâm Tức ngồi một bên vẫy tay chào cô.
Tiếp theo, Tân Án chỉ cho Nghiêm Húc vị trí, Nghiêm Húc liền dựa theo lời cô từ từ di chuyển.
Trạm kiểm soát của hai người chắc chắn là cùng nhau. Tân Án nhìn khắp nơi, quả nhiên thấy trên đỉnh có cửa sổ, liền cầm ghế xếp đặt lên bàn, đứng lên quan sát.
“Ừ.” Nghiêm Húc nói.
“Bảo bối! Đi chơi trốn thoát mật thất với chúng tớ đi! Có cậu ở đây tớ nhất định sẽ không sợ hãi.” Lâm Du gửi tin nhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh Hiển: “Các cậu đợi đấy, bọn tôi ra tìm các cậu ngay!”
Một lát sau, từ xa truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Nghiêm Húc: “Cả người tôi bị trói trên ghế rồi.”
Trần Cảnh Hiển từ phía sau kéo Lâm Du xuống: “Anh thì lại thấy em giống fan của cô ấy hơn, cả ngày cứ lên mạng xem tin tức của cô ấy.”
“Tớ cảm giác tớ bị lôi đi.” Tân Án nói.
Tân Án nghĩ nghĩ, vừa hay mấy ngày nay cũng không có việc gì, liền đồng ý.
“Sao Nghiêm ca của tôi không có tin tức gì vậy?” Từ Lâm Tức hỏi.
“Nghiêm Húc Nghiêm Húc! Em thấy chìa khóa rồi!” Tân Án vui mừng nhìn thấy chiếc chìa khóa treo trên vách tường phía trên Nghiêm Húc: “Em nói anh nghe, anh từ từ cử động nhé.”
Chương 222: Chương 222
Vừa nãy khi Nghiêm Húc lên tiếng, Tân Án mơ hồ cảm thấy anh ấy ở trong phòng chứa đồ phía trong phòng học của cô, liền lướt qua con ma nữ gõ cửa: “Nghiêm Húc? Anh ở đây sao?”
“Chỗ tớ có một con ma nữ.” Tân Án nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tân Án là lần đầu tiên chơi mật thất, giống như một em bé tò mò nhìn ngó xung quanh, cho đến khi có nhân viên nhắc cô đeo bịt mắt, sau đó có một bàn tay chậm rãi kéo cô về phía trước.
.....
“Người thấy ma còn bình tĩnh hơn em.” Trần Cảnh Hiển chế nhạo, rồi lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Du. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, ba người bắt đầu giải mật mã trong phòng học.
Ba người Lâm Du vừa nghe, một người bên cạnh có ma, một người bị trói, xem ra bọn họ vẫn là an toàn nhất.
“A a a a!” Tiếng thét chói tai của Lâm Du vang lên.
“Đừng kêu, đừng kêu, chỗ chúng ta không có ma, ma ở chỗ Tân Án kìa.” Từ Lâm Tức bị Lâm Du làm giật mình.
“Bịt mắt của anh còn chưa tháo ra, chẳng nhìn thấy gì cả.” Nghiêm Húc đáp.
“Ư ư, sao tôi lại có dự cảm chẳng lành thế này?” Từ Lâm Tức bị Nghiêm Húc đẩy vào, vừa đi vừa giãy giụa.
“Tân Án? Sao giọng cậu xa thế?” Trần Cảnh Hiển cũng phát hiện.
Người này trông có vẻ rất rảnh rỗi.
“Các cậu tự cầu phúc đi.” Tân Án bất đắc dĩ bị kéo đi.
“Tôi đi đây, lão Nghiêm cũng không thấy đâu.” Từ Lâm Tức la lên một tiếng: “Sao vậy? Trong mật thất làm nhiệm vụ còn phải xem vị thế à? Sao lại mang cả hai nhân vật chính đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”
Sao Nghiêm Húc cũng ở đây?
Vừa gặp mặt, Lâm Du đã nhào tới ôm cô: “Tớ cứ tưởng chúng ta thành bạn qua mạng rồi chứ, mấy tháng rồi không thấy cậu.”
Vào mật thất còn phải bao trọn, đúng là hào phóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Từ từ đã! Rốt cuộc anh chọn chủ đề gì vậy?” Từ Lâm Tức kêu lên.
“Vào rồi sẽ biết.” Trần Cảnh Hiển tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch vui.
Nghe thấy tiếng thông báo cởi bỏ bịt mắt, cô mới phát hiện đây giống như là chủ đề về trường học. Cô một mình ở trong một phòng học, ách, trước mắt còn có một con ma nữ.
Cô phải đợi đến khi viết được nhiều chữ hơn rồi mới từ từ đăng lên!
“Chắc là em sẽ ra cứu anh, đừng trông chờ ba người kia.” Tân Án nói: “Bên anh có gì không?”
“Án Án, cậu ở đâu đấy? Lão Trần đâu?” Lâm Du có chút sợ hãi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.