Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107: Chương 107

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Chương 107


“Xì.” Nghiêm Húc cười khẩy một tiếng: “Thôi được rồi, chúng ta chọn đại một đường đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tui, Tân Án đúng là đang dỗ con nít hả?]

Câu nói này lọt vào tai Nghiêm Húc. Mặt anh tối sầm lại, quay mặt đi: “Tùy em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi đi điểm giữa, em đi cùng họ.” Nghiêm Húc nói.

Đạo diễn chính ở trung tâm điều khiển nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao cứ thấy bất an.

“Anh mới đến đây lần đầu, có quen thuộc địa hình rừng núi ở đây không?” Tân Án nghi ngờ hỏi: “Chúng tôi đã ở trong rừng suốt tuần trước rồi, quen thuộc địa hình ở đây hơn.”

“Tôi từ chối.” Nghiêm Húc lên tiếng.

“Chọn điểm giữa.” Tân Án không cần suy nghĩ, đáp ngay.

Thấy anh không nói gì, Tân Án càng được đà lấn tới: “Mấy bạn ấy đều rất nghe lời, lại không hề yếu đuối, với lại cũng quen thuộc rừng núi ở đây rồi. Anh cứ ở phía sau dẫn dắt họ là được. Nghiêm lão sư lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng làm quen với rừng núi thôi mà. Đợi đến điểm tiếp theo, tôi sẽ để anh đi trước, được không?”

Thấy Nghiêm Húc gật đầu đồng ý, Tân Án lập tức khoác ba lô lên vai, nhanh tay phác họa lại bản đồ, thắt chặt dây giày, trông như chỉ chờ Lương Việt hô một tiếng là cô sẽ lao ra ngay lập tức.

Nghiêm Húc im lặng, không nói gì thêm. Không ngờ, so với cô bé năm xưa, Tân Án đã thay đổi nhiều đến vậy.

Chương 107: Chương 107

[Hai người họ y như ba mẹ đang bàn nhau ai ở nhà trông con vậy ha ha ha ha] (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Nhưng nhìn bóng dáng sốt sắng, nóng lòng muốn thử của Tân Án, trông cô chẳng khác nào một chú cún con chỉ chờ mệnh lệnh là sẽ lập tức lao ra, đúng là có chút… đáng yêu thật.

Nghiêm Húc: … Sao tự dưng anh có cảm giác như mình đang đóng vai phụ huynh giữ trẻ thế này?

[Lọt hố rồi!]

“Nghiêm lão sư, chuyện này liên quan đến danh dự của cả đội đó.” Tân Án ra sức thuyết phục: “Anh cứ dẫn mấy mấy người này theo sau đi, để tôi một mình xông đến điểm giữa trước. Không thì cả đám người cùng nhau hành động, khó mà vượt qua được đội kia lắm.”

[Ha ha ha ha, Tân Án làm tui cười c.h.ế.t mất] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghiêm Húc im lặng.

“He he, lát nữa PD sẽ biết thôi.” Tân Án nháy mắt tinh nghịch với Lương Việt, sợ PD đổi ý, lập tức xoay người chạy biến.

Tân Án chợt nhớ ra điều gì, chạy đến chỗ Lương Việt hỏi: “Này PD, chỉ cần đội nào đến điểm giữa đầu tiên và cắm cờ đội lên là chiếm điểm thành công đúng không? Sau đó có đội khác đến cũng vô dụng phải không?”

“Phụt.” Tưởng Bạch Thanh nhịn hết nổi, bật cười thành tiếng, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lâm Thi Quý: “Án tỷ dỗ người khác y như dỗ con nít vậy.”

“Đúng vậy đó lão sư, đừng nhìn Án tỷ vậy thôi, chứ thật ra chị ấy đáng yêu lắm, ngoài lạnh trong nóng đó.” Lâm Thi Quý đáp lời.

“Điểm giữa là khu vực giao tranh, dù có bị chiếm rồi, chúng ta đi đến điểm khác cũng không xa.” Nghiêm Húc bất ngờ lên tiếng giải thích: “Hơn nữa, nhìn vẻ mặt tự tin của cô ấy kìa, chắc chắn là có chủ ý gì rồi.”

“Không không không, được cùng đội với Nghiêm lão sư mới là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng. Thầy Nghiêm gia nhập đúng là rồng đến nhà tôm, nhà tôm thêm vinh hạnh mà, Tân Án khoa trương đáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tân Án không ngờ Nghiêm Húc lại chịu ra mặt giải thích giúp mình, vội vàng gật đầu: “Đúng là như vậy.”

[Hai người họ đấu võ mồm thú vị ghê.]

“Đúng vậy.” Lương Việt gật đầu, nhưng vẫn có chút bất an: “Em định tự mình xông thẳng đến điểm giữa trước à?”

Nghiêm Húc bật cười, cạn lời: “Vậy thì đúng là vinh hạnh của tôi rồi.”

“Cô ấy lúc nào cũng như vậy à?” Nhìn bóng dáng hăng hái của Tân Án, Nghiêm Húc khẽ tò mò.

“Điểm giữa… liệu chúng ta có kịp không?” Tưởng Bạch Thanh có chút lo lắng, nhỡ đâu họ đến nơi thì điểm giữa đã bị đối phương chiếm mất, chẳng phải là công cốc sao.

“Vậy thì chuẩn bị xuất phát thôi, đội kia đã đi trước gần 10 phút rồi.” Hà Thư vốn dĩ luôn nghe theo Tân Án, không chút do dự gật đầu đồng ý.

Màn hình bên kia, đội Tân Án đang túm tụm lại, không biết nhỏ to bàn tính chuyện gì. Nghiêm Húc vẫn giữ phong thái tay đút túi quần, đứng tách biệt nhưng vẫn lắng nghe.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Chương 107