Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Tô Thời Cửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Tranh mua
“Ơ kìa, chẳng phải là Niệm Niệm đó sao? Thế nào, bà cụ nhà cháu giờ cũng chịu để công chúa nhỏ ra chợ mua đồ rồi à?”
Trong ấn tượng của cô, bà cụ hàng xóm không hề nghèo. Con cháu đều học nước ngoài, nhà còn có thể xem là khá giả nữa là.
“Muốn mua gì không?” Giang Dữ cũng theo bản năng nâng cao âm lượng, ghé sát tai cô hỏi.
Làn hơi ấm nóng lướt qua vành tai rồi len vào tận lồng ngực khiến Lâm Niệm giật mình, lần này thì nghe rõ ràng rồi. Cô vô thức đưa tay lên chạm tai mình, đã đỏ bừng từ lúc nào.
Cậu hất cằm về phía dòng người đang chen lấn: “Với cái thân hình nhỏ xíu của cậu mà so với mấy người dày dạn kinh nghiệm kia thì có khi chẳng phân nổi đông tây nam bắc nữa đấy.”
Chương 37: Tranh mua
Hồi đó cậu sợ lắm. Sợ người khác nhìn mình như quái vật.
Bà cụ ôm nguyên một quả dưa hấu, trên mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại rạng rỡ như vừa chiến thắng trở về.
Một loạt xe điện lao vụt qua. Đám người đang xếp hàng mua dưa cũng ùa ra giữa chợ, ngay cả tiểu thương cũng ngó cổ hóng theo.
Giọng bà dù trách nhẹ nhưng vẫn đầy trìu mến. Quả dưa bị nhét luôn vào tay Lâm Niệm, cô còn chưa kịp từ chối tiếp thì loa phóng thanh giữa chợ đột nhiên vang lên inh ỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là năm cậu cứu Giang Miểu Miểu khỏi đám cháy, cũng là năm đầu tiên cậu rời khỏi nhà họ Giang.
Hai quầy sát mép ngoài là quầy ăn sáng ngoài trời, đủ cả sữa đậu nành, tào phớ, bánh bao, hoành thánh. Còn lại phần lớn là các sạp bán rau củ và trái cây tươi.
“Trước kia, cũng từng chen với họ vài lần.”
Ánh mắt bà cụ lập tức chuyển sang Giang Dữ. Khi chạm vào đôi mắt đen thẳm, lạnh lùng kia, bà giật mình, nụ cười cũng chững lại.
Lâm Niệm quay đầu nhìn về phía cậu. Cậu lặng lẽ đứng giữa đám đông, một tay đút túi, tay kia lướt điện thoại, chẳng hút thuốc, chẳng đánh nhau như lời đồn.
Giang Dữ nhìn theo ánh mắt cô, giọng rất nhẹ nhưng không thiếu kiên nhẫn.
Nghe tin Lâm Niệm rời thị trấn, bà cụ lén khóc mất cả buổi.
“Giang Dữ, mình đi mua cua đi!”
Nhưng cậu chưa bao giờ làm thế. Thằng bé bướng bỉnh ấy thà c·h·ế·t đói chứ không cúi đầu.
Cả người Lâm Niệm lảo đảo, tóc tai rối bời. Cô ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Dữ, đôi mắt hạnh khẽ chớp, không nói nổi lời nào.
Cậu nhíu mày, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
“Nhưng sao họ phản ứng dữ vậy?” Lâm Niệm vẫn chưa hiểu: “Chẳng phải chỉ là giảm giá thôi à? Có rẻ lắm đâu?”
Mỗi khi còi vang, cậu như một kẻ đói khát lâu ngày, ném đi lòng tự trọng để giành lấy chút đồ ăn từ tay đám đông.
Lâm Niệm vội xua tay từ chối: “Không cần đâu bà, dưa to thế này, bà mang về ăn đi ạ. Cháu với bạn cũng rảnh, tự chọn được mà.”
Khi đó, Giang Dữ chỉ là một thiếu niên chật vật sống sót bước ra từ đống tro tàn. Không có việc làm, không ai thuê, không một xu dính túi.
Nhà bà toàn con trai, lại vô cùng thích con gái, nhất là kiểu ngoan ngoãn xinh xắn như Lâm Niệm. Hồi ấy, bà thường dụ cô về nhà mình chơi, hứa sẽ mua váy công chúa, cưng như cưng trứng.
Nhìn thấy đôi mắt cậu ngày một tối lại, Lâm Niệm như hiểu ra điều gì.
“Cậu biết nấu à?” Giang Dữ buột miệng hỏi, đầy nghi ngờ.
“Bà ạ, Giang Dữ rất tốt, cậu ấy không hung dữ, cũng không như lời người ta nói. Bọn cháu quen nhau lâu rồi, cháu hiểu cậu ấy.”
Giọng bà không lớn, nhưng từng câu từng chữ như mũi kim chỉa thẳng về phía Giang Dữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu còn nhớ rõ ánh mắt của chú bán bánh, kiểu ánh mắt thương hại như thể đang chờ cậu cúi đầu cầu xin để ban ơn cho miếng ăn.
Khoảng lặng kéo dài mấy giây. Giang Dữ không trả lời ngay, đôi mắt đen sâu thẳm rơi vào đám đông náo nhiệt.
Tất cả thương hại, phán xét, cậu đều đã quen rồi.
Cậu không quá bận tâm, khoé môi khẽ cong, ánh mắt nhìn đám đông vẫn giữ nét cười bất cần.
“Niệm Niệm à, sao cháu lại đi với cái thằng đó? Bà thấy hai đứa mới nãy còn sát rạt vào nhau đấy. Nó không phải đứa đàng hoàng đâu, suốt ngày tụ tập với mấy thành phần hư hỏng, lại thêm cái ánh mắt kia y hệt ba nó năm xưa.”
Khi thấy cô không dễ dụ nữa, bà lại quay sang “thầu” đám cháu trai: đứa nào cưới được Niệm Niệm, bà cho luôn căn nhà lớn.
Lâm Niệm ôm quả dưa, ngẩn người nhìn dòng người đang ùa ngược về phía mình. Đám đông chen lấn khiến cô loạng choạng, bị đẩy lùi lại mấy bước, đến thở cũng thấy nghẹt thở.
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, giọng nhạt nhòa:
Nhưng giờ thì không. Kể từ khi gia đình tan nát, kể từ khi đến thị trấn này, kể từ khi Lâm Niệm rời đi, cậu chẳng còn gì nữa.
Bà cười, nhét quả dưa vào túi nilon, đưa cho Lâm Niệm: “Được rồi, nếu Niệm Niệm đã nói vậy thì bà tin cháu. Quả dưa này đem về đi, khỏi chen nữa. Coi như quà gặp mặt sau bao năm bà cháu xa cách.”
Giang Dữ nhướng mày, cúi mắt nhìn cô, đối diện một lúc lâu mới liếc về phía đám đông, khoé môi khẽ cong.
Quả nhiên, cô quay lại, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, đầy mong chờ.
Lòng kiêu hãnh cậu cố giữ cũng mục nát theo thời gian.
Cậu lạc vào khu chợ này một cách vô thức.
Bà là người nhìn Lâm Niệm lớn lên từ nhỏ, thương cô như cháu gái ruột. Hồi bé, cứ gọi cô là “công chúa nhỏ” mãi chẳng đổi.
Gặp sạp trái cây giá rẻ, người ta chen chúc vai kề vai, Lâm Niệm phải bám sát bước chân Giang Dữ mới không bị lạc.
Lâm Niệm nghe không rõ, cũng “hả?” một tiếng thật to.
“Không phải đâu bà.” Giọng Lâm Niệm dịu lại, ánh mắt cũng mềm đi, khóe môi khẽ cong.
“Tôi hỏi, muốn ăn gì? Mình nên mua ít đồ nấu ăn chứ?”
Lâm Niệm bật cười: “Không sợ mất mặt hả? Còn phải thi đấu với mấy ông bà già nữa. Thế mà gọi là thành tựu à?”
“Giờ thì hiểu chưa?”
“Tôi từng đến rồi.”
Từ đó, Giang Dữ ngày nào cũng đứng cạnh sạp “giờ vàng”.
Tai Lâm Niệm đỏ đến mức như sắp bốc cháy, cô gom hết dũng khí, kéo tay Giang Dữ đi về phía quầy dưa hấu.
Quần áo rách nát, không chốn dung thân, cậu đêm ngủ dưới giàn dưa để tránh mưa che gió.
“Chợ thổi còi là báo có đồ mới ra lò, có khi là trái cây vừa hái, có khi là bánh bao nóng hổi, có khi chẳng cần trả tiền cũng có.”
Cậu mãi không quên ánh mắt người ta nhìn cậu, như xem kịch, thương hại, soi xét. Mỗi một ánh mắt, một lời đồn ác ý đều như mũi dao ghim thẳng vào xương tủy.
Giọng cô không lớn, bị nuốt mất giữa đám đông náo nhiệt. Nhưng ánh mắt dịu dàng và kiên định kia, khiến bà cụ cũng mềm lòng.
Đói bụng gặm nhấm lòng kiêu hãnh từng chút một. Ban đêm, khi các sạp hàng dọn đi, cậu sẽ nhặt trái cây rơi rớt hoặc dập nát để lót dạ.
Âm thanh hỗn loạn xung quanh như muốn ép vỡ màng nhĩ, tiếng rao hàng và mặc cả hoà lẫn vào nhau, người với người muốn nói chuyện phải gần như hét lên mới nghe được.
Chú bảo: chợ này mỗi ngày đều có phiên “giờ vàng”, nếu chen lên kịp, sẽ có đồ ăn miễn phí.
“Hả?” Giang Dữ vẫn chẳng nghe rõ, hai người lại tiến sát hơn một chút.
“Không hẳn ai cũng vì rẻ. Có thể là vì đồ mới thì ngon hơn, hoặc đơn giản là vì họ đã quen tiết kiệm rồi.”
“Bỏ vào tủ lạnh để dành dần. Hai đứa nhỏ thì biết chọn gì, lát nữa phiên chợ ‘giờ vàng’ bắt đầu, chỗ này mà chiếm vị trí thì ảnh hưởng bà tranh suất đấy!”
Mùa hè mà, dưa hấu đúng là thứ giải nhiệt không gì sánh được. Trước quầy đã có khá nhiều người, tiếng nói cười ồn ào nhốn nháo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giang Dữ.” Lâm Niệm nhẹ giọng: “Chúng ta không chen nữa nhé. Mình đi mua thứ khác có được không?”
Chưa kịp hoàn hồn, một cánh tay dài mạnh mẽ kéo cô ra khỏi đám đông.
Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm đến chợ, bên trong vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào không dứt. Không ít phụ nữ cưỡi xe điện chen chúc vào, trên xe treo đầy túi trái cây, người đầm đìa mồ hôi vẫn cố gắng len vào sâu hơn.
Bà đặt quả dưa vào giỏ xe, kéo tay Lâm Niệm lại, liếc trộm Giang Dữ rồi thì thầm hỏi nhỏ:
“Nhưng… sao cậu biết nhiều vậy?” Lâm Niệm ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt đầy bất ngờ.
Cô khẽ kéo góc áo cậu, đôi mắt hạnh mềm đến tận xương, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành.
“Muốn thử không? Tôi đảm bảo, nếu cậu đi, nhất định sẽ giành được phần ngon nhất.”
Thế mà nhìn bà nãy giờ mồ hôi đầm đìa vẫn cố chen lên, Lâm Niệm không khỏi thấy xót xa.
Lâm Niệm lắc đầu, vô cùng tự tin: “Không biết! Nhưng có sao đâu, tra công thức mấy lần là làm được mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu chào bà.” Lâm Niệm khẽ cười: “Bà nội cháu ra ngoài rồi, giờ cháu ở tạm nhà bạn.”
Giang Dữ khẽ nhíu mày, biểu cảm có phần bất đắc dĩ. Cậu nâng giọng hơn nữa, gần như dán sát vào tai cô.
Cô quay đầu đi, nhìn quanh cho có lệ: “Mua đại vài món đi, mình cũng đâu biết nấu gì, hay là mua quả dưa hấu trước nhé?”
Về sau, chú ấy dường như cũng mềm lòng, mỗi tối đều lặng lẽ để lại chút bánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Áo hoodie bình thường, quần thể thao đơn giản, tất cả những gai góc sắc nhọn ngày thường dường như được thu lại. Cậu đứng đó, yên bình đến lạ như đang học cách hoà mình với thế giới này.
Xui xẻo làm sao, hai người vừa chen vào đã đụng ngay bà cụ ở nhà sát vách nhà Lâm Niệm.
Giang Dữ nhướng mày, ánh mắt chưa rời khỏi đám đông, khẽ cười:
Vừa dứt lời, cậu bỗng thấy ánh mắt Lâm Niệm rơi lên quầy hải sản bên cạnh.
“Đừng coi thường. Mấy ông bà này mà đấu sức, e là mạnh hơn cả đội tuyển thể thao chuyên nghiệp vài trăm lần.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.