Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Xuất hiện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Xuất hiện


Lâm Tầm trước đây mà chỉ trầy xước nhẹ cũng la làng, ngay cả vết sẹo nhỏ cũng giấu kỹ, vậy mà giờ những vết bỏng ấy lại phơi ra trước ánh sáng?

Lâm Niệm ôm đồ ăn sáng, vừa tới cửa phòng thì nghe thấy giọng bà đang trò chuyện với ai đó.

Giang Dữ đã đi rồi.

Lâm Niệm đứng đó nghe, trong lòng bỗng có cảm giác lạ lùng.

“Không cẩn thận bị bỏng thôi. Em nghĩ ai dám bắt nạt anh chứ.”

Con mèo trắng toàn thân lấm lem bùn đất. Lúc Lâm Niệm cầm ô tiến lại gần, nó cảnh giác dựng đuôi, ánh mắt sắc như dao, khẽ gầm gừ đầy đe dọa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ký ức thuở nhỏ chầm chậm hiện về, tim cô chợt nhói lên một chút, khó nói rõ là cảm xúc gì.

Mãi cho đến khi cô bé Lâm Niệm rụt rè tiến lại gần, cậu mới ngẩng mắt nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm ấy lạnh nhạt, cao ngạo và xa cách, khác hẳn lũ con trai ở thị trấn nhỏ này, như thể thuộc về một thế giới khác.

Lâm Niệm lúc ấy có chút sợ cậu, nhưng lại vô thức muốn đến gần. Bà nội cười hỏi vì sao, cô không biết giải thích sao, chỉ ấp úng: “Tại… cậu ấy đẹp trai.”

“Là vết bỏng thuốc lá đúng không? Có ai bắt nạt anh à?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm nhận ra, hóa ra, một thằng nhóc từng ngông nghênh vô pháp vô thiên, cuối cùng cũng sẽ bị thời gian mài mòn, trở thành một người đàn ông bình thường bị cuộc sống ép cong lưng như bao người khác.

Lâm Niệm ngắt lời, giọng run lên.

Đúng lúc đó, một bóng đèn đường chập chờn vụt tắt, màn đêm dày đặc bao trùm lấy thân ảnh cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai ngờ, hành lang vốn yên tĩnh nay khói thuốc mù mịt. Mấy gã trai tóc xanh đỏ loè loẹt tụ tập trước cửa phòng bệnh Giang Dữ từng ở.

Bất giác, hình ảnh lần đầu cô gặp Giang Dữ ùa về như sóng cuốn.

Cậu ấy trước giờ vốn ghét kiểu người như vậy nhất kia mà.

Anh lảng tránh ánh mắt cô, kéo tay áo xuống, ra vẻ thờ ơ:

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang tầng hai.

Thấy anh trai sững người, ánh mắt cô càng thêm chắc chắn. Cô từng chữ từng câu nói lại, giọng khàn khàn:

Một lúc sau, Lâm Tầm mới ngẩng lên thấy cô. Ánh mắt chạm nhau, anh sững lại vài giây, rồi cười xòa:

Từ nhỏ, Lâm Niệm đã giỏi bày tỏ tình cảm. Thích hay không thích đều thể hiện rõ, với người lớn càng biết cách nũng nịu lấy lòng.

“Là Giang Dữ đúng không?”

Cô nhíu mày, ánh mắt đổ dồn vào những vết thương trên cánh tay anh.

Giữa cơn mưa, cô đứng dưới chiếc ô, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt giao nhau.

Dưới ánh đèn vàng mờ Dữ, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu một bóng người. Giang Dữ đứng yên ở đó, ánh sáng yếu ớt kéo dài bóng cậu, khiến dáng người cao gầy trở nên cô quạnh và lạnh lẽo.

Lúc quay về, cô cố tình đi vòng đường khác, nhìn từ xa, bọn họ vẫn chưa rời đi, người thì ngồi, người thì đứng, rõ ràng là đang chờ.

Phòng bệnh vẫn mở hé một khe nhỏ. Trong ánh đèn đường chiếu hắt, Giang Dữ ngồi quay lưng về phía cửa sổ, bóng lưng gầy gò bị kéo dài thành một đường lặng lẽ. Trên bàn chỉ có một khay cơm bệnh nhân và cốc nước lọc lạnh ngắt.

Năm đó, vì nhận nuôi một đứa bé lạ, Giang Truyện Hoành và vợ cãi nhau ầm ĩ. Cậu bé Giang Dữ, khi ấy mới bảy tuổi, mặc áo trắng tinh, đeo ba lô, đứng ở cửa một mình chơi rubik, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một giọng nam khàn khàn, hơi cường điệu đáp lại, giọng nói có vẻ là của người hay hút thuốc.

“Như vậy tiện về thăm ông bà. Mấy năm nay cháu nhớ bà lắm đó, bà có nhớ cháu không?”

Sau đó họ ở lại viện thêm ba ngày. Chờ kiểm tra sức khỏe của bà xong xuôi, Lâm Niệm ra ngoài mua bữa sáng cuối cùng trước khi xuất viện.

Nghe một hồi, Lâm Niệm mới nhận ra: là anh trai cô, Lâm Tầm.

Anh nay đã hai mươi sáu, cái tuổi nên lấy vợ sinh con. Nhưng từ sau khi gia đình phá sản, cộng với quá khứ chơi bời lêu lổng, chẳng ai muốn gả con gái cho anh.

“Về hẳn ạ. Em nói với mẹ rồi, thi đại học ở đây, sau này cũng chọn đại học trong tỉnh.”

Vừa gọt táo, Lâm Tầm vừa cằn nhằn, chẳng để ý cô đã đứng ngoài cửa từ lâu:

“Dạo này thực phẩm đúng là đắt đỏ quá. Niệm Niệm về rồi, bà còn cố ra chợ hải sản mua ít cua, cháu đoán xem bao nhiêu tiền?”

Bên trong phòng bệnh không bật đèn, Lâm Niệm không thấy rõ gương mặt Giang Dữ, nhưng cô biết chắc, trong bóng tối kia, đôi mắt lạnh nhạt ấy đang chăm chú nhìn cô.

Anh mặc bộ đồ thể thao cũ, tóc húi cua, đang ngồi gọt táo cho bà. Trông anh gầy gò, giản dị đến lạ.

Cô ngồi lên giường bệnh, khoác tay bà, làm nũng:

“Về rồi à, Niệm Niệm?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chắc cũng bốn năm rồi không gặp ha? Em lớn quá, anh nhận không ra. Lần này về hẳn hay chỉ ghé thăm bà thôi?”

“Người làm anh bị bỏng thật sự là Giang Dữ, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Lâm Niệm bước qua, ánh mắt bọn họ quét từ gương mặt xinh xắn của cô xuống đôi chân trắng ngần. Cô ho nhẹ vì khói thuốc, cố gắng giữ bình tĩnh mà bước thật nhanh xuống lầu.

Cô vẫn nghe lỏm được vài tiếng bàn tán khe khẽ, tuy không rõ ràng nhưng từ “Anh Giang” vẫn đủ khiến cô nhói tim.

Cô lấy từ túi áo ra hai cây xúc xích, nghiêng ô sang một bên, ngồi xuống, cẩn thận bẻ thành từng đoạn nhỏ đưa cho chú mèo ướt sũng.

Lâm Niệm cười híp mắt, lúm đồng tiền hiện rõ hai bên má:

“Anh bị sao vậy?”

Có vẻ như vì đói đến chịu không nổi sau những ngày bị người xua đuổi, con mèo chỉ chần chừ giây lát rồi nhanh như chớp ngoạm lấy miếng xúc xích, lỉnh thẳng vào bụi cây gần đó.

Khi lên tầng, cô cố tình đi ngang qua hành lang nơi cậu ở.

Mấy người kia là bạn của Giang Dữ?

Lâm Niệm bừng tỉnh khỏi dòng ký ức. Khi cô ngẩng đầu nhìn lại, bóng người trước cửa sổ đã biến mất. Căn phòng bên trong tối om, trống không.

“Không phải chỉ hải sản đâu. Cả hoa quả cũng vậy. Không phải Niệm Niệm thích ăn xoài sao, cháu mua có mấy quả mà tốn gần cả trăm nghìn. Đúng là chém cao thật!”

Chương 3: Xuất hiện

Chỉ mới về chưa đầy một tuần, cô đã nói hàng chục lần rằng mình nhớ bà, khiến bà cười mãi, tinh thần cũng vì thế mà khỏe lên trông thấy.

“Lần sau Niệm Niệm về, cháu sẽ chịu khó đi mấy chợ tìm chỗ nào rẻ rẻ mà đồ vẫn ngon.”

Có vẻ họ đứng từ lâu, vài người ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường hút thuốc, ánh mắt mông lung chẳng rõ cảm xúc.

Ông bà cứ nhắc mãi chuyện vợ con của anh, mà bản thân anh cũng lo. Nhưng chuyện này đâu thể muốn là được.

Cô nhớ rõ, hồi xưa Lâm Tầm tiêu xài phung phí lắm, không mặc đồ nào không phải hàng hiệu, chẳng coi ai ra gì, thậm chí từng bắt nạt Giang Dữ không ít lần.

Lâm Niệm khẽ thở dài, đặt nốt phần đồ ăn còn lại cạnh ghế đá. Khi cô cúi xuống, bất chợt có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình.

Cúi đầu nhìn bậc thang, từng bậc từng bậc trôi qua, lòng cô chợt trùng xuống.

Mưa rơi lộp bộp trên con đường lát đá xanh trước bệnh viện. Đêm muộn, khu vườn nhỏ vắng lặng như tờ, tiếng xe cộ vụt qua cũng nhanh chóng bị sự tĩnh mịch nuốt chửng.

Chiều hôm đó, Lâm Tầm mang hành lý chất đầy lên chiếc xe cũ kỹ của mình. Khi anh xắn tay áo lên, vài vết bỏng đỏ rát lập tức đập vào mắt Lâm Niệm.

“Anh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Xuất hiện