Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126
Thẩm Tư Linh hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô không nhịn được liếc anh một cái, hai má đỏ ửng như trái cà chua. Thẩm Tư Linh dùng bàn chân đá vào ngực anh một cái rõ mạnh, nói:
...
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu nhưng Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, mãi đến khi Ly Ly xông vào phòng, gọi lớn:
"Này không cần đâu, em tự đi được."
"Giờ em thấy đỡ hơn rồi, chắc không có gì đâu."
"Anh sẽ nói v·ú Đường pha nước gừng cho em." Lâm Tạ Phong vừa dứt lời, anh liền bế Thẩm Tư Linh đi vào phòng tắm.
"Ly Ly quà của con hả?"
"Mami chưa dậy nữa, mami dậy trễ hơn con."
"Em mà cũng ngại? Cái gì hai chúng ta cũng trải qua hết rồi, còn ngại gì nữa?" Lâm Tạ Phong hạ thấp giọng mang theo vài phần tà mị cùng trêu chọc.
"Sợi dây chuyền này con thích chứ? Đây là quà của daddy và mami, con phải giữ cẩn thận."
"Ly Ly, nay con không đi học à?" Anh nhìn Ly Ly, cô bé đang đứng bên cạnh giường mở hai mắt tròn xoe nhìn anh.
"..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hai người nghỉ ngơi đi, lại dùng bữa này."
Ly Ly hai mắt nhìn Lâm Tạ Phong rồi nhìn Thẩm Tư Linh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh im miệng, em không nói với anh nữa."
"Rất có thể do hôm qua em uống rượu nên sáng nay mới thấy nhức đầu."
"Trước khi Ly Ly vào vài phút."
Chương 126
Thẩm Tư Linh cưng chiều xoa đầu Ly Ly, cô nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ cô bé, hài lòng:
"Daddy quên mất."
"Em sao vậy?"
Hôm nay tiết trời thật đẹp, tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa đẩy lùi màn đêm lạnh lẽo trong căn phòng xa hoa, trên chiếc giường trắng tinh, hai cơ thể yêu thương ôm ấp nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bữa trưa đã xong xuôi, Ly Ly ngồi ở dưới nền nhà, hai tay cô bé cầm hai con búp bê đang chơi một mình rất vui vẻ. Lợi Tư Vũ vừa tới Lâm Gia, anh ta nghe Ly Ly nói hai người vẫn chưa dậy nên ngồi trên ghế sofa chú tâm làm việc, tay anh ta chăm chỉ gõ bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình laptop.
"Không được em đi loạng choạng như vậy lỡ ngã thì sao? Anh bế em cho chắc."
Thẩm Tư Linh vừa đứng dậy, cô liền cảm thấy một trận đau đầu choáng váng ập tới, bước đi không vững vàng. Cô ngã người qua một bên, tay vịn thành giường chống đỡ.
"Anh nghĩ sao? Đêm qua em lỡ quá chén, mới sáng mở mắt đã thấy anh nằm bên cạnh, ngại quá nhất thời không biết phải đối mặt thế nào nên là..."
"Anh biết em tỉnh rồi, còn giả bộ sao? Tai em đỏ hết rồi này."
Lâm Tạ Phong vội xuống giường, chạy lại đỡ cô, anh lo lắng vội hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..."
"Em lúc nào mà chả tốt." Thẩm Tư Linh lườm Lợi Tư Vũ, anh ta nhìn vẻ mặt của cô càng khoái chí hơn, nháy mắt với Lâm Tạ Phong.
"Mami! Daddy, hai người mau dậy đi!"
"Em không dậy là anh hôn đó!" Lâm Tạ Phong nhắm ngay cánh môi đỏ mọng, anh từ từ sát lại gần.
"Dạ thích lắm, con thích nhất quà này. Con sẽ giữ cẩn thận ạ."
"Em nay sắc mặt có vẻ tốt nhỉ?" Lợi Tư Vũ không quên trêu chọc cô em gái, anh ta còn ra hiệu cho cô liếc sang Lâm Tạ Phong.
Lâm Tạ Phong vòng tay ôm eo cô, đầu dụi sát vào hõm cổ cô, miệng hà hơi vào tai Thẩm Tư Linh, giọng nói trầm thấp cất lên:
"Không cần, em dậy rồi."
"Không daddy, nay chủ nhật mà."
Lâm Tạ Phong nắm tay Thẩm Tư Linh đi xuống lầu, bọn họ đi lại ghế sofa. Cô nhìn Ly Ly đang nghịch búp bê, ngồi xuống bên cạnh cô bé:
"Dạ." Ly Ly ngoan ngoãn, cô bé đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại giùm hai người.
Thẩm Tư Linh thình lình mở hai mắt, cô đưa tay chặn đôi môi nghịch ngợm không yên phận của người nào đó.
Thẩm Tư Linh đứng dậy, đi lại chỗ Lâm Tạ Phong và Lợi Tư Vũ, bọn họ hình như đang nói về dự án đầu tư thì phải. Cô cũng không muốn xen vào, lại gần gọi hai người: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mami hôm qua mệt nên nay ngủ dậy trễ, con xuống dưới trước, chút nữa daddy và mami xuống."
"Em dậy khi nào thế?" Lâm Tạ Phong nắm lấy bàn tay thon dài đang trú ngụ trên môi, nhìn Thẩm Tư Linh hỏi.
"Dạ mami, là của cậu đó. Búp bê này cậu đặt ở nước ngoài, nó có thể cử động theo lời con nói." Ly Ly cầm búp bê khoe ra trước mặt Thẩm Tư Linh.
Lâm Tạ Phong nhíu mày, anh mở mắt nhìn cô gái đang ngủ trong lòng, bộ dạng yên tĩnh này của cô khác xa với hôm qua. Cảm giác của anh về Thẩm Tư Linh ngày thường với hôm qua là hai người khác nhau, nhưng nhờ vậy anh mới thấy được mặt đáng yêu đó của cô.
"Tư Linh, trưa rồi! Em định ngủ đến bao giờ, còn không chịu dậy!"
"Em không biết! Tự nhiên đứng dậy em thấy đầu đau, cả người mệt mỏi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.