Cậy Quân Sủng
Phân Phân Hòa Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Ngoại truyện 15
Hôm này nhiệt độ phòng quả thực thấp đến mức bất thường, Kỳ Sùng cho rằng Minh Trăn không có ở đây.
Kỳ Sùng là Nguyên soái đứng đầu Đế quốc, hoàng đế của Đế quốc là bố của Kỳ Sùng. Nhưng, mọi người đều biết, hoàng đế và Kỳ Sùng không hợp nhau, Nguyên soái mới là người nắm giữ thực quyền trong Đế quốc. Hoàng đế hiện tại trở thành con rối, đã bị Kỳ Sùng khống chế một cách triệt để, toàn bộ các quyết sách quan trọng của Đế quốc đều do Kỳ Sùng quyết định.
Nhưng Kỳ Sùng lại thờ ơ.
Minh Trăn ngước mắt lên, dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn chằm chằm vào Kỳ Sùng. Cô còn có vài phần ngây ngốc, không dám tin vào nhân vật đang nhìn thấy ở trước mắt.
Minh Trăn cảm thấy bầu không khí thật sự rất kỳ lạ, ánh mắt c*̉a Kỳ Sùng cũng không đúng lắm. Cô muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Kỳ Sùng đã ấn cô lại.
Cô chỉ khoác áo tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, còn chưa khô, làn da trắng nõn càng trở nên trắng sáng hơn mấy phần.
Trước đây có hầu gái trong nhà đã thầm nói rằng Minh Trăn chính là đồ trà xanh chuyên dụ dỗ đàn ông, bởi vì Minh Trăn há mồm ngậm miệng đều gọi Kỳ Sùng là “Anh”, giọng điệu còn vô cùng mềm mại, tựa hồ mang theo ý làm nũng.
Kỳ Sùng rũ mắt, nhìn thấy thiếu nữ vừa dụi hai mắt vừa ngồi dậy.
Còn nguy hiểm ch3t người hơn bất kì một viên đ·ạ·n nào trên chiến trường.
Nhưng chính là bởi vì đối phương luôn luôn chiều theo ý cô nên Minh Trăn mới không dám làm phiền Kỳ Sùng nhiều thêm, cô sợ sẽ có một ngày đối phương c*̃ng sẽ cho rằng mình là đồ phiền phức sau đó vứt bỏ mình ra ngoài.
Ngay cả Kỳ Sùng c*̃ng phát hiện ra nó thấp một cách bất thường.
Trước khi anh tới thì đã dùng thuốc ức chế, cho dù đang ở trong thời kì động d.ục thì nhờ tác dụng mạnh của thuốc ức chế, anh cũng không thể biến thành ác ma đi làm gì đó với Minh Trăn.
Sau đó người hầu gái kia bị Kỳ Sùng đuổi việc, cũng bị phong sát trong các ngành nghề khác.
Cô học ở trường đại học dành cho nữ nên không hề gặp con trai, huống hồ tầm mắt c*̉a Minh Trăn quả thật rất cao, người cô có thể xem vào trong mắt chỉ có Kỳ Sùng mà thôi.
Một năm trước anh đã thích cô rồi, chỉ có điều, đáy lòng anh hơi hơi cảm thấy tội lỗi, vẫn luôn có suy nghĩ phải bác bỏ. Năm nay, trong kỳ động d·ụ·c c*̉a Alpha, Kỳ Sùng vẫn luôn mơ thấy Minh Trăn.
Dây chuyền có nhiều vòng, kim cương màu hồng nhạt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, cô chỉ nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra, chỉ riêng kim cương trên vòng cổ cộng vào đã phải có tám mươi cara rồi.
Vì thế, đối với tình trạng kì quặc này, Minh Trăn cũng chỉ uống một ít thuốc hạ sốt mà thôi.
Dạo này, bác sĩ riêng khám bệnh cho Minh Trăn lại không ở thành phố Lăng, cô chỉ thân thiết với bác sĩ của mình, không tin các bác sĩ khác lắm.
Tóc đen như mực da trắng như tuyết, vẻ đẹp như trăng như hoa.
Trên người đối phương tỏa ra hơi thở rất dễ ngửi, là mùi tuyết tùng(3) xen lẫn với mùi đàn hương thoang thoảng, là pheromone(4) c*̉a Alpha. Đối với cô mà nói, mùi hương này rất dễ thu hút cô.
“Tóc còn chưa khô.” Kỳ Sùng nói: “Lại lau thêm một lát.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Sùng “Ừ” một tiếng, đưa một chiếc hộp nhung màu đen rất to trong tay cho Minh Trăn: “Tặng cho em.”
Nhiệt độ trong phòng có hơi thấp.
Minh Trăn nghĩ một chút: “Em thích đẹp.”
Là một bộ trang sức bằng kim cương.
Mà sau khi cô biến đổi, Kỳ Sùng c*̃ng mới phát hiện ra, mùi thơm trên người cô bé này có cám dỗ trí mạng với mình.
Mắt phượng lạnh lùng, mũi cao môi mỏng khiến người ta có cảm giác vừa bạc tình lại vừa thờ ơ, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo cấm d.ục (1) như vậy, hơn nữa, dáng người còn hoàn mỹ không tì vết, lại còn có chiến công hiển hách, dĩ nhiên khiến cho trái tim c*̉a rất nhiều người đập thình thịch.
So sánh với anh mà nói, dĩ nhiên Minh Trăn là một người nhỏ con.
Kỳ Sùng hờ hững nói: “Tập trung học hành, không được yêu đương. Sau này sẽ giới thiệu người tốt hơn cho em.”
Hiện tại A Trăn đang ở giai đoạn đầu tiên nhưng chính cô lại không biết.
Minh Trăn rũ mắt xuống, cánh môi đỏ mọng.
Cô trông rất xinh, là vẻ đẹp hiếm có trong Đế quốc. Cho dù là ở trong đám con gái xinh đẹp như mây trong giới quý tộc c*̉a Đế quốc thì Minh Trăn cũng là người xinh đẹp nhất.
Minh Trăn vẫn luôn không có cảm giác an toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Trăn mơ màng sắp ngủ ở trên ghế sofa, nhiệt độ cơ thể cô c*̃ng cao lên một cách lạ thường.
Mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường, bạn cùng lứa tuổi đâm chọc và ghen ghét, thỉnh thoảng còn bị bạo lực học đường, những điều này khiến cho Minh Trăn không chỉ không tự hào vì vẻ đẹp của mình mà ngược lại còn có chút bài xích không thể diễn tả thành lời.
Cô giơ tay lên dụi dụi hai mắt, Minh Trăn nhỏ giọng nói: “Anh Kỳ, anh về rồi.”
Thế giới tương lai, đế quốc tinh tế, cuộc sống rất giống với hiện đại.
Minh Trăn c*̃ng không nói với người khác là cô có quen với Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng ôm cô ở trong lồng ngực c*̉a mình rồi để người ngồi ở trên đùi mình, sau đó cầm máy sấy tóc để sấy khô tóc cho cô.
Kỳ Sùng: Giới thiệu người tốt hơn cho em.
Trắng như vậy, tựa như ánh trăng ngưng tụ thành.
“Đổi phòng khác to hơn cho em.” Kỳ Sùng nói: “Phòng để quần áo và đồ trang sức to hơn nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh mặc quân trang, vai lưng đều cực kỳ thẳng, cơ thể cứng rắn như sắt thép, quân phục màu xanh đậm trông vô c*̀ng cấm d.ục, được ủi phẳng phiu đến mức không có một nếp gấp nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhận ra mình đã trưởng thành rồi, không nên ngồi ở trong lồng ngực c*̉a người c*̃ng đã trưởng thành như Kỳ Sùng.
Ở trong mắt mọi người, Minh Trăn chính là một người có xuất thân nghèo hèn, được vào đại học dành cho nữ c*̉a Đế quốc là nhờ vào thành thích xuất sắc cộng với vẻ ngoài xinh đẹp.
Cô là một bé gái mồ côi, mười ba năm trước bị bỏ rơi ở trên chiến trường.
Kỳ Sùng đi qua, sờ mái tóc ướt của Minh Trăn, cô vẫn luôn không biết quý trọng bản thân, thế mà lại ngủ khi tóc còn ướt.
Vì thế cô giãy giụa muốn đứng lên khỏi người anh.
Mái tóc đen nhánh của Minh Trăn nhỏ nước, giọt nước chảy xuống dọc theo da thịt trắng nõn của cô.
(1)Cấm d·ụ·c: hành vi đè nén những h4m muốn của thể xác và thế gian.
Lúc ấy Minh Trăn mất trí nhớ, chẳng còn nhớ rõ điều gì, trông chỉ khoảng bốn, năm tuổi, ngây thơ mờ mịt ở trong đống đổ nát, trên cánh tay còn đang chảy máu.
Hôm nay là cuối tuần, Minh Trăn mới vừa về nhà từ trường đại học dành cho nữ ở Đế quốc.
Sốt cao không hạ nhưng lại chỉ sốt cao vào một khoảng thời gian cố định, bởi vì vào nửa đêm, lúc ấy Minh Trăn đang ngủ nên chính bản thân cô cũng thường không phát hiện ra.
Lần này chiến thắng trở về, trên dưới Đế quốc đều hoan nghênh Nguyên soái trở về, anh cũng khó có khi về lại nơi này.
Minh Trăn lắc đầu.
Đợt trước anh thấy Minh Trăn đăng lên vòng bạn bè, nói cô cảm thấy màu hồng nhạt là màu đẹp nhất, vì thế anh mời nhà thiết kế làm riêng cho cô một bộ trang sức màu hồng nhạt.
Cô đã trưởng thành rồi, hẳn là nên yêu đương, mà người này phải là mình.
Nhưng, Minh Trăn hoàn toàn không có sức để đẩy Kỳ Sùng ra.
Minh Trăn lại cầm khăn lông lên lau tóc, tóc cô còn chưa lau khô, ng.ực lại rầu rĩ, hoàn toàn không thở nổi.
Nhưng thể lực của cô thật sự không được, lúc đứng dậy lại vô tình đụng vào anh, cánh môi của Minh Trăn chạm vào môi mỏng của Kỳ Sùng.
Minh Trăn mở ra nhìn thử, khẽ nhăn mày lại: “Kim cương nữa hả, đã không cất vào trong ngăn tủ được nữa rồi. Anh Kỳ ơi, em không cần nhiều trang sức như vậy đâu, em muốn anh về nhà với em nhiều hơn cơ.”
Minh Trăn chỉ cảm thấy nóng bức, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức đặt sang một bên: “Là mua bằng cách đấu giá à?”
Minh Trăn đẩy Kỳ Sùng một cái mềm như bông: “Anh Kỳ ơi, thả em xuống đi.”
Lúc này, Minh Trăn mơ màng sắp ngủ. Thật ra thì cô rất nhớ Kỳ Sùng.
Ánh mắt c*̉a Kỳ Sùng dừng ở trên mặt cô.
(2)Lưu li: là một loại ngọc quý ở Tây vực, nó trong suốt dễ vỡ.
Cô không mặc áo lót nên phải dùng một tay để giữ áo tắm phòng ngừa nó tụt xuống. Minh Trăn tự cảm thấy đã khô, mặc dù tóc cô rất dày nhưng lau lâu như vậy thì c*̃ng nên khô rồi.
Mặc dù cơ thể cô vẫn luôn rất yếu nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như vậy.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy cơ thể rất nóng, nói chuyện càng lâu với Kỳ Sùng thì càng nóng hơn.
Minh Trăn cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc ấy cô còn bé, Kỳ Sùng mời các nhà tâm lí cho trẻ em giỏi nhất và đủ các loại giáo viên tới chăm sóc và quan sát cô, trong cuộc sống, cho dù Minh Trăn có yêu cầu gì thì Kỳ Sùng c*̃ng sẽ thỏa mãn cô.
Mùi hoa mẫu đơn chỉ có ở riêng Omega mơ hồ tỏa ra ở trong phòng khách.
Kỳ Sùng lạnh nhạt nói: “Không phải.”
Nhưng trên ghế sofa lại truyền đến một tiếng ưm.
Cũng có một số cô gái thích tiếp cận Minh Trăn bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của cô, đối với cô mà nói, đây cũng là niềm an ủi lớn lao, có thể giúp cô tiếp tục đi về phía trước.
Mùi thơm trên người A Trăn và Kỳ Sùng sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
Thật ra cũng không khoa trương, so với lễ phục bằng kim cương mà Kỳ Sùng tặng cho cô lần trước thì lần này cũng tính là khiêm tốn rồi.
Kỳ Sùng “Ừ” một tiếng nhưng tay vẫn đặt ở trên vai cô như c*̃, không hề cách một lớp áo tắm.
May mà thầy cô rất quan tâm tới cô, thành tích của cô cũng rất nổi trội, vì thế những cô gái đó không dám thật sự làm ra hành vi bạo hành Minh Trăn.
“Đặt làm riêng cho em, có viết tắt tên của em đấy.”
Thiếu nữ khoác áo tắm ngồi ở trên ghế sofa bọc da, trong nhà vẫn luôn không có người khác, người làm chờ cô ăn tối xong thì về nhà mình.
Cô biết cơ thể mình nhanh nóng nhưng mấy ngày nay nhiệt độ lại cao đến nỗi thật sự bất bình thường.
Khuyên tai, nhẫn, vòng cổ, lắc tay, lắc chân, Minh Trăn nghi ngờ đây chính là đặt làm riêng.
Nhưng suốt cả một năm ngoái cho tới tận năm nay, Kỳ Sùng đều không đến thăm cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
_____________________
Thậm chí là trước đây, c*̃ng gần như không có như vậy bao giờ.
Kỳ Sùng là một Alpha.
Alpha không thể từ chối được sự quyến rũ c*̉a Omega, thế mà Minh Trăn lại còn là một Omega, năm cô mười sáu tuổi đã biến đổi. Kể từ ngày cô biến đổi, Kỳ Sùng không thể coi cô như một đứa con nít nữa, vì thế hai người càng ngày càng xa cách.
(4) Pheromone: là chất có khả năng tạo ra mùi hương hấp dẫn bạn tình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những năm qua, Kỳ Sùng chinh chiến bắc nam, rất ít khi để ý tới bé gái mồ côi được mình nuôi dưỡng ở thành phố Lăng.
Kỳ Sùng nhìn thấy một đoạn cẳng chân trượt xuống đùi mình.
Minh Trăn biết mình là đứa trẻ mồ côi, có ăn có mặc có chỗ ở, cô đã rất biết ơn Kỳ Sùng rồi. Vì thế, Minh Trăn cũng cố gắng hết sức không gây phiền phức cho Kỳ Sùng, cô rất hiếm khi nhắc tới những chuyện trong trường học với Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng lại thích thiếu nữ xưng hô với mình như vậy.
Hơn nữa cũng không còn bao lâu, khoảng hai năm nữa, cô sẽ tốt nghiệp đại học.
Anh rất muốn để Minh Trăn làm người yêu c*̉a mình, suốt cả một năm nay anh đều nghĩ như thế.
Kỳ Sùng đã đứng đầu bảng bình chọn “Người đàn ông mà phụ nữ Đế quốc muốn lấy nhất” trong suốt mười năm liên tục, đương nhiên vẻ bề ngoài và khí chất c*̉a anh khiến người ta không thể tìm ra bất kì một khuyết điểm nào.
Kỳ Sùng là trai thẳng hết thuốc chữa, chưa bao giờ có ý tưởng mới trong việc tặng quà, hoặc là đá quý dung tục có thể chói mù mắt người, hoặc chính là biệt thự ở khắp nơi trên thế giới. Năm ngoái anh còn mua một hòn đảo nhỏ để cho Minh Trăn đi ngắm biển.
Anh không có cách nào để miêu tả những thứ tình cảm phức tạp này, chỉ hi vọng mình đừng mang đau khổ đến cho Minh Trăn.
Người đàn ông mặc quân phục c*̉a Đế quốc, cao một mét tám mươi chín, đeo bốt quân đội c*̉a Đế quốc nên trông càng cao lớn mạnh mẽ hơn.
Cô ăn tối, đi ra ngoài dạo bộ nửa tiếng sau đó đi về. Sau khi về, Minh Trăn cảm thấy cả người mình nóng lên, vì thế cô đi tắm một lượt.
Anh biết Minh Trăn sợ lạnh, cô gái nhỏ này yếu ớt tựa như lưu li(2) vậy.
Kỳ Sùng - Nguyên soái của Đế quốc đã mang cô về.
Nhưng mà cẳng chân c*̉a Minh Trăn lại dán sát vào bên ống quần c*̉a anh.
Cũng bởi vậy, vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, tức là ngày nhặt được cô, anh cũng xem ngày này như sinh nhật cô, Kỳ Sùng c*̃ng không tới tham dự, anh lo mình sẽ dùng chính bản thân mình làm quà, mạnh mẽ tặng cho Minh Trăn.
Chính bản thân Minh Trăn cũng không biết.
Cuối c*̀ng, Kỳ Sùng đặt máy sấy xuống, nhéo mặt Minh Trăn: “Đã yêu ai chưa?”
Phần lớn là châm chọc và khinh thường.
Tóc đã lau khô nhưng Kỳ Sùng lại không muốn buông cô ra.
Minh Trăn cũng không biết Kỳ Sùng đã quay về.
Mấy năm trước, khi cô còn bé, thật ra lúc ấy Kỳ Sùng có quan hệ rất tốt với Minh Trăn, anh dạy cô bé học bài, dạy đứa học sinh dốt đứng đầu từ cuối lên trở thành người đạt điểm tối đa tất cả các môn, một mạch lên thẳng đại học dành cho nữ c*̉a Đế quốc.
Chương 126: Ngoại truyện 15
(3)Cây Tuyết Tùng có tên khoa học là Cedrus, thuộc chi Thông Tuyết (Hương Bách), là loài thực vật có lá kim thuộc bộ nhà Thông.
Bọn họ đều không có kỳ động d.ục cố định.
Minh Trăn không biết mình có người thân hay không, liệu người thân c*̉a cô có còn trên đời này hay không. Nhưng kể từ khi cô có trí nhớ, cô đã ở bên cạnh Kỳ Sùng, ở chung một chỗ với đối phương rồi.
Minh Trăn không phải người nhà họ Kỳ, thậm chí cô còn không được tính là được nhận nuôi. Kỳ Sùng cho cô một chỗ ở nhưng mà mấy năm nay lại rất ít khi về.
Trong mắt Kỳ Sùng mang theo vài phần tươi cười: “Rất đẹp sao?”
Hai ngày nay, tình trạng cơ thể của Minh Trăn vẫn luôn không tốt.
A Trăn: Người anh nói có phải là chính anh không?
Kỳ Sùng đi từ bên ngoài vào, anh vừa đi vào vừa tổ chức hội nghị từ xa với các thành viên trong Quốc hội, sau khi vào thì cũng vừa vặn kết thúc hội nghị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.