Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26-1
“Nhưng Nhiễm Nhiễm à,”Bác sĩnói khẽ,“Cóthể yếu đuối được.Conngười vốnlà động vật yếu đuốimà.”
“Mẹnghĩ gìthế?!Không phảiconmuốntốtchochị sao?”Tống Ươngcãilại.
Nhiễm Vũ Vi: “Concócảm giác vớiloại đàn ôngnào?Đểmẹtìm giúpcon.”
“Học đạihọc Đế Thành,thạc sĩtiến sĩ đềucórồi,mẹcậu ấylà bộtrưởngcủa bộ phận bêncạnh,giathếtốt,làmột đứatrẻrất ưutú.Bìnhthườngc*̃ngthích đọc sách,thích vănhọclịch sử.Mẹ đoánlàmẫungườiconthích.”
“Dẹp đi,tronglòngconnghĩthếnàochảlẽmẹcòn không biết?Tưởng dọnrangoài sẽ khôngcóai quảnthúccon,khôngcócửa đâu!”
Mởlớncửamộtchútcólẽcô sẽnhảy xuống,như vậylàcóthể khôngnghetiếng bọnhọ ồn àonữa.
TốngNhiễmngồitrênbệ cửa sổ, bênngoài làđêm đông Đế Thành rộng lớn, bóng đêm nhưmộtcái lưới bao phủ chặt chẽcả thànhphố.
“Họ sẽthất vọng vìtôi.”Chalúcnàocũngmongmình phải giỏihơn,màmẹthìluônluôntráchmình quá yếu kém.
“Rấtnhiềungười bệnh đều gặp phảitìnhhuốngnày,trướcmặtngườithânnhấtlại khôngcáchnàonóira.Cóthểcô khôngmuốnnói vớingườinhàthìcũng phảinóicho bạn bè,giảitỏamộtchút.”
“Cònmuốnmẹ quantâm đếncảmnhậncủacon,con vẫnlà đứatrẻ à?Mẹ đãnói gìchưamà bức xúcthế?Suốtngàychỉ giỏithái độ,mẹthiếunợ gìcon?Con đụng phảichuyện gìrồi ở đây giận dữ vớimẹhả?Mẹ quantâm đến sựnghiệpcủacon,sức khỏecủacon,nghĩtrăm phươngngàn kế vìmuốntốtchocon,con đâylàthếnào?!”
Nhưngcô sẽ khôngnhảy,lẳnglặng kéorèmcửalại,uốngthuốcngủrồingủmất.
“Nóilà đúnghạn đếntư vấn,uốngthuốc đúng giờ,tránh xanhững yếutố kíchthích.”
“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Trongxe bỗng nhiênyên tĩnh.
TốngNhiễmmở to mắt, nói: “Chuyệnyêu đương,nóivới ai, tới haykhông tới Đế Thành,làmsao phát triển,là chuyệncủacon.Mẹ cóthểbớt lo điđượckhông?”
“Đượcrồi,mẹ đừngnóinữa.Làcon sai.”Tống Nhiễm đầuhàng,nghiêng đầu đi,lấytayche đôimắt,nướcmắtcứthếchảy dài.
Côngẩng đầunhìnlên bầutrời,xuyên quamép ôthấy bôngtuyết bay đầy,khoảngtrờilàmộtmảngtrắng xámmênhmông.Côcóchúttuyệt vọng,nhưnglạicócảm giácnhưtrút được gánhnặng.
“Lúccon đang được phái đến Đông Quốc,trong ống kínhthường xuyên xuấthiệnmộtngườilính gìn giữhòa bình.”Ngườimẹrấtnhạycảm,“Vềnước bốnnămtháng,con xem khoảngthời giannàylàm việccó đượctíthànhtíchnào không?Suốtngàymấthồnmất vía,sao vậy,duyên phận dừng ở đâyrồi sao?”
Côcũng khôngtrôngchờhọ giúp đỡ,chẳng qualà sau khinóira,chí ít khôngcầnlại phải giả bộtrướcmặtngườitarằngmìnhchẳng sao.
Haingườicãinhautrong bếp,cha đanghútthuốcngoài bancông.
“Tôi không biết phảinói vớiaicả.”Tống Nhiễmnói,“Cólúctôitựhỏi đâycó phảilàmột giấcmộng.Chỉcótôi đangmơ,màngườitrên đời đềuthanhtỉnh.Cócảmthông không?Cácngười khôngtậnmắtthấyhọchết đithì đươngnhiên sẽ khônghiểunổi.Tôi khôngmuốnlàmthím Tường Lâm(*),cứ xénỗilòngcủamìnhrachongười khácnhìn,rồingườitacũngchỉnói:chỉ vậythôi ư?Trông dáng vẻcũngchẳng đau đớn gìchocam.Côthật yếu đuối,kiêncườngchút đi.”
TốngNhiễmcầmmột chiếcô lớnmàuđen đi ratừ bệnh viện. Giày giẫm trên nền tuyết.Cô dừng ởven đường,dòngngười đibộ vàxe cộ lui tớinghiền quađámtuyếttrênđấttạo thànhđám bùn đen xấuxí và ẩmướt,giốngnhưtâm trạngcủa cô vàolúcnày.
Nộitâm Tống Nhiễm bị đènén bỗngchốc bộc phát,mắtcô đỏlên,gằntừngchữ: “Tại saotrước giờmẹnóichuyệnluôn quá đángnhư vậy?Saomẹchẳng bao giờ quantâm đếncảmnhậncủangười khác!”
Beta:Eimi.103
Chương 26-1
TốngTrí Thànhnhìntờ giấy, im lặng rấtlâu.Ôngnghenói hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi bịbệnh, nhưng ông cũng giống như đạigiasố những ngườithế hệ trước, khônghiểurõ nên xửlý thế nào.
Cônhưthườnglệ đilàmrồilại vềnhà,banngày uốngthuốc để ổn địnhcảm xúc,ban đêmlạimượnthuốcngủ để say giấc.
Nhiễm Vũ Vihỏi: “Contìmthấy duyên phậncủamìnhrồi?”
“Yếutố kíchthíchlà sao?”
Nhiễm Vũ Vicườimỉm: “Cóchí khí,tínhtình đãcứngrắnrấtnhiều.”
Haitaycô giấutrong áolông,trùtrừhồilâumớilênnhà.Tống Nhiễm khôngnóinhiều,chỉ imlặng đặt sổ khám bệnhlên bàntrà.
TốngNhiễmquayđầunhìnra ngoài cửa sổ: “Con không cócảmgiác.”
Haingười về đếnnhà,trở về phòngcủamình.Nhưng Nhiễm Vũ Vinhậnra gì đó,gọi điệnthoạicho Tống Trí Thành.
TốngNhiễmngoan ngoãn làm xong kiểm tra, bácsĩ Hà nóitrước mắtkhông cóvấn đề gìlớn,nhưngkhông được làmviệcquásức,bìnhthường phải chúý antoàn, đừng đểbị thương.
TốngƯơngnhàotới nắm chặt tay Tống Nhiễm: “Chị,khôngsaođâu,bị bệnh rồi sẽkhỏithôi.Nếukhôngem đến ởcùngchị một thời gian ngắn nhé?”
Trongphòng bếpnướcsôivanglên,DươngTuệLuânđi đổnước.
Trênđườngvề nhà, NhiễmVũ Vichợthỏi:“Concảmthấybác sĩ Hàthế nào?”
Trướcgiaothừamộtngày,Nhiễm VũVi mang côđi tái khám, nói làkhông tinkỹ thuậtchữabệnhở Lương Thành.
Ngàyhôm ấylà 21tháng 1,Lương Thành đổmộttrậntuyếtlớn.
“Đừngnóinữa!”Tống Nhiễmhétlên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TốngNhiễmkhông kịpphảnứng:“Dạ?”
“Vì sao?”
TốngNhiễmnói:“Chuyện tình cảm phải xem duyên phận, tìm cũng không ích gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bác sĩnói sao?”
TốngTrí Thànhcau mày, hỏi: “Côngviệccủa con không vui?”
Lễtết ở Lươngthànhrấtnáonhiệt,thêmchuyệncủa Tống Ương khiếncảnhàloạncảlên,trước đêm giaothừa,Tống Nhiễm đến Đế Thành ăn Tết vớimẹ.
“Bác sĩ kê đơnthuốcrồi?”
“Khôngnói được.”
TốngTrí Thànhcảm thấy rất khó xử,không biết phải ứngđốira sao, ông ngồi imlặngmột lúc rồi đứng dậyra ban công hút thuốc.
Đêmantĩnh,Tống Nhiễmcáchhaicánhcửa vẫncóthểnghe đượctiếngchamẹcãinhau.Nhiễm Vũ Vi đemchuyện Tống Nhiễm đổ bệnh quycho Tống Trí Thành:lúctrước đúnglà ôngta đểmặccon đi Đông Quốc.
TốngNhiễmnhìnvàomắt anh ta, không hiểu sao luôn cảmthấyanhta vàLý Toản có thứkhíchấtrất giốngnhau.Điềunàykhiến chocô trong suốt quá trình khám đều imlặng.
Trongtúichứabệnhán của bácsĩ:trầmcảm nặng.
Bác sĩ khoamắthọ Hà,hai bảyhaitámtuổi,khuônmặtrấtthanhtú,lúc kiểmtrachocô độngtácrấtnhẹnhàng,giọngnói ônhòa,lúccườilênmắtmày đềucongcong.
“Vậynhớ uốngthuốc đúng giờ.”
TốngNhiễmnhưbị khoan vào tim, cốnénnhắmmắt lại, khôngmuốncãi nhau với mẹ.
Dương Tuệ Luânlậptức ởtrong phòng bếpmắngcô: “Con đừngmong dọnrangoài!Khôngcóai quảnthúc định đi với Lư Thaohả?Ngườinhàngườitacoithườngconmàconcònluitớinữahả!”
Nóchưa bao giờmất khốngchếnhưthếnày.Nhiễm Vũ Vimặtlạnh xuống,nhưngc*̃ng khôngnóimộtlời.
Nămnay Tết đếnmuộn bấtngờ,vàothánghaimới đến.
Sau đó rấtnhanh bácsĩ điều trị ởLươngThành củacô phát hiện tình trạngcủa cô không cókhởisắcgì cả.
Edit: Onion2109 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TốngNhiễmim lặng hai giây, quay đầu: “Mẹ cóý gì?”
TốngNhiễmlắcđầu.
Ngày đótư vấn xong với bác sĩtâmlý,Tống Nhiễmtrở vềnhàcha.
Nhiễm Vũ Vi: “Con…”
Bác sĩ Lươnghỏicô: “Ngườinhàcôcó biết không?Bị bệnh khôngthểchỉchịu đựngmộtmình,cần phảicóngườithân giúp đỡ.”
Phòng kháchnhonhỏchỉcònmình Tống Nhiễm.
(*) Nhân vậtchínhtrongtiểuthuyết Chúc phúc (祝福)của Lỗ Tấn.
Thángđầutiêncủa năm mới chớp mắtđã sắp qua.
“Tâmtrạngtiêucựctrongcông việc.”
Nhiễm Vũ Vinóitiếp: “Đã xác địnhlàm phóng viênthìcốmàlàmchotốt.Tìm kiếmcơhội pháttriển ởtrongnướclànhưnhau,đừng đểcảm xúc khốngchế.Nghềnàyngườitàirấtnhiều,cóthểthànhmột phóng viên danhtiếngchỉlác đácmấyngười.Mẹ đây đã gặp quánhiều.Bây giờchínhlàlúcrèn sắt khicònnóng,nhưngcon đấy,không biếttrong đầunghĩcái gìnữa,gầnnửanăm vẫn không đạt được gìcả,bảocontới Đế Thànhcũng khôngnghe,là bởi vìngườilính gìn giữhòa bình ở Lương Thành kia ư?Từnhỏcon đãrấtnhạycảm,mẹchỉ sợcon vìtìnhmàchậmtrễ pháttriển sựnghiệp,lầnnàythìtốtrồi,sợ điều gìthì gặp điều đó.Mẹnóiconnghe,nếuconcòntiếptụcmẹtuyệt đối không đồng ý.”
“Khôngnóicho bất kỳai à?”
“Vâng.”
Anhnghe vậy,lạicười.
Bác sĩ Hàcười: “Mẹtôi với dì Nhiễmlà bạnthân,cô khôngcầncăngthẳng vậy đâu.”
TốngNhiễmkhông nóichobất kỳ ai,dù cha mẹhayđồngnghiệp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiệt độ ở Đế Thànhlà âmhơnmười độnhưngmặc áolen,quầnthun với áolông khiến Tống Nhiễmcảmthấythành phốnàycũng không quálạnh,chỉlàthờitiết vẫn khôngtốt.Côngồitrong xe Nhiễm Vũ Vi,nhìn không khí ônhiễm vẩnlêntrên đèn đường,cứcócảm giácmắtmìnhlạicó vấn đề.
TốngNhiễmkhông biết nêntrảlời như thế nào, dụimắt,nói:“Không có.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.