Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24-2
Côthậmchícòn épchínhmìnhcố gắngnhớlại,giốngnhư sinhra ảo giác ——
“Dùngmáutươi vàthịtngười để sống,màychỉlàcáithứ kền kền!Thứ kền kềnlượn dăm ba vòngtrên bầutrờithấyconmồichếtthì vồlấy!”
“Lúccậunằmtrên giường bệnh bỏ quanhiềuthứlắmnha.”Tiểu Hạhâmmộnói,“Cậu không đượcnhìnnhững video và ảnhchụplúctrướccậu ghilạitạonên sóng giólớn ở giớitruyềnthôngthếnào đâu,sức ảnhhưởngcònlớnhơn CARRYlầntrước.”
“Lầntrướcchụpmột đứa bé đãchếtcũnglà ả đó!”
TốngNhiễmquấnkhănquàng củaTiểuThu,đứngở trạm chờ xebuýtrun rẩy trong gió thu. Mắt cômấy ngày nay hơi đaunhức, láixe sẽ mệtmỏi.
Còncótiếng Tây Ban Nha,tiếng Pháp,tiếng Nga,tiếng Ý,tiếng Đức,tiếng Ả Rập,đủloạingônngữ…
TốngNhiễmvừamở thư mụcnénTiểuThu gửi tới, một bứchìnhhiệnra,chínhlà ngày vụ nổcô nhấn nút chụp, kẻđánhbomliềuchếttrênmặt đầy nét cười, mang theo một túikẹo.Sáumươibảy mươi em bévây quanhhắn,ngẩngcáiđầu nhỏ xíu trông mong được chia kẹo. Màbêntrongquầnáo của kẻđó có khói xanh bốclên—— chỉ trước một chút vớilúcbom nổ.
“Nhiễm Nhiễm!”Giọng Tiểu Thu kéocôtừtrong ácmộng bừngtỉnh,cô quay đầunhìnlại,ánhmắt sợhãi.
Chắcchắnanh vẫn ở Đông Quốc,vẫnchưa về.
TiểuThu nắm lấy taycô,mỉm cười:“Tanviệcrồi.Về nhà thôi.”
Trongcôngviệcc*̃ngbởivì không chú ýtập trungmà phạm phải mấy lỗinhỏ,nhưng cũng maycó các đồng nghiệpthôngcảmchiếucố.
Cômởtàiliệura soátlạilỗi,nói: “Gần đâytiếttrờicóhơilạnh,ngủ khôngngonlắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TốngNhiễmvề đến nhà nhưngười mấthồn,cả ngườiđều mệt lả. Rõràngkhônglàmgì cả, nhưng côlạimệt mỏi đến đứng không đứng thẳng được,đànhép bản thân phải ănchútgì đó, liền đilấy mì tôm.
Côlầnnữa đứnglặngtrên bậcthang,ánhmắt đảo quacửa sổ xe,bỗngnhiênngẩnra.
Một giây đó từtrongphòng nhìn rangoàicửa sổ, cô nhận rahắn ta chính làmộtcon quỷ rồi đúng không? Tại sao côkhôngnhắclũ trẻ đểbọnchúngchạyđi?!Tạisao cô không nhìn ragã đó chính làconquỷ cơ chứ!
Ngaysau đó, cônhìnthấycàngnhiều những bình luận tương tự, tiếng Trung,chữphồnthể,tiếngQuảng Đông, tiếng Anh…
Cô không biếtliệucó phảimìnhcóchứngtựngượchay khôngmàmở Google dịchra xemhết.
Khôngbiếtcó phải do nằmtrêngiường bệnh quá lâumà chức năng cơ thểnảysinhthoáihóa,TốngNhiễm thấy năng lượng không nhiềunhư trướcnữa,chưađến giờ tan tầmđã cảm thấy hết sứcmệtmỏi.Bản thân dù cốgắngsuy nghĩ ít đinhưngvẫnnặngnề tâm sự,banđêm thườngxuyên mấtngủ.
Tại sao?!
“Bệnh việnnào đấy,đểtôi đitặng vònghoa.”
Đó làtấmhìnhchụpmột hàng mấy chục thi thểtrẻcon được xếp bên đường, một sĩquanngồibêncạnhôm đầu khóc lớn.
Khóemôi cô giật giật, nói: “Nhiệtđộ lại giảm à,tớ thấy hơi lạnh.”
Ngườichờở trạm xebuýtđều co rúmlạitronggiólạnh,mặtkhôngbiểucảm.
Cômơhồlênchiếc xe buýtmình đi,lúcngồi xuốngnghe được âmthanhngười bênngoàinóichuyện.Thìra dùcáchmộttấm kính vẫnnghethấy âmthanh bênngoài.
Sáu giờ chiều,bầu trời bắt đầu đen.
Nhưnganhvẫn khôngquaylại,xe đãchạyđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cônhớtớilời bác sĩnóimắtcô đanghồi phục,không được khóc,bènnhanhchóngngẩng đầulaunướcmắt đi.
Chonên,nhất địnhlàcônhìnlầmrồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Côngơngáchai giây,vội vã đilên: “Lýcảnh quan!”
“Trời ạ,thằngcha đónhìnlà biếtlà phầntử kh*ng b*.Ả phóng viênchụp ảnh vì saolại khôngnhắcnhởlũtrẻ!”
“Tainạn vàtử vongcủangười khác đổilấycông danhcủa ả,đúnglà khiếnngườitamuốnmửa!”
Cơn gióthungoài phòng xào xạc,lay độnglácâyrơilảtả đầy sân,cônhétmì vàomiệng,không biếttừlúcnàomànướcmắt bỗngtuônrơi.
TronglòngTốngNhiễm bỗng dưng căng thẳng.
TiểuThu nói: “NhiễmNhiễm, lúc cậukhông cóở đây, tưliệucủa cậu tớđềuđangxử lýgiúp, bâygiờbàn giao lại cho cậunhé?”
“Được.”
c*̃ngcórấtnhiềungười vìcô phân buacãilại,nhưng dườngnhưcô khôngthấy,chỉthấymìnhnhưngườimáy,đầu ócchao đảo.
“Tớcũngthế.”Tiểu Đông xen vào,“Chếtrétmấtthôi.Ở phươngnamthờitiếtlạnh ẩm đúnglà khôngmuốn sống.Tớcũngnghĩ quẩn,muốnchạytớinơicó khíhậu ấm ápmộtchútlàm việc.”
Lúc chiều,TốngNhiễm phá vỡ phong tỏa internet để vàoTwitter, muốn liên lạc với Sasin vàmấyngườibạnphóngviênnướcngoài thìpháthiệnthông báo nhưbùngnổ. Có rấtnhiều bình luận gửiđếncô.
Edit: Onion2109
Vào giữa và cuối tháng mười đãgầnhết thu. Tống Nhiễmmặc váy len mỏng vớiáo khoácnỉ, khôngmặc quần thun giữ ấm, cảmgiáclòngbànchânhơi lạnh.
TốngNhiễmđứngtrong giólạnhnhìnchiếc xeđi xa, tâmtư như chìm xuống vực sâu.
Ngàyấy, Tiểu Xuân hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm,cậucó muốn xin cấptrênnghỉngơimấyngàykhông?”
“Đặc sắcnhất ở đâychínhlà kípnổ đốtlên khói xanh.Chụp được đếnmức độnàychínhlàthờicơtrời ban đó.”Tiểu Xuân đánh giá.
“Ở đâytớcónhiều khăn quànglắm,cậu đeo vàotrước đã.Mau vềnhà,trễnữathìcànglạnhhơn.”Tiểu Thutiếplấyconchuộttrongtaycô,tắtmáytính.
Cô đứngtạichỗ,đứng yênrấtlâu,không biếtlà đangnghĩ gì,lúclấylạitinhthầnmới pháthiện đèn đường đều đã sangrồi.Biển xe buýttrong đêmtốilậplòe ánh đỏ,hìnhnhưcô phảilên xe,côtiếnlênmấy bướcthì dừnglại,pháthiệntầmmắthoalên,5nhìnthành 6.
TiểuHạ nói: “Tấm hình Thẩm Bội chụp, tài liệu thực tếrất tốt, nhưngchắcdo quá vộivàngmà kết cấu quákém.”
TốngNhiễmlúcnày mới phát hiện cảngười mình đang runrẩy,haitay hai chân run đếnkhông kìmchếđược,giống nhưlà mặc áocộcngồigiữacả trời băng tuyết.
TiểuThu nháy mắt rahiệuchoTiểuXuân,TiểuXuânlậptức ngậm miệng.
TốngNhiễmnhậnra có gìđó không đúng,cô lặng yên lênmạngtìmkiếmảnh chụp của mình, thấy nhữngbìnhluậnbên dưới đều làkhích lệ.
“Bảnthảocậu viết ấy,cấptrên soiralỗichínhtả.Màtớthấy gần đâytinhthầncậucó vẻrất kém.”
“Nghenói ả phóng viên ghêtởmnày bịthương vềnướcrồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tia sáng lờ mờ,cô khôngthấyrõ, vô thức vươn tayra,cất tiếnggọi:“A Toản!”
Cả bức ảnhnhìn qualà sự ấm áp vui vẻnhưng ẩn sau đómang ýnghĩa đến đáng sợ.
Cô xem quamộtchút,rấtnhiềulời khenngợi,cô khôngmuốn xemtiếpthì vôtìnhtrôngthấymộtchữtiếng Anh: “Vulture!”(Đồ kền kền!) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TiểuXuânnói:“Đừngnóinữa,vì tình trạng bi thảm củanhững đứabé khôngcó đánh mãsố,khi tấm hình của côấy phát rangoài suýt bịchửichết...”
“Khinhìnthấy bọnnhỏchạytới xin kẹo,ả phóng viênnàynhất địnhcực kỳmongchờmột giây sau bom sẽ phátnổ!Thứ ác quỷ!Tôinguyềnrủa ả xuống địangục!”
TốngNhiễmngồitrước máyvi tính,máy móc lướt bình luận, sao chép rồi dánvàophầndịch,vô số những bình luận như nước chảy vàotrong đầu.
Cônhìnthấy Lý Toản đangngồi ở ghếcạnhcửa sổ,mắtnhìn về phíatrước,như đang xuấtthần.
“Sao vậy?”
“Nghĩ đếntrongchớpmắt bom sẽnổ,ả phóng viênnàyhưng phấnchờmongchụp được ảnh,tôithậthi vọng ảcũng bịnổchếtchorồi!”
TốngNhiễmtrong mộtgiâyđồnghồ cầm con chuột tắt bứcảnhđó.
Beta:Eimi.103
Cuốithu,cửa sổ xe buýt đóngchặt,anh không quay đầulại.Xe đã khởi động.
Chương 24-2
Nhấtđịnhlà anh không nghe thấy tiếng gọi của cô.
“Đừngcó quaylại Trung Quốcnữa!Chếtmẹmày đi!”
“Tấmhìnhnàycóthểtranhcử giảithưởngtintức quốctếnămnay ở Hà Lan,thậmchícả đềcử giải Pulitzer.”
Trongthưmục còn córấtnhiềuảnhchụpvà video,cô không dám nhấn mở, mộtmạchlướtquahết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.