Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tất cả mọingười xuống xethông quan, người xung quanhđủ mọi quốc giatụ lại như thủy triều, cầm giấy chứng nhận khoa tay múa chân tranh luận. Quân đội chính phủ cầm s·ú·n·g ngăn trởbọnhọ. Tống Nhiễmbị đám người chen chúc xôđẩy,mộttiểuđội quân nhân TrungQuốcở cửatrạmđứngthành vòng tròn, che chởchongườidânnướchọ, kéo bọn họđến cửa khẩu, phòngngừacó người nửa đường bị chen lấntụtlại phía sau.
Sau khi lên xe,tầmmắt trở nên hạnchế, nhìnxungquanh cũng chỉthấynhững người mặc quân phục đilại,nhữngquânnhânđó đang duy trì trật tự,nhắcnhở ngườidânlên xe.
Cô độtnhiêncăngthẳng,bámlấycửa sổnhìnra,cảm giácngười kiatựanhưlàanh,nhưng không kịp phán địnhrõràngthìchiếc xe đãlăn bánhrời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điệnthoạimấttínhiệu không dùng được bản đồ,những kíhiệuchỉ dẫn ở quốc gia xalạnàycôcũng khônghiểu.
Côngẩng đầunhìnhướngmặttrời,phân biệt đơn giản đượcmộtchút: “Bên kialàhướngnam…đi về phía đó,nếumaymắncóthể đuổitheo dòng xechạynạn.”
Lúc Tống Nhiễm đến khutậptrung,bêntrong đã đậu đầy xe buýt,ở đó phảitụtập đếnmột,haingànngười.
TốngNhiễmtheotiếng nóiquaylại,là anh.
Trongchớpmắtngườixe lướt qua nhau, Tống Nhiễmbỗngnhiênkêulên:“Này!”
TốngNhiễmtrảlời:“Đàitruyền hình Lương Thành.”
TốngNhiễmvô tình đưa mắt vềphíangoàicửasổ, thấy mấy quân nhân của nước mình điqua.Cô nhìn theo họ, nhưng không có dáng hình quen thuộc.
“Họ nói còn có nhiệm vụhộtống khác.Phía sau vẫn còn nhiều người chưa rút lui được đến đây ấy chứ.”
Cô không dưngcóchút phiềnmuộn,thulại ánhmắt,lên xechuẩn bịnổmáythìnghethấymột giọngnói ônhòa “Bạncô ở đâu?”
Đợi đến khimấychụcchiếc xe buýtchở đầyngười xuất phát,Tống Nhiễmmớichămchútìm kiếm,tấtcả bọnhọ đềulànhững quânnhâncaolớn,ănmặcnhưnhau,cóngườicòn đeomặtnạ.Côrất khó phân biệtailàanh.
Giaothông đã bị phongtỏa.
Cônhìnrangoàicửa sổ,bầutrời xanhthẳm,ánhnắnglóamắt,đấtcát khôcằn.Không biếtcó phải do ảnhhưởngcủathờitiếtmàtronglòngcôcũngnóng vội không yên.
TốngNhiễmgậtđầu:“Tôihiểurồi.Cảm ơn anh.”
Tronglòngcô đột nhiên khẩn trương, nhoài người từ chỗngồihướng vềphíađó.
“Nhiều người như vậy sao ngồi đủ?”
“Không còn kịp rồi.”Anhtốtbụng nhắc nhở.
Cônói: “Đành phảitựmình đi xetới Già Mã vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đứng dậy đi đếnchiếc xe gắnmáy bêncạnh,vôthức quay đầunhìnngười đàn ôngtênlà “azan”kia.Anh quỳmộtchântrên đất,đang xem xétmảnh bom vỡtrêntay.Khănchemặtmàu đen,lộranửa gòmá,mũirấtcao,lôngmàyanhtuấn.
Anh vẫnngồi xổmtrênmặt đất,ngướcmắtnhìncô.Mắthơihíplại,conngươirất sáng.
Xe Tống Nhiễm chậm rãi lăn bánh, cônhìnanhđi qua, cólẽ anh không trôngthấy,chỉchămchú nhìn về hướng trạm gác. Ấnđường hơinhíulại,vàigiọtmồ hôi chảy ra,đôimắt đen sáng tỏcó thần.
“Được.”
Trênđườnglớnchậtníchô tôcủa mọi người từ cácquốcgiabị ngăn lại bêntrong trạm gác. Dưới ánhnắngchóichang, ầmĩ vang trời đủmọithứ tiếng.Có ngườiđangthương lượng cùng người canh gác của quân độichính phủ, cóngườilớntiếngchửimắng, cóngườigọiđiệntìm cách hòa giải, có người buồn bãánhmắt đờ đẫn.
Anhhơibất ngờ,tiến lêntrước mộtbước muốn lấy lại sợi dây,nhưng xe đã chạy xa quatrạm kiểm soátthứhai.
Hai bên đã giaothiệp xong,trạm gác bắt đầucho phươngtiện đi qua.Bêntrongmột đoàn xe buýt đỗlại,ngườitrên xe phải xuốnghết,quân độichính phủ kiểmtratoàn bộhànhlý,mọingười đứng phía saucũng phảicầmtheohộchiếu xácminhthân phận.Hết xenày đến xe khác.
Xe Tống Nhiễm là chiếc thứ mười hai, đợihơnmột tiếngmới đến lượt.
Trongmànảnh,nhữngngười đànôngvội vàng nhét hành lý vào dướikhoang. Phụ nữcùngtrẻem trình hộ chiếu, giấy đăng ký đểlên xe. Một chuyên gia trung niên đứng phía ngoàiđoànngườiđangvộivàngtraođổi cùng đồng nghiệpĐôngQuốc, họcầm máy tính cùng các tưliệuvăn bản, nhanhchónghoànthành công việc. Cóngàycàngnhiều người Đông Quốc lại giúp khuân hành lý, hoặc cùng những người bạn Trung Quốc của họôm nhau từ biệt. Mấy nhóm củađàitruyền hình khác cùng kýgiả tòa soạn liên tục đứng trước ống kính đưatin,phỏng vấn.
Ống kính của Tống Nhiễm bất ngờ bắtđượcmộtcảnhtượng: mộtcô bé người Trung Quốc trên xe, nắm taymộtcậu bé cósốngmũi cao, hốc mắt sâu, làcậu bé người Đông Quốc qua cửasổ.Cô bénóiđiềugì đó, biểu lộsự lưu luyến không rời, cậu békiahôn thật sâu vào mubàn tay cônhóc, khẽgậtđầu.
Đólàngày 3tháng 6,ba giờchiều.
Nửa giờ sau, Tống Nhiễm đến khu công nghiệp TrungPhụcở ngoại ôphíatây nam thành phố TôDuệ.
“Này!”Cô lại kêu lên,anh vẫn không nghethấy.
Đối phươngthắcmắc: “Tại saongườitalại đểmột phụnữ đơn độcratiềntuyếnlàm việc?”
Đối phương xuatay,quayngườirồi biếnmấttrong đám đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc xe buýt rờicổngkhutập trung,cô nhìn thấy mấy người mặc quân phục đứng ởmột chỗ trò chuyện.Trongđó có mộtngười sovới đồng đội bên cạnh caohơnmột chút,thắtdây lưng,tấm lưng thẳngtắp.Anh trôngthấyxe buýt tới, khẽ nghiêng ngườisang, quacửakínhlàm động tác quân lễ. Nửakhuôn mặttrênmườiphầnbắtmắt.
Bên kialàtrụ sởcủa phóng viênnướcngoài.
Đang ghilạicảnhtượngnàythìcóngười vỗ vai Tống Nhiễm,là quân sĩ vừarồi,đồng độicủa “A Toản”.Anhta đã bỏ khănchemặt,ngũ quan đoanchính,trênngườicó khí khái đặctrưngcủa quânnhân.
Nhịptim của Tống Nhiễm còn chưa ổnđịnhlại.Cả khuônmặt nóng bừng,vô thức lau hếtsạchbụitrênmặt.
Cólẽ ôngtrời giúpcô,xe độtnhiêntạmthời dừnglại,anhcáchcômấy bướcchân.
Cách đoàn xemột đoạnlạicómộtchiếc xe quân dụnghộtốngngười dân xuôinam.Cô không biếtliệuanhcó đitheohay không.
Trênxe cóngười reohò,có người lớn tiếng nói lời cảmơn.
Anhtunghứngmảnh bomtrêntay,ánhmắtlóelên ýcười: “Cô biếthướng đi à?”
Cô gấp gápthò đầura khỏicửa sổ,bỗngnhiênhôlênmộttiếng:
“Tìnhhình này cô còn đi về phíabắc sao?”
Một quân sĩ khác tớihỏi:“Côlà phóng viên ởđâu?”
Edit: Onion2109
Ánhmắtcôchợtlóelên.
“Đểtôi đưa cô đi đăng ký.”
Anh cũng đang nhìn vềhướng này nhưng không đưatay chàohỏi,quay đầutiếptụctrao đổi cùng quân đội chính phủ.Rất nhanh,bọnhọ đitới đội xebên này,mỗi người cùngtài xế nói chuyện chotới khi đoàn xebắt đầu lụctục khởi động.
“Tại sao?”
Chương 2
TốngNhiễmlấyđiệnthoạidi động,10 giờ 20.
Rốt cuộc Tống Nhiễmcũngthoátđược, bịchenđến mức như lộtmộttầngda.
Anhnhìn đồnghồ đeotay,hỏi: “Hẹnmấy giờ?”
“Tôi không sao.”Tống Nhiễm chậm rãi ngồi dậy.Tiếngbom nổ mạnh chấn động đến đầu óc cô làm phản ứng có phần chậm chạp.
“Mười giờ rưỡi.”
Đếnhơnhai giờchiều,hànhtrình đã đi đượchơnnửa.Đội xe dừnglại ởmộttrạm gác.
Cũngchínhlúc đó,Tống Nhiễmnhìnthấyanh.
Côlậptứcnắmlấy,trêntayanhmang baotaytácchiếnnửangón,vải damềmmại,lòng bàntayanhcựcnóng,ẩm ướtmồhôi.
TốngNhiễmnhìntheomộtlúc lâu, bất giác thở ra,nặngnề tựa đầu lênghế.
Một ngày bình thường, tiết trời oibức nóng nực, khi ấy, côchỉ coi đólà một ngày rất bình thường trongcuộcđời của mình.
Đámngườichenchúcnửa bướccũng không đi được,Tống Nhiễm bịmộtngườilính kéocổtay,dùng sứclôi đếncửa khẩu,hộchiếutrongtay bị bóptới gãynhăncả.Sĩ quan quân độichính phủ kiểmtra xongtrảlạichocô,làm độngtáccho qua.
Anh đến mộtbên kiểmtra mảnhbom.
Cônhanhchóngtháohết khănchemặt khăntrùm đầu,vẫytay về phíaanh: “A Toản!”
Anhnắmtaycômộtchútrồi buôngra.Ngaylúcnày xe buýt bỗngnhiênchạy đi,côcònchưamuốn,phản xạ bắtlấytayanh,lạitừtrêntayanh giật xuốngmột sợi dâymàu đỏ.
Ngườiđànông chốnghai tay đứng dậy, vỗbụiđất trên vai, đưa mắt hỏiTốngNhiễm: “Khôngsao chứ?”
Nóngquá.
Anhta đưa Tống Nhiễm đến bêncạnhmộtchiếc xe buýt,cùngnhân viên kiểmtranóirõtìnhhuốngcủacô.Tống Nhiễm đưahộchiếura để kiểmtra.Vị quân sĩ kiacòn giúpcôchuyển valithiết bị vào khoanghànhlý.
“Trongthành phố có một nhómthương nhân Hoa kiềuhôm nay muốn đi sơtán,cô đuổitheohọ đi.”
Mọi ngườinhaonhao:“Cámơn các anh nhiều lắm!”
Bỗngnhiêncóngườinói: “Nhưng đội quânnhân đưachúngta đến đây không đi Già Mã.”
TốngNhiễmsửngsốtkhôngthôi, lúcbìnhtĩnhlạiđã không nhìn thấy bóng dáng của anh, chỉ cònmộtsợi dây đỏbìnhan lẳng lặng nằm lại trong tay, vương chút nhiệtđộ trên tay anh.
Sau một giây yên tĩnh, trên xecó ngườibổ nhào racửasổ, hướngbên ngoàihô lớn: “Cảm ơncácanh!”
Anhnémmảnh vỡtrongtay đi,vỗtro bụitrên quần áo,đứngthẳngngườihỏi: “Côcóhộchiếu ở đây không?”
Anhtatớilui vội vàng,Tống Nhiễm giờmớinhớra quên khônghỏitêncủa bấtcứai,cũng quênnóitiếngcảm ơn với quân sĩ “A Toản”.
TốngNhiễmnói:“Tôiđếnđây khôngphảiđể phỏng vấn màlà tìm người.”
Các đồng độicủaanh đềunghiêmcẩnchàomọingười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh khônghiểu nhìn côhai giây,nhưng vẫn mỉm cười,tiến lên đưatay cho cô.
TốngNhiễmnónglòngnhìnanhchằmchằm.Mặtnạ che mặt, quân phục tácchiến, chỗ đailưngđượcthắtrấtchặt.Ốngquầndài mà thẳng, được nhét gọn gàng vào bêntrong đôiủngchiếnđấu.
“Ừ.”Tống Nhiễm gật đầu.Tim cô đập kịch liệt như muốn phátung lồng ngực mà ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gần giữatrưa,mộtcơn giócũngchẳngcó.
Do bệnhnghềnghiệp,cômởmáy quay,đi qua dãy xehòa vào biểnngười.
Bênngoài xelàmộtcảnhtưởnghỗnloạn khủnghoảng,ngườitrên xecũng bấtanthò đầunhìnra xa.
TốngNhiễmnhìnlênvànhmũ của anh, nói: “Khách sạn Harris.”
Anhnói: “Côtrướccứtừtừ,khôngcần đứng dậy vội.”
“Thật sao?Tuyệt quá.”Mọi người kích động,bộ dáng yêntâmhơn.
Bênngoàitrạm gác,mộtnhóm quânnhân đangcố gắng giữ gìntrậttự,họ khôngnghethấy; bêntrongtrạm gác,cómấyngười đangcầmtàiliệuthươnglượng với quân độichính phủ Đông Quốc,họnghe được,quay đầu khoáttaychàolại.
Về sau nhớlại,cô gặp LýToảnchính vàocáingàybìnhthường đó.
Mặt đất không khí sôi trào, nóng như lửađốt.
“Yêntâm đi,tôi vừahỏi một sĩ quan,nói là cóhạm độihải quântới đón nhóm chúngta.”
Lúclên xemồhôichảy đầm đìa.Mớingồi xuống,nghetrong xecóngườinói: “Quacửa khẩunàylàantoànrồi,nửatiếngnữalàcóthể đến Già Mã.”
Cô giật khănchemặt xuống,qua quýtlau đimồhôi đầy đầu vàcổ.
“Cảm ơn anh.”Tống Nhiễm lên xe,mỉm cười nói với anhta.
“Nghe nóitoànbộ chuyếnbay đều đãbịhoãn,chỉ có một nhóm máybay cóthể về đến vùng nội địa.”
“A Toản!”
“Tôitìmbạn,bọnhọ sẽ đưatôi cùng đi Già Mã.”
TrungPhụclà công ty lớnnhấtdo TrungQuốcđầu tư ở khu vực miền trung Đông Quốc, chủ yếu nghiên cứu thông tin khoa học vàxây dựng các mối làmăn cơ bản. Bâygiờtìnhhìnhchuyển biến xấu, chiến tranh bộc phát, ngườiHoa kiều sinh sống và làmviệcở đây phải rútvề nước.KhuônviênTrung Phục trởthành nơitậpkết cho các đồng bàoHoakiềuở miền trung sơtán.Bắtđầu từ hômqua,côngnhânviênchứccùngngười dânTrung Quốc ở một sốthành phốlâncận đều tụtậplại về chỗnày.
Anhrahiệuchomấychiếc xe,tiếnlênchào kiểunhà binh sau đó quaylạicửa khẩu.
TốngNhiễmsờ chiếctúi lớn bên ngoài quần: “Có.”
TốngNhiễm: “...”
Âmthanhcủacô bịnhấnchìmtrongtiếngngườihuyênnáotruyền đến phíatừ phía bên kiatrạm gác.Anhcùng đồng đội đều không quay đầulại.
Lầnnàyanh quay đầulại,hơinghihoặc.
Đối phươnghiểura,nói: “Cô phảicẩnthận,tìnhhình ở đây không ổn định,ngoàithànhcòncó vàicuộc xung độtnhỏ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.