Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: 97: Tử Thần Động Thế 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: 97: Tử Thần Động Thế 9


Gương mặt của thiếu nữ không có cảm xúc gì, ngoảnh mặt làm ngơ, đeo kiếm nhanh chóng tiến lên phía trước.

Có lẽ Thiên Đạo cũng không nhìn nổi hành vi không có miếng liêm sỉ nào của tên ma này, bên này còn chưa bắt đầu đàm phán, người phụ trách đón tiếp của Thời gia đã bước xuống từ núi xanh ẩn thế.

Thời Lưu không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặc dù vẫn còn hiềm nghi làm bộ làm tịch, nhưng ít nhất cũng đáng tin cậy hơn nhiều so với tính nết lười biếng trước đây, còn có thể thay nàng ngăn cản những loại phiền phức như thế này nữa.

Thời Lưu khẽ thở dài: “Sớm biết như thế, huynh tự lấy lại, bây giờ còn…”

Thời Lưu thản nhiên: “Ta có giằng co với ông ấy à?”.

“Khiến chư vị Huyền Môn đợi lâu, thất lễ rồi, mong các vị rộng lòng tha thứ!”

Thời Lưu ngay lập tức thấy ớn lạnh cổ thay Viên Hồi.

“Còn cái gì?” Lông mày của Phong Nghiệp khẽ nhíu lại, “Còn muốn lấy cái gì về?”

“Ngươi lại đây, hôn ta một cái, ta sẽ tha cho hắn một lần.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)

“Biện pháp cũng dễ lắm.”

“Nếu ngươi không thích ở đây ——”

“Nhìn cái gì,” Môi mỏng của ma khẽ nhúc nhích, không dùng thần thức truyền âm, lần này, giọng nói trầm khàn từ tính lọt vào tai của Thời Lưu, gợi lên hai vòng gợn sóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Lưu nghẹn lời, vẫn không chắc chắn lắm: “Nơi này là thế lực lớn thứ hai của Phàm giới, chỉ sau Huyền Môn.”

Ma khẽ giơ tay lên, ngón tay dưới ống tay áo phất qua lá cây xanh biếc trên cành cây.

4.

Viên Hồi không hay biết gì về chuyện suýt chút nữa mình phải về núi bằng linh bài linh vị, đang nhàm chán chờ đợi thì nghe thấy người đón tiếp của Thời gia đến hỏi thăm, cậu ta lập tức đứng thẳng lên, thi kiếm lễ với đối phương.

Đệ tử Thời gia kia do dự một chút, cúi đầu đáp: “Bọn ta cũng không rõ lắm.”

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Sau khi vào Thời gia, bái nghĩa phụ, đại hôn nhất định…

“Đệ tử của Huyền Môn, Viên Hồi.” Cậu ta chỉ vào thiếu nữ đang bước xuống khỏi tảng đá xanh, “Đây là sư tỷ của ta, đệ tử thân truyền thứ năm của Yến chưởng môn đỉnh Tông Chủ, Phong Thập Lục.”

“Hả? À à.” Đệ tử Thời gia luống cuống quay đầu lại, dẫn Thời Lưu và Phong Nghiệp đến trước một căn phòng trống ở cùng hành lang.

“Hả?” Thời Lưu quay đầu lại.

Thời Lưu đi theo phía sau đệ tử dẫn đường của Thời gia, nhìn thoáng qua lầu gác mà nàng chưa bao giờ thật sự đặt chân đến khi còn là Thời Lưu, sau đó hơi vô cảm chớp mắt.

“Không phải không muốn,” Thời Lưu bình tĩnh lại, dùng thần thức truyền âm đáp lại hắn, “Gia đình trong lòng ta đã sụp đổ bên trong Yểm Ma Cốc, hoặc có lẽ còn sớm hơn cả thế nữa.

“Ngươi muốn cứu hắn không?”

2.

Thời Lưu hơi ngạc nhiên.

Như thể nghe thấy một đề nghị rất thú vị và mới lạ, ngay cả đôi con ngươi tối tăm như mực đang ảm đạm cũng dần sáng lên.

Thời Lưu còn chưa kịp nhã nhặn từ chối, bên tai vang lên thần thức truyền âm, ma mỉm cười, một lần nữa dùng giọng điệu thích thú xúc phạm nói: “Tối nay ngươi đến phòng của ta, để ta hôn ngươi trong một tuần hương (*)”

Đuôi mắt vốn đang lười biếng rủ xuống của ma nhướng lên.

Cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ, Phong Nghiệp nghiêng mặt: “Không muốn tiến vào Thời gia?”

Thời Lưu quay sang đệ tử Thời gia đang sửng sốt: “Xin lỗi, tiếp tục đi.”

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

Đúng lúc này, đệ tử dẫn đường cuối cùng cũng dẫn bọn bọ dừng lại ở giữa đình viện.

“Không tin ta?” Ma lạnh lùng nghiêng mặt giễu cợt, ống sáo mơ hồ lộ ra dưới tay áo của hắn, “Nếu không, bây giờ ta san bằng cho ngươi xem?”

“Không phải.”

Thiếu nữ trước mắt có dung mạo thanh lệ thoát tục, khí chất bất phàm, nhưng trước vẻ ngoài mặt kính cẩn của trưởng bối Thời gia, nàng lại tỏ ra vẻ hờ hững vô vị, thái độ phớt lờ đối với bọn họ cũng chẳng hề che giấu chút nào.

Núi rừng bên cạnh tạo thành khe núi, chim hót véo von.

“......”

Ma cong môi, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một tầng hơi nước mỏng lạnh lẽo: “Mấy ngày sau lấy được đá La Phong, trước khi lên Tiên giới, ta sẽ dùng một kiếm xóa sổ núi xanh ẩn thế này, để Tam giới không còn Thời gia nữa, thế nào?”

Thời Lưu gật đầu cho có lệ.

Chương 97: 97: Tử Thần Động Thế 9

“Ở chung.”

Thời Lưu: “.”

Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm.

Ma hơi nheo mắt lại, chậm rãi quay đầu sang, nhìn về phía đầu vuông chán sống.

“Nhưng huynh vẫn chưa lấy lại đá La Phong.”

“Sâu kiến mà thôi.”

Hình như… trầm ổn hơn?

Thời Lưu hơi dừng lại: “Thầy bói?”

Sau trận chiến núi Ngọc Bi, kể từ khi Viên Hồi khôi phục, ngoại trừ thái độ đối với nàng thay đổi, tính tình dường như cũng thay đổi nhiều.

******

—— Ma trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế?

“Ta lấy giúp ngươi.” Ma uể oải đáp, tựa như không hề nghĩ ngợi gì.

Sau đó, ba người Thời Lưu được sắp xếp chỗ ở tạm thời ở Thời gia, Tử Giang Các.

Giữa hè, cỏ cây mọc khắp núi đồi, đan xen với bóng râm che chắn mặt trời của cổ thụ.

Hắn thật sự sẽ ở ngoài tầm với.

Cạnh tảng đá là thảm hoa cỏ xanh kéo dài đến tận bóng râm dưới chân núi.

Đương nhiên, lời này không thể thoát khỏi tai mắt của những tu giả ở đây.

“Hả?”

(*) Một tuần hương là thời gian để một nén hương cháy hết (khoảng 45 đến 60 phút).

Chắc là nhìn thấy vẻ phiền muộn giữa hai hàng mày của thiếu nữ, Phong Nghiệp mỉm cười: “Đừng sợ, ta sẽ từ từ.

Thời Lưu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua đầu vuông của Viên Hồi.

“Cái gì,” Thời Lưu quay đầu lại nhìn hắn.

Sau này tỷ nhận gia chủ làm nghĩa phụ, xét về bối phận của Thời gia, tỷ nên gọi một tiếng nhị thúc, xét về bối phận của Huyền Môn, tỷ cũng phải gọi đối phương là sư thúc.”


“Suy nghĩ cái gì.”

“Xét về bối phận, Lận sư là thân sư của ta.” Thời Lưu bình tĩnh nhìn về phía Viên Hồi, “Lúc đó chẳng phải mọi người nên gọi ta là tổ tông sao?”

Viên Hồi cũng không có ý định giấu giếm, nói xong, cậu ta cúi đầu xin lỗi Thời Tư Dũng: “Sư thúc, sư tỷ của ta luôn siêng năng tu luyện, rất ít khi quan tâm tới chuyện thế tục, nên không rành thông tục lễ nghi, xin ngài đừng trách tội.”

Phụ thân của Thời Khinh Diên, một trong những người chủ trương gắng sức nhốt nàng vào tiểu viện sau núi của Thời gia.

Bên cạnh hai người, ngay cả Phong Nghiệp cũng không khỏi cong môi, cười mà như không cười liếc nhìn Thời Lưu.

Thời Lưu nhướng mày: “Sao vậy.”

“???”

Ma khẽ đáp.

1.

Hai người nhìn nhau, nảy sinh gợn sóng lạ lùng, cả sườn dốc im ắng một cách lạ thường, ngay cả gió cũng không dám gây ra tiếng động.

Đệ tử kia nghe thấy tiếng cửa phòng trống mở ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay người lại: “Căn phòng này, trong hai vị, ai ở…”

Một thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá, lúc này nàng đang ngước mắt nhìn về phía bóng cây cách đó không xa, ma dựa vào gốc cây, đứng dưới bóng râm đang uể oải nhìn nàng.

Dưới chân núi là một sườn dốc thấp trống trải hiếm thấy, bằng phẳng thoáng đãng, chính giữa có vài tảng đá xanh tròn nhẵn bóng.

“......”

Thời Lưu cứng đờ, quay đầu lại.

Thời Tư Dũng không trực tiếp dẫn nhóm Thời Lưu đến bái kiến Thời Đỉnh Thiên, mà nói rằng gia chủ có việc phải làm, ông ấy đang tiếp đón một vị khách, buổi tối sẽ mời bọn họ tới gặp.

Hiện tại, đối với ta, Thời gia chỉ là một nơi hơi quen thuộc mà thôi.”

“Ta chỉ đang suy nghĩ.” Thiếu nữ lặng lẽ cụp mắt xuống, thông qua thần thức truyền âm, giọng điệu không hề gợn sóng, “Nếu ta đồng ý với huynh, có phải từ nay về sau, mạng của tất cả mọi người đều có thể sẽ trở thành điều kiện để huynh ép ta làm điều gì đó theo ý của huynh hay không.”

Viên Hồi hoàn hồn, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, đuổi theo nàng: “Sư tỷ, lời này tỷ có thể nói với đệ, nhưng ngàn vạn lần đừng để người bên ngoài nghe được, nếu không, dựa theo cách nói của tỷ, trên dưới Huyền Môn có ai không gọi tỷ là tổ tông?”

“Tại sao ta phải gọi ông ấy là sư thúc?”

“.......”

Ầm một tiếng, ngã xuống đất.

“?”

Chẳng biết từ khi nào mà Phong Nghiệp đã đi tới bên cạnh nàng, theo bọn họ lên núi, áo bào tuyết trắng của hắn cọ qua mép váy của nàng, ung dung đung đưa.

Ma cụp mắt xuống, khàn giọng đè nén lửa giận: “Bởi vì là ngươi nên ta mới khoan dung —— Nếu Giảo Trệ dám nghi ngờ ta như vậy, nó đã quay về U Minh đầu thai từ lâu rồi.”

“Sư tỷ.” Viên Hồi thở dài, “Tỷ có khúc mắc gì với thúc bá Thời gia hả?”

“À, vị này chính là tiên tài nổi danh gần đây của Huyền Môn sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ truyền nhân của Vấn Thiên Kiếm kinh diễm thế nhân trong lời đồn, vừa trẻ tuổi lại vừa bất phàm như thế, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy…”

“?”

Thời Lưu im lặng.

—— Nàng rõ ràng lên tiếng để tự cảnh báo chính mình, đồng thời phản bác lại hắn, sao tự nhiên lại thành nhắc nhở hắn vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

3.

Cậu ta nhịn một lúc lâu, khi đến cuối hành lang của Tử Giang Các, rốt cuộc cũng rời khỏi phạm vi thần thức của Thời Tư Dũng.

“......”

Lúc hành lễ chia tay với Thời Tư Dũng, thấy Thời Lưu vẫn không lạnh không nhạt, ngay cả lời xã giao khách sáo cũng lười nói, khuôn mặt chữ điền của Viên Hồi nhăn nhó lại.

Còn Viên Hồi vẫn chưa hay biết gì, không nghe được câu trả lời, cậu ta nhíu mày: “Ta đang nói với ngươi đấy, ngươi……”

Yến sư huynh cũng gọi ông ấy như vậy mà, cho nên chúng ta cũng nên gọi như thế, đúng không?”

“Có lý.” Ma trầm ngâm suy tư, hứng thú trong đáy mắt dần được đốt sáng lên, “Như vậy, ta hẳn có thể ngày càng táo tợn hơn, dùng càng nhiều người để yêu cầu ngươi nhiều hơn.”

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đến cổng chính của Thời gia.

Ánh nắng rọi xuống bên sườn gương mặt của hắn, lướt qua sống mũi cao ngất và đôi môi mỏng hơi nhếch lên, phác họa ra những đường cong tuấn lãng sắc sảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ma: Ta có bối phận cao nhất Tam giới, gả cho ta đi..

“?” Viên Hồi quay đầu lại, “Một tiếng sư thúc mà sư tỷ cũng không thèm gọi, vậy còn chưa đủ hả?”

Nhóm Thời gia đi xuống, người dẫn đầu đang mỉm cười khen ngợi không phải ai khác ——

“Ờ thì, xét về bối phận của tu giả, gia chủ của Thời gia cùng thế hệ với Yến chưởng môn của chúng ta, tất nhiên Thời Tư Dũng là sư thúc của chúng ta.

“?”

Khi hắn không nói không cười như thế này, trong đôi mắt đen láy sẽ lộ ra một chút trong veo mát lạnh như ngọc thạch, thoạt nhìn thờ ơ xa cách, xa vời không thể với tới.

Lúc Thời Lưu đang suy nghĩ, một chút thần thức truyền âm nhàn nhạt lọt vào tai.

Ma: Nếu bà xã thích làm tổ tông của người khác.

Khung cảnh vẫn không khác gì mấy so với mộng cảnh tiệc sinh nhật của Thời Ly trong Yểm Ma Cốc, đình đài lầu gác nguy nga kéo dài đến cuối tầm nhìn, người hầu dẫn bọn họ đi qua hành lang tường cao, từng miếng gạch lát màu xanh mênh mông bao la, tựa như bước vào hoàng cung của thế gian.

“Không có gì.” Thời Lưu dừng lại, “Một món đồ cũ… Thời gia nợ thôi.”

Sắp trở thành “người một nhà”, nhưng lại không có chút háo hức nhiệt tình nào.

Thời Lưu không giảm tốc độ, bình tĩnh bước đi.

“Ta chỉ nghe đồn thôi, nghe nói là một… thầy bói.”

Viên Hồi nhớ tới gì đó, ra vẻ sư huynh, quay đầu nhìn về phía đệ tử Sơn Ngoại Sơn bên kia Thời Lưu: “Ngươi, sau này trở về tông môn không được nói lung tung, biết chưa hả?”

Tình Đầu Ngọt Ngào

Say này khi tỷ nhận nghĩa phụ, ông ấy cũng gần như là tộc thúc của tỷ rồi, nếu cứ giằng co như vậy, e rằng sau này tỷ ở Thời gia sẽ không thoải mái.”

Thời Lưu vừa nhấc vỏ kiếm lên, kiếm phong đã đóng hai cánh cửa lại: “Im miệng, trở về phòng tu luyện đi.”

Dưới chân núi xanh ẩn thế của Thời gia.

Cho đến khi ma dần không kiên nhẫn mà nhướng mi lên: “Xem ra ngươi không quá quan tâm đến sống c·h·ế·t của sư đệ ngươi.”

Thời Lưu hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày tiếp theo huynh đừng để Thời gia phát hiện ra, nơi này không phải là Huyền Môn.”

— Nhị bá của Thời gia, Thời Tư Dũng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Tư Dũng dừng lại, bắt gặp ánh mắt của người trước mặt.

Một sự im lặng vi diệu.

Thời Lưu nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn cảm nhận được niềm vui sướng và xúc phạm trong lời của hắn, cũng biết hắn muốn nàng làm “nhiều hơn” chẳng phải điều hay ho gì.

Thời Lưu dừng bước, ôm kiếm, hờ hững hành lễ: “Huyền Môn, Phong Thập Lục.”

“Vâng.”

“......”

Thời Tư Dũng dẫn bọn họ đến bên ngoài Tử Giang Các, rồi để đệ tử dẫn đường dẫn bọn họ vào các.

“Từ khi đặt chân lên núi xanh ẩn thế của Thời gia, ta thấy tỷ không có biểu cảm hay nói chuyện gì nhiều, nhất là đối với vị nhị thúc của Thời gia này.

“——” Viên Hồi nghẹn lời, dừng bước.

“......”

“.......”

Hắn ta do dự nhìn ba người, cuối cùng nhìn Thời Lưu rồi chỉ vào căn phòng trống trước mặt: “Chỗ này là cho ——”

“Dĩ nhiên là không rồi.

Khóe miệng Viên Hồi co giật một cái, khẽ nghiêng người về phía Thời Lưu: “Sư tỷ, vị này là trưởng bối cùng thế hệ với gia chủ Thời gia.

Sau khi thiếu nữ trên tảng đá nghe xong những lời trâng tráo mặt không đỏ hơi thở không gấp thông qua thần thức truyền âm của ma, nàng im lặng đến vài chục nhịp thở.

“Cho đệ ấy.”

Thời Lưu hơi ngỡ ngàng.

Không biết có phải sự trầm mặc này khiến hắn ta nhớ tới hành vi “dã man” không phù hợp với vẻ ngoài trầm lặng thanh lệ của thiếu nữ hay không, đệ tử kia nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng bổ sung thêm.

=====================================

Vì Viên Hồi và Thời Tư Dũng khách sáo với nhau, hai bên cùng đi lên núi.

“......”

Thiếu nữ do dự quan sát nhóm người bên cạnh, may thay, dường như không có ai nghe thấy những gì hắn nói với nàng.

Thần Mạch Kiếm giống với ống sáo, đều là tiên cốt của thân thể trước kia của hắn, theo phản ứng của Phong Nghiệp khi ở Thông Thiên Các dưới U MInh, bây giờ nhắc tới, có lẽ Thời gia sẽ thật sự bị hắn san bằng.

Thời Lưu giật mình.

Ma nói muốn dùng một kiếm xóa sổ.

Thời Lưu lặng lẽ đi tới bên cạnh Viên Hồi, nhìn gương mặt lạ lẫm mà quen thuộc, như thể đã trôi qua mấy đời.

Hôm nay hãy bắt đầu bằng nụ hôn để đổi mạng cho hắn, thế nào?”

Đệ tử Thời gia: “?”

Mặt Thời Lưu không đổi sắc, nhấc kiếm lên, vỏ kiếm đâm vào lưng Viên Hồi, đánh vỡ vẻ nghiêm túc của cậu ta, khiến cậu ta kêu lên một tiếng rồi ngã nhào vào bên trong cánh cửa.

Đi qua một đoạn hành lang ngắn ngủi, Thời Lưu nhớ tới một chuyện: “Khách quý mà hôm nay gia chủ Thời gia tiếp đón là vị nào vậy?”

Bóng người ngã nhào không cam tâm giật giật, không biết đang lẩm bẩm cái gì, nhưng lại rất ngoan ngoãn đi vào phòng trong.

“Hửm?”

Tiên tài mà, không để ý hồng trần thế tục là chuyện rất bình thường, đúng không?”

Tác giả có lời muốn nói:

“!”

Trùng Sinh Để Gặp Người

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: 97: Tử Thần Động Thế 9