Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 367: Ảo cảnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 367: Ảo cảnh


Trần Nguyên nhìn xuống dưới. Vừa đúng lúc, hắn đối diện với ánh mắt nhìn lên của Lữ Như Yên. Gương mặt của hai người đối diện, gần sát nhau. Chóp mũi của hai người khẽ chạm. Trần Nguyên có thể cảm nhận mùi hương từ trong đó truyền ra.

Lúc này, không gian vũ trụ chấn động. Từ nơi cách xa vị trí của nhóm người Trần Nguyên hàng tỷ dặm, những trận sóng không gian nhộn nhạo như mặt nước phẳng lặng bị khuấy động, báo hiệu cho một cỗ sức mạnh khổng lồ chuẩn bị giáng lâm.

Thời gian dừng lại. Cả thế giới dường như không còn vận động.

Thế là, Lữ Như Yên khẽ gắt: "Phu quân, thả ta ra."

Cũng không biết những chiếc chiến thuyền này được xây dựng từ loại gỗ Linh mộc nào, thế mà, chúng bền bỉ lắm. Đối mặt với những trận gió cuồng bạo từ không gian hỗn loạn kia, những chiếc chiến thuyền ấy chẳng mảy may nhận bất cứ tổn hại nào.

Bất quá, tất cả bọn hắn đều có một đặc điểm chung.

Trần Nguyên không đáp. Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua bốn phương tám hướng, âm thầm cảnh giác với mọi thứ. Một mặt khác, hắn nhích tới gần Lữ Như Yên, nắm lấy bàn tay nàng, nói nhỏ: "Phù nhân, có ta ở đây, đừng sợ."

Chỉ là, điều kiện khắc nghiệt cỡ này, đối với Tứ phẩm Thượng nhân tới nói thì không tính là gì. Không cần phải là tu sĩ cảnh giới Tứ phẩm, cho dù là Nhị phẩm tu sĩ cũng có thể dễ dàng tồn tại trong khoảng không vũ trụ.

"Những sinh linh này thật mạnh." Lữ Như Yên khẽ nói: "Thực lực của bọn hắn hẳn là đã đạt tới Lục phẩm Chân quân tầng thứ đi."

Trần Nguyên bất đắc dĩ. Sau đó, hắn tức giận trừng mắt Thiên Lan. Đáng tiếc, người sau không thèm để ý tới hắn. Nàng còn chẳng quan tâm tới ánh mắt của hắn.

Giờ khắc này, cả thế giới bị xé nát thành những mảnh vụn

Ánh mắt Trần Nguyên chân chân nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ, phủ định mọi khái niệm trên thế giới. Tâm trí của hắn đã hoàn toàn bị đông cứng tại một khoảnh khắc này. Lữ Như Yên dường như cũng không có bao nhiêu khác biệt. Hai người đứng yên bất động.

Trần Nguyên vẫn chưa buông ra nàng mà bình tĩnh nói: "Phu nhân, ta cũng đang nghiêm túc."

Không qua bao lâu, những chiếc chiến thuyền cổ xuất hiện, mạnh mẽ lao ra từ khe hở không gian. Có đến hàng trăm chiếc chiến thuyền nối đuôi nhau mà ra. Mỗi chiếc chiến thuyền dài đến hàng chục dặm, boong tàu rộng gần mười dặm, có một cỗ năng lượng kinh khủng tựa như một vầng mặt trời hừng hực cháy tỏa ra không ngừng từ mỗi chiếc chiến thuyền.

Trong đầu hắn còn hiện lên mấy lời thâm tình. Vừa vặn, bầu không khí này không thể nào phù hợp hơn được nữa. Hắn đã tính toán đến nên như thế nào triển khai thế t·ấn c·ông. Hắn nhất định phải nhanh, phải mãnh liệt, không thể để cho Như Yên có cơ hội lui binh.

Trần Nguyên lúc này cũng giật mình, phản ứng lại. Sau đó, dường như nhớ đến cái gì, hắn lại cười, nhìn nàng: "Phu nhân, nàng nói cái gì?"

Sau đó, nàng vừa giận, vừa vội ngước mắt lên, hung hăng lườm nam tử gần ngay trong gang tấc. Nàng khẽ gặt: "Trần công tử, ta nghiêm túc."

Đúng vậy, là không gian vũ trụ.

Chủ nhân của hai mươi tư kẻ này đến từ mười mấy loại chủng tộc khác nhau. Có kẻ là hình người, thân thể cao hơn nửa trượng, vóc người thon dài, gương mặt anh tuấn tiếu sai, tay cầm một cây cổ cầm. Lại có kẻ thân thể khổng lồ, chiều cao đạt tới trăm vạn trượng, khắp toàn thân là những khố cơ bắp to lớn, khủng bố như các dãy núi, đầu hắn có mang sừng, mắt trợn trừng, râu tóc rối bù, tay cầm một thanh rìu chiến khổng lồ. Lại có kẻ sở hữu vóc dang con người, chiều cao hơn một trượng, sau lưng mọc ra ba đôi cánh, ánh mắt nghiêm túc, khí chất trang nghiêm, thần thánh không gì sánh bằng. Lại có kẻ thân người đầu thú, dáng vẻ hung dữ, trên người còn sót lại lông tóc của loài thú rậm rạp chưa tan, ánh mắt thì sắc bén lăng lệ như của một con mãnh thú...

Lúc này, Trần Nguyên có thể chắc chắn, bọn hắn không phải là tồn tại thực sự. Chí ít, cho tới bây giờ thì không còn.

OANH...

Chương 367: Ảo cảnh

Chỉ có lúc này, bọn hắn mới tận mắt nhìn đến, Lục phẩm Chân quân bạo phát ra toàn bộ khí tức. Hơn nữa, từ bộ dáng, không khó để nhìn ra, những người này đang cực kỳ nghiêm túc, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến khổng lồ.

Chính xác mà nói, bọn hắn hẳn đều là Lục phẩm Chân quân sơ kỳ. Tất nhiên, so với Băng Ngọc Chân quân dạng này tân tấn Chân quân, những kẻ này phải mạnh hơn nhiều lắm.

Trần Nguyên cảm nhận rồi một lần nữa ôm chặt lấy nàng, kéo gương mặt nàng áp sát vào ngực hắn,

Tốc độ của hai mươi tư kẻ tiên phong cùng với hàng ngàn cỗ chiến thuyền khổng lồ vừa xuất hiện là rất nhanh. Không đến nửa khắc đồng hồ, bọn hắn đã liên tục xé rách tầng tầng không gian, đi tới phía trước mặt nhóm người Trần Nguyên... rồi cứ thể đi xuyên qua ba người bọn hắn, không nhìn đến bọn hắn tựa như không biết đến sự tồn tại của ba người vậy.

"Đây là muốn bảo hộ chúng ta sao?" Trần Nguyên cau mày nói.

Lữ Như Yên bỗng nhiệt hoảng hốt. Nàng chợt nhân ra, các nàng đã không còn ở thành Chi Lăng nữa, cũng không còn ở trong thí luyện. Gương mặt nàng đỏ bừng như trái cà chua, nóng hôi hổi. Nàng cúi gặp măt xuống, không dám cùng hắn đối mặt.

Lữ Như Yên vẫn còn có chút rung động trước hình ảnh hùng vĩ trước mắt. Hai mươi tư kẻ tiên phong dàn thành hàng, kéo dài hơn hai mươi tỷ dặm, đều bước tiến lên, mở đường cho đoàn chiến thuyền đang dần bày a trận hình tại phía sau. Mỗi một bước chân, mỗi một cử động của tưng kẻ trong đó làm cho không gian vặn vẹo như thể lúc nào cũng sẽ tan vỡ.

Quá đáng yêu.

Cả quá trình này chỉ kéo dài chưa đầy ba hơi thở. Ba hơi thở mà dài như ba năm vậy. Để Trần Nguyên cảm thấy an tâm là thân thể uyển chuyển, mềm mại đang không ngừng tỏa ra hơi ấm vào lồng ngực và hương thơm dịu nhẹ vào mũi của hắn. Lữ Như Yên vẫn an toàn trong vòng tay của hắn.

Ba người vội vàng tụ họp lại với nhau. Bọn hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh mênh mông vô tận đang chấn động ù ù, lôi kéo hết thảy, đánh tan hết thảy, xé nát hết thảy.

Tuy nhiên, đó còn chưa phải là tất cả.

Tại Thái Linh học viện, nhóm người từng gặp qua không ít Lục phẩm Chân quân. Thế nhưng, bọn hắn chỉ có duy nhất một lần được cảm thụ uy áp đến từ một vị Lục phẩm Chân quân chân chính. Đó vẫn là khi sứ giả của Huyền Minh tộc tới chào hỏi. Lúc đó, đối phương chỉ là đánh tiếng chào hỏi với người của học viện, tiết lộ ra chỉ là một tia khí tức mà thôi, không phải là toàn bộ thực lực chân thực.

Trần Nguyên khẽ gật đầu. Hắn từ lâu đã nhận ra sự tồn tại của những sinh linh này bất thường. Khí tức của bọn hắn rất mạnh, hình ảnh của bọn hắn cũng rất sống động, tuy nhiên, luôn có một chi tiết nào đó không chân thực với từng sự tồn tại này.

Trải qua không biết bao lâu, vẫn là Lữ Như Yên phản ứng lại trước. Gương mặt nàng đỏ bừng, cố tránh thoát khỏi vòng tay nam tử. Tuy nhiên, hắn ôm quá chặt, nàng nhích người không ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa lúc này, một cỗ sức mạnh thần bí bao trùm lên ba người. Cỗ sức mạnh này rất khổng lồ, nhưng lại rất nhu hòa và êm ái, tựa như một tấm đệm bông tốt nhất trên thế giới vậy. Nó bảo bọc lấy ba người, che chắn bọn họ khỏi sự hủy diệt của thế giới xung quanh.

Nhiệt độ tại không gian xung quanh đã hạ xuống thật sâu bên dưới ngưỡng đóng băng. Thậm chí, Trần Nguyên đoán chừng, ngay cả không khí nếu có mặt tại đây thì cũng ngay lập tức bị đông cứng lại trong một khoảnh khắc.

Thiên Lan đứng tại một bên, cách hai người Trần Nguyên không xa, nhìn chằm chằm hai người này, lạnh nhạt đánh giá bọn họ.

Và trên mỗi chiếc chiến thuyền, có đến hàng trăm vạn sinh linh khác biệt, đến từ vô số chủng tộc khác nhau, mang hình dáng, thần thái cũng chênh lệch. Tuy nhiên, những kẻ này đều rất mạnh. Thực lực yếu nhất trong dố đó cũng đạt tới Tam phẩm tầng sáu, tầng bảy trở lên. Sinh linh có thực lực tương đương với Tứ phẩm tu sĩ có đến hai mươi, ba mươi vạn trọng khi Ngũ phẩm tu sĩ có đến hàng hàng ngàn.

Còn nhiều, còn nhiều các chủng tộc hùng mạnh, thân thể kỳ dị, hình dáng khác lạ nữa.

Vậy mà, vừa lúc này, một giọng nữ bình tĩnh, vô cảm vang lên: "Hai người các ngươi đã xong chưa?"

Lữ Như Yên hốt hoảng dùng sức tránh thoát vòng tay Trần Nguyên. Nàng cúi gằm mặt, đầu nóng như b·ốc k·hói. Không dám đối mặt với bất cứ ai. Thỉnh thoảng, nàng sẽ u oán lại giận dữ liếc mắt nhìn qua Trần Nguyên như muốn trách móc: "Nhìn xem, ngươi làm chuyện tốt."

"A." Lữ Như Yên bị giật mình, kinh sợ kêu lên theo bản năng.

Tuy nhiên, đó còn chưa phải là lực lượng mạnh mẽ nhất tại đây. Dẫn đầu nhóm chiến thuyền, tọa trấn tại vị trí dẫn đầu như đội ngũ tiên phong của nhánh lực lượng này là hai mươi bốn cỗ khí tức khổng lồ, khủng bố đến cực hạn.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy cử động trong ngực hắn, đánh gãy mạch suy nghĩ. Mùi hướng thơm ngát bỗng chốc tăng mạnh còn hơi ấm áp truyền đến lồng ngực để hắn không còn quan tâm cái lạnh từ không gian vũ trụ.

Mạnh, đó là bọn hắn phi thường mạnh. Mỗi một kẻ trong này mạnh lắm, khí tức của từng người bọn hắn mãnh liệt cứ như người ta mang hàng ngàn vầng mặt trời chói lọi, cưỡng ép nhét chúng vào cùng một chỗ, soi rọi không gian tối tăm. Chỉ bằng sự hiện diện của bản thân, mỗi một kẻ trong này khiến cho khu vực không gian bán kính hàng tỷ dặm run rẩy, sụp đổ trước cỗ áp lực mà nó không thể thừa nhận.

Lữ Như Yên không phản đối hắn. Nàng nắm tay hắn chặt hơn, nhích đến sát bên người hắn.

Rốt cuộc, cảm giác xung kích quay cuồng qua đi.

Trần Nguyên không có chút nào e ngại với môi trường khoảng không vũ trụ. Thay vào đó, hắn càng để tâm hơn tới vấn đề: Đây rốt cuộc là nơi nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Nguyên đồng tình nói: "Cả hai mươi tư kẻ này, thực lực đã đứng vào hàng Lục phẩm Chân quân."

Mà đây, mới chỉ là một chiếc chiến thuyền mà thôi. Có đến hàng trăm chiếc chiến thuyền như thế và vẫn còn nhiều nữa đang từ hư không liên tục tuôn ra đến không ngừng, tựa như một dòng lũ bất tận.

Nhưng rung động của nàng còn chưa dừng lại tại đó...

Tại trên bầu trời, những đám mây khổng lồ bị xé rách ra thành những mảng nhỏ. Bầu trời xanh thẳm đột ngột nứt toác ra thành những vết rách to lớn kéo dài không biết bao nhiêu xa. Không gian thì như một mảnh kính khổng lồ, vỡ vụn trước sức mạnh tuyệt đối, hóa thành những mảnh nhỏ, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời lụi tàn, để lộ ra phía sau nó là một vùng không gian tối tăm, sâu thẳm như thâm uyên, sâm nghiêm đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

So với một Trần Nguyên đã sớm quen thuộc với sức mạnh càng lớn hơn và Thiên Lan thần bí, Lữ Như Yên chấn động hơn nhiều. Đây là nàng lần đầu tiên biết, Lục phẩm Chân quân lại mạnh khủng bố đến như vậy.

Khui Tà Ma cuối cùng b·ị đ·ánh thành tro bụi, đánh dấu sự kết thúc của đợt t·ấn c·ông cuối cùng trong ngày thứ chín, thế giới thí luyện đột ngột rung chuyển mạnh mẽ. Mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra thành những cacsi vực khổng lồ, rộng hàng ngàn dặm, sâu không thấy đáy, kéo dài từ phía đường chân trời bên này đến chân trời phía bên kia. Vô số núi non, sơn mạch đổ sập xuống vực sâu không đáy. Vô số sông hồ bị đứt đoạn, rút cạn nước, hóa thành những lòng chảo khô cạn tràn đầy bùn đất. Động vật, muôn thú, sinh linh bị nuốt chửng bởi những miệng hố khổng lồ mà đặt tại trên Trái đất, kích thước của nó đủ để che đi một nửa lục địa.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lữ Như Yên có chút bất an nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tới khi Trần Nguyên lấy lại cảm giác thì bọn hắn phát hiện, vị trí của cả ba người đã biến thành không gian vũ trụ.

Chẳng lẽ, lại có thêm một vòng thí luyện nữa?

Trần Nguyên cảm thấy đầu óc quay cuồng một hồi. Thân thể mất đi cân bằng trong khi hai mắt choáng váng, khó mà đứng vững được. Cảm giác của hắn lúc đó thật giống như bị người ta nhét vào trong một cái thùng lớn, rồi lắc lên lắc xuống trăm vòng mỗi hơi thở vậy. Điều duy nhất hắn còn biết là tay hắn vẫn nắm chặt tay của Lữ Như Yên, kéo thân thể nàng áp chặt vào trong lòng của hắn.

Lời của hắn vừa dứt, một cỗ lực mạnh mẽ tác động lên ba người, kéo bọn hắn thoát khỏi không gian đang sụp đổ.

Nơi này trống không, lạnh lẽo và chẳng có thứ gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đây là ảo cảnh được trình chiếu lại." Thiên Lan bình tĩnh nói.

Trước mắt, đằng sau, bên trái, bên phải, trên đầu, dưới chân,... hết thảy mọi phương hướng đều là khoảng không gian rộng lớn đến vô tận, nhìn không thấy đáy. Nơi này không có ánh sáng, hoặc nói là rất ít. Chỉ có những tia sáng lờ mờ, le lói chiếu rọi lại từ tận cùng của vũ trụ, nhợt nhạt và yếu ớt như một ngọn nến sắp tàn. Những ngôi sao phân bố thưa thớt vô cùng. Có lẽ, không còn đến một trăm vì sao phát sáng trong vũ trụ c·hết chóc này đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 367: Ảo cảnh