Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


“Ranh con, sao mày dám bẻ gãy ngón tay con gái tao!”

“Hàn Tiếu Tiếu là người bị bắt nạt, em hy vọng thầy chủ nhiệm có thể xử lý một cách công bằng.”

Tôi biết có một số người sinh ra đã là người xấu, giống như những người trước mắt này.

Giang Phong cau mày nhìn tôi rời đi.

Tôi hỏi cậu ấy mới học lớp 1 sao lại giải được bài tập của lớp 3 thì cậu ấy nói trong lúc tôi làm bài tập, không có việc gì làm nên đọc sách của tôi, cứ vậy mà biết thôi.

Cửa phòng thể d·ụ·c bị đóng, chắc cậu ấy không nhìn thấy cảnh tôi lột quần áo của người ta đâu ha?

Ngay sau đó, đám người Trần Tiêu Tiêu trắng trợn chỉ vào tôi rồi cười haha.

Tôi cảm thấy thầy chủ nhiệm quá bất công.

Trái tim tôi không biết vì sao lại đập nhanh.

Tất cả giáo viên, bao gồm cả phụ huynh của đám này đều nhìn tôi.

Tôi vừa mới nói xong, toàn bộ văn phòng rơi vào im lặng.

Nhưng dựa vào những câu nói này cũng đủ chứng minh ai mới là người bị bạo lực học đường.

“Vậy cậu ngồi chỗ của tớ làm gì?”

Sau khi chụp xong, tôi nhặt điện thoại của cô ta lên.

Tôi nghiêng người né tránh.

Tôi bất lực luôn, chỉ có thể ghé sát vào cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Nếu tôi còn là Lương Chỉ, thấy cậu ấy lười biếng như vậy đã sớm đích thân dạy dỗ cậu ấy rồi.

“Thưa thầy, không có bằng chứng mà đã nói em đánh bọn họ ạ? Thầy còn lấy lý do này để bắt em thôi học? Vậy em vừa nói bọn họ bắt nạt em hai năm nay, sao thầy không bắt bọn họ nghỉ học?”

“Ảnh đã bị tôi xóa rồi, tôi cũng không sợ cô còn bản sao. Nếu cô tung ảnh của tôi thì tôi cũng sẽ làm tương tự. Cô rất xinh đẹp, chắc mọi người sẽ thích xem ảnh của cô hơn.”

“Giờ mày biết sợ rồi à? Tiếc là đã quá muộn, dám đánh trả ở trong nhà vệ sinh, còn dám quyến rũ Giang Phong, hôm nay nếu không dạy cho mày một bài học thì mày không biết mình là thứ dơ bẩn gì! Bọn mày mau giữ nó lại.”

“Cho nên thành tích tốt thì tuyệt đối không có khả năng bắt nạt người khác đúng không ạ? Vậy nếu lần kiểm tra sau em là top 1 thì người bắt nạt sẽ là đám người Trần Tiêu Tiêu?”

Là Giang Phong!

Cậu ấy nói xong, ra hiệu cho tôi.

Tôi lại tìm driver trên điện thoại của cô ta, xóa hết mà không quan tâm là gì.

Tôi bình tĩnh hỏi cô ta: “Ảnh đâu?”

Trong tiếng la hét thảm thiết của cô ta, tôi đạp cô ta xuống đất, không nói gì mà xé quần áo cô ta.

Lúc này, thầy chủ nhiệm nói với tôi: “Đây là báo cáo thương tích của bọn họ, trường học nghiêm cấm đánh nhau, em còn đánh bạn học đến gãy xương, nhà trường quyết định cho em thôi học.”

Cậu ấy thấy tôi đánh người nên đến để hỏi tội tôi?

Tôi không ngờ họ lại quá đáng với Hàn Tiếu Tiếu như vậy.

“Đây mới là chỗ của cậu.”

Sau khi chắc chắn không còn bản sao nào nữa mới ném điện thoại lại cho cô ta.

Hồi cấp ba tôi đã đạt 10 đẳng Judo, coi như tôi thay đổi cơ thể thì tôi cũng có thể đè bọn họ xuống đất rồi đánh.

Trần Tiêu Tiêu và những nữ sinh kia không muốn tin Giang Phong sẽ đứng ra bảo vệ tôi.

Mấy vị phụ huynh nghe vậy muốn Giang Phong phải lấy đoạn video sau đó ra, nói đó là bằng chứng tôi đánh người.

Vừa nãy cậu ấy đứng ở cửa?

Giang Phong thông minh từ nhỏ, việc này tôi rõ ràng hơn bất cứ ai.

Chỉ tiếc là sau khi bố mẹ tôi gặp chuyện không may, tôi muốn trốn khỏi thành phố này và tất cả mọi người nên sau khi lên đại học rất ít khi trở về.

Chương 4

Chưa được hai ngày, không hiểu sao tôi lại bị chủ nhiệm lớp lạnh mặt gọi lên văn phòng.

“Giờ mày biết sợ rồi à? Tiếc là đã quá muộn, dám đánh trả ở trong nhà vệ sinh, còn dám quyến rũ Giang Phong, hôm nay nếu không dạy cho mày một bài học thì mày không biết mình là thứ dơ bẩn gì! Bọn mày mau giữ nó lại.”

Đó là loại thông minh của thiên tài.

Hơn nữa tôi cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ còn hai tháng nữa thôi, tất cả đều đặt thi đại học lên đầu.

Chờ tới lúc cậu ấy làm ra đáp án chính xác, tôi sợ ngây người.

Trần Tiêu Tiêu sợ hãi lùi lại đằng sau, sắc mặt trắng bệch, giơ điện thoại lên đe dọa tôi.

Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.

Cậu ấy định ngồi cùng bàn với tôi, còn giúp tôi đổi bộ bàn ghế bị vẽ lung tung trước đó thành bàn ghế mới?

Tôi nắm lấy ngón tay của hai nữ kinh kia bẻ ngược ra sau, giữa tiếng la hét của họ, tôi đạp mạnh vào đầu gối khiến họ phải quỳ xuống.

Tôi nhìn thấy Giang Phong đang ngồi ở chỗ của tôi, chân gần như nhũn ra.

Cậu ấy nhướng mày.

23.

Giang Phong lấy điện thoại ra, nhấn mở một video.

Trần Tiêu Tiêu run rẩy mặc lại quần áo.

“Cậu muốn thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại?”

Tôi cũng rất muốn đánh người.

Từ đó về sau, tôi và Giang Phong bắt đầu học Judo.

Giang Phong nói hai câu làm cho tất cả mấy người này đều im lặng.

Bà ta không ngờ tôi sẽ trốn, lúc vung tay dùng lực quá lớn, tát trượt nên chân đứng không vững, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Bây giờ thì tôi chỉ có thể căm hận không tranh luận.

Vẻ mặt của mấy vị phụ huynh nhìn tôi lập tức trở nên tràn đầy ghét bỏ và không còn gì để nói, vội gật đầu đồng ý.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã nhìn thấy đám Trần Tiêu Tiêu và bố mẹ bọn họ.

Nhờ cậu ấy mà tôi trở thành trạng nguyên tỉnh, cũng được 10 đẳng Judo.

Thầy chủ nhiệm và chủ nhiệm lớp cũng im lặng.

“Không cần mấy người ăn tường, nếu tôi kiểm tra đứng nhất lớp thì mấy người thừa nhận bạo lực học đường tôi thì sao?”

“Hàn Tiếu Tiếu, nghe nói mày dám không nghe lời tao bỏ trốn? Để tao phải chờ lâu như vậy, không sợ tao g·i·ế·t mày à?”

Chỉ còn lại Trần Tiêu Tiêu.

“Cậu tìm tớ có việc gì không?”

Giang Phong bình tĩnh cất điện thoại đi.

Sau đó cậu ấy chỉ vào bộ bàn ghế mới bên cạnh.

Tim tôi bất chợt run lên.

Cuối cùng thì hai ngày nay cậu ấy đã ngủ ngon rồi?

Tôi đi học sớm hơn cậu ấy hai năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi vừa định thốt ra là đại học Thanh Hoa, dù sao nhiệm vụ chính cũng là thi đậu Thanh Hoa nhưng khi lời nói đến cổ họng, tôi chợt phản ứng lại.

“Mày thích sạch sẽ á? Vậy lúc trước mày bị bọn tao lột đồ chụp ảnh ở chỗ này, lúc về có thấy buồn nôn không?”

“Là nó đánh bọn con!”

Trần Tiêu Tiêu dùng ảnh uy h**p tôi, tôi cũng dùng ảnh uy h**p ngược lại cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Video kéo dài tới đoạn hai nữ sinh vênh váo đi lên bắt tôi thì kết thúc.

“Thưa thầy, em cảm thấy không cần phiền phức như vậy, em có video chứng minh là bọn họ bắt nạt Hàn Tiếu Tiếu.”

Thấy chúng tôi sắp rời đi, cô ta lo lắng hét lên.

Nhớ đến giây phút trước khi c·h·ế·t, tôi luôn nuối tiếc không cách nào biết được Giang Phong muốn nói gì với tôi.

Trong lòng tôi đầy cảm giác thất bại, vì để cậu ấy lúc nào cũng sùng bái tôi, tôi ra sức học tập và luyện Judo.

Tôi ở trong đầu hỏi hệ thống xem Trần Tiêu Tiêu có sao lưu ở đâu nữa không.

Cậu ấy là bạn học cùng lớp với Hàn Tiếu Tiếu, làm sao có thể không biết điểm đội sổ của tôi chứ.

22.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Tiêu Tiêu.

Giang Phong ngước mắt nhìn tôi một cái.

“Hàn Tiếu Tiếu, chuyện này không phải đùa, em biết mình đang nói gì không?”

Càng lớn, tôi phát hiện cậu ấy càng thông minh, lên lớp không quá nghiêm túc nhưng lần kiểm tra nào cũng đứng đầu.

“Lâu rồi không hoạt động gân cốt.”

Giang Phong không làm đề hay đọc sách, cậu ấy chỉ chống cằm rồi nhìn chằm chằm vào tôi một cách trắng trợn.

Tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ tức giận, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại nhếch khóe miệng, từ từ đứng dậy ra hiệu cho tôi ngồi vào.

Tôi thấy hàng trăm bức ảnh khỏa thân không chỉ của tôi mà còn của những người khác.

Giang Phong hơi mím môi lại, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, sau nó nằm ườn ra bàn ngủ, mặc kệ tôi.

“Đi thôi.”

Giang Phong đang muốn bẫy tôi.

19.

Câu hỏi này quá đột ngột.

“Trong trường có rất nhiều học sinh biết những chuyện Hàn Tiếu Tiếu phải chịu hai năm qua, mấy người thật sự muốn báo cảnh sát?”

Giang Phong có ý gì?

Tôi lười suy nghĩ lung tung, quay lại lớp học.

Nhưng tôi không thể dùng thân phận của mình để hỏi cậu ấy muốn nói gì với tôi.

Chủ nhiệm lớp kéo tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì, thầy chủ nhiệm đã lên tiếng: “Các em đã chọn cách này để giải quyết thì nếu lần kiểm tra sau Hàn Tiếu Tiếu không đứng nhất thì phán định em ấy đánh bạn học bị thương và lập tức bị cho thôi học. Tất cả mọi người có đồng ý không?”

“Các em ấy đều là học sinh giỏi, Lưu Hân là top 100 của khối, Triệu Xảo Phương top 50 của khối, sao có thể bạo lực học đường em được. Em đừng có ngụy biện.”

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu chụp ảnh.

Thấy cô ta run rẩy ấn màn hình, tôi nhanh chân đá rơi điện thoại trên tay cô ta.

Lúc nhỏ tôi và Giang Phong từng bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c, hơn nửa tháng nương tựa lẫn nhau, may mắn được giải cứu kịp thời, nếu không thì số phận bây giờ của tôi và Giang Phong sẽ như thế nào, không ai nói trước được.

Tôi cau mày, sắp thi đại học rồi, Giang Phong dù thông minh đến đâu cũng không nên lười biếng như vậy.

Tôi khởi động tay chân.

“Cậu đùa tôi à? Với điểm số này của tôi làm gì có tư cách chọn trường đại học?”

“Hết rồi. Cho dù lời bọn họ nói là thật thì sau đó Hàn Tiếu Tiếu đánh lại thì cũng chỉ là tự vệ.”

“Thưa thầy, bọn họ lại muốn đánh em ạ? Thầy cứu em với, em không biết rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà họ lại bắt nạt em suốt hai năm nay.”

“Mẹ ơi! Hàn Tiếu Tiếu điên rồi, vậy mà nó lại dám nói muốn đứng nhất lớp?”

Một bóng người bất ngờ xuất hiện ở cửa.

Có một vài giáo viên bộ môn vẫn ở trong văn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sắc mặt Trần Tiêu Tiêu thay đổi, ánh mắt hận thù như muốn xé tôi thành từng mảnh.

Tôi vô thức nhìn cả lớp, hầu hết đều im lặng, không dám công khai nhìn về phía này, chỉ dám lén lút dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng với liếc nhìn qua.

Tiếng cười không nhịn được đột nhiên truyền tới.

Làm tôi ngạc nhiên đó chính là có lần tôi không làm được bài nhưng cậu ấy nói mình biết làm.

Tôi cười lạnh tiến tới.

Ba tháng trước, Giang Phong gọi điện thoại cho tôi, hẹn gặp tôi sau khi cậu ấy thi đại học xong, nói có chuyện muốn nói với tôi.

“Sau đó vẫn còn! Sau đó là Hàn Tiếu Tiếu đánh chúng tôi! Giang Phong, cậu không thể thiên vị, Hàn Tiếu Tiếu thật sự đã đánh bọn tôi.”

Thái độ của tôi không tốt, Giang Phong cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

“Không có gì.”

Haha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mày đừng qua đây, nếu mày còn đi tới, tao sẽ đăng ảnh chụp của mày lên mạng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi trốn sau chủ nhiệm lớp, run lẩy bẩy.

Vừa nhìn thấy tôi, Trần Tiêu Tiêu lập tức chỉ vào tôi.

Cậu ấy hỏi tôi một câu mà tôi không ngờ tới.

Tôi giơ điện thoại đến trước mặt cô ta để mở khóa.

Một người phụ nữ trung niên hơi mập vung tay lên muốn tát lên mặt tôi.

Không ngờ là tôi được sống lại, lại còn học cùng lớp với Giang Phong.

Sau vụ b·ắ·t· ·c·ó·c, cậu ấy trở nên rất bám tôi, thậm chí trong lúc tôi làm bài tập về nhà cũng phải ở cùng tôi.

Vừa ra khỏi cửa thì tôi nhìn thấy bóng lưng của Giang Phong ở đằng xa, khoảng cách không quá 10 mét.

Giang Phong hay quá nhỉ, nói thêm một câu thì sẽ c·h·ế·t à.

Biết Giang Phong chỉ nói khách sáo, tôi cố ý sừng sộ nổi giận.

Trước giờ tôi luôn tuân theo một quy tắc, gậy ông đập lưng ông.

May là chủ nhiệm lớp đã đến, lúc nhìn thấy tôi và Giang Phong ngồi cùng nhau thì chỉ nhìn thêm vài lần, không nói gì cả.

21.

Trần Tiêu Tiêu hoảng sợ hét toáng lên, vừa khóc vừa ra sức giãy dụa.

Trần Tiêu Tiêu hay thật đấy.

Với thành tích này của tôi, ngay cả thi vào trường cao đẳng còn khó, làm gì có tư cách để chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại, trừ khi cậu ấy nhìn được xuyên qua cơ thể này của tôi đoán được gì đó.

Cậu ấy có ý gì?

Tôi không quan tâm, rời đi mà không thèm nhìn lại.

Không biết là giáo viên nào không nhịn được nên cười thành tiếng.

“Ha ha ha, nếu như nó có thể làm được, tao sẽ livestream ăn tường!”

Mặt tôi không cảm xúc, tiếp tục chụp ảnh.

Tôi xóa hết ảnh đi.

“Đây là chỗ của tôi.”

Mấy vị phụ huynh định nói gì đó nhưng bị con gái ngăn cản, bọn họ nói thầm gì đó.

Thầy chủ nhiệm lập tức trầm mặt xuống.

Tôi không muốn thành tâm điểm hóng chuyện của người khác, nhỏ giọng, ghé sát vào cậu ấy, cố ý nói bằng thái độ khó chịu: “Giang Phong, cậu nghĩ trường học là của nhà cậu à? Cậu muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó hả? Mau tránh ra.”

“Hàn Tiếu Tiếu, mày diễn cái gì, rõ ràng mày mới là người đánh bọn tao.”

Đôi lông mày Giang Phong đã giãn ra nhưng vẫn còn quầng thâm mắt, những tia máu trong mắt cũng đã ít hơn nhiều.

Là hình ảnh trong phòng thể d·ụ·c bỏ trống.

24.

Giang Phong lạnh lùng nhìn lướt qua những vị phụ huynh này.

Tôi nghe thấy thầy ta nói như thế, tức đến suýt chút nữa bật cười.

Những phụ huynh nhìn thấy video này liên tục thay đổi sắc mặt.

Tôi nuốt nước bọt.

Giờ tự học buổi tối.

Tôi nghe vậy thì lắc đầu.

Tôi đắm chìm trong biển kiến thức không thoát ra được.

Hai nữ sinh tiến lên muốn bắt tôi.

Tôi chỉ cảm thấy hả giận, không có chút xót thương nào.

Tôi tỏ ra bình tĩnh đến hỏi cậu ấy.

Cả lớp choáng váng.

Trần Tiêu Tiêu đắc ý giơ chiếc điện thoại màu hồng gắn pha lê của mình lên.

Trần Tiêu Tiêu và mấy nữ sinh kia tức tối nhìn biểu hiện vô liêm sỉ của tôi.

20.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4