Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Kể từ lần trước cậu ấy lỡ miệng nói rằng Từ Nhược Phi sẽ rớt hạng.

Lúc trước chúng tôi ở trong thư viện ôn tập, rất nhiều vấn đề đều do Cố Hoành giải quyết.

Rằng tôi có thể!

Bởi vì tôi đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên khi Cố Hoành xuất hiện trong cơ thể tôi, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2023.

Khi cô ấy hỏi tôi có muốn học cùng cô ấy không, tôi về nhà và run rẩy nói rằng tôi muốn đăng ký tham gia lớp học.

Hồi lớp 10, thành tích giảm mạnh.

Hạng 168. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu cũng có thể ngầu như vậy!” Tôi cười nói.

Thấy tôi ở đó, cậu ta nhướng mày cười: “Vị trí số một của chúng ta, lần này thất bại rồi.”

Tôi điên mất, cậu khuyên người thì cứ khuyên, lôi tôi vào làm gì!

Cố Hoành đẩy tay cô ấy ra, “Tôi đây là bị cậu chọc tức.”

Khi trở lại lớp học, tôi va phải Giang Dĩ Thần đang dựa vào cửa và nhìn ba chúng tôi.

Tôi vội ngăn lại.

"..." Lần này tôi đánh trúng đích rồi đúng không?

Lúc này, cậu ấy đã rời khỏi cơ thể tôi.

Tôi có cảm giác như cậu ấy đang giấu tôi một điều gì đó quan trọng.

Trong khi họ đang ăn mừng một cách hào hứng, tôi cũng tìm thấy thứ hạng của mình.

"Nhược Phi là bạn gái của tôi, mẹ tôi đã hứa với tôi rằng chúng tôi sẽ đi du học ở nước ngoài."

Cùng với Lí Tư Kỳ và An Tuệ, chúng tôi trở lại thư viện.

Thật là cạn lời.

29

31

Khi về đến nhà, tôi tìm kiếm tên cậu ấy trên mạng.

Mặt mẹ tôi lập tức lạnh đi, “Vậy học đại học bình thường có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ!”

Tôi vội vàng nói không.

Tuy nhiên, ngay cả khi cậu ấy là thủ khoa vào năm 2023, làm sao cậu ấy biết rằng Từ Nhược Phi không vượt qua kỳ thi?

“Đừng hiểu lầm.” Tôi đang nghĩ không biết nên giải thích như thế nào, Từ Nhược Phi đã kích động ôm lấy tôi.

Trong lòng tôi trống rỗng, như thể đã quên một điều gì đó.

Đột nhiên, hình ảnh một người phụ nữ đẫm má.u lướt qua tâm trí tôi một cách chớp nhoáng.

Nắng chiều rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, cách đó không xa, một bóng người cao lớn kia từ xa nhìn về phía bên này, vẫn chưa từng rời đi.

Tôi còn bị mẹ mắng vì tốn điện.

Nhưng tôi vẫn gửi cho Từ Nhược Phi một tin nhắn WeChat, hỏi cô ấy có biết Cố Hoành không.

Cậu ấy đẩy mạnh Từ Nhược Phi và mắng mỏ không thương tiếc: "Tên này ngoại trừ nhà có vài đồng tiền thối, còn lại là vô dụng, cậu thích cậu ta ở điểm gì hả?"

Ý thức của tôi trở lại một lần nữa.

"Cậu biết Từ Nhược Phi sao?" Tôi hỏi.

Trên bàn ăn không khí trở nên nặng nề.

Kể từ khi tôi cắt đi mái tóc dài của mình, tôi đã lấy lại được dũng khí và sự tự tin mà tôi đã đánh mất từng chút một.

“Làm tốt lắm!” Cố Hoành rất đắc ý: “Trị loại cặn bã này, nhất định phải máu lạnh vô tình như vậy.”

"..."

Tần Phát Đạt chế nhạo: "Nếu chỗ này không hoan nghênh chúng tôi, vậy hiện tại chúng tôi sẽ đi."

"Là bởi vì tớ sao?" Giọng nói yếu ớt của Từ Nhược Phi từ bên cạnh vang lên.

Thấy “tôi” tức giận, hai người bọn họ lần lượt thuyết phục tôi.

Vào ngày có kết quả, An Tuệ, Lí Tư Kỳ và tôi đến bảng thông báo để xem danh sách.

Tần Phát Đạt nhìn tôi một cách mỉa mai, "Lâm Kiều, không phải ai cũng phải như cậu, phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học để chứng tỏ bản thân."

“Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa, nếu như mẹ hắn có thể giúp cậu đi nước ngoài du học, tôi sẽ phát trực tiếp ăn phân!

Sau khi Tần Phát Đạt nói xong, cậu ta kéo Từ Nhược Phi rời khỏi.

Tôi vừa ngồi xuống, một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai.

Đằng sau cô ấy là Tần Phát Đạt.

Tôi nghe thấy mẹ tôi gọi điện cho bố tôi để phàn nàn, nói rằng thành tích học tập của tôi sa sút, không có hi vọng vào Thanh Bắc.

Bị chọc tức thật rồi.

Dù tôi có gặng hỏi thế nào, cậu ấy cũng không chịu nói nữa.

“Phải không?” Cậu ta nhướng mày, đôi mắt phượng dài và hẹp rơi vào người Từ Nhược Phi sau lưng tôi.

Như thể, tôi sẽ nhìn người bạn thân nhất của mình đi vào vực thẳm.

Cậu ấy lập tức không dám nói nữa.

Lúc đó, tôi cảm thấy toàn thân vô lực.

Tôi lập tức đuổi theo họ.

Trong kỳ nghỉ hè năm đó, bố tôi còn bảo tôi đi bán bánh bao ở tiệm của dì để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

"Yên tâm đi, sẽ không để em ăn phân thật đâu." Cố Hoành an ủi.

Trước đây tôi đã từng nghe những điều còn tồi tệ hơn thế này.

Lần này người đứng đầu là An Tuệ.

Cậu ấy tức giận quay lại.

"..."

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi vội vã chạy đến và hỏi: “Con thi được bao nhiêu?”

“Ừ, Kiều Kiều, lần này cậu sao vậy? Tại sao cậu lại phạm nhiều lỗi sai lầm như vậy?" An Tuệ tự mình vui mừng xong, cuối cùng cũng chú ý đến tôi.

Cuối cùng, tôi vẫn từ chối yêu cầu tham gia kỳ thi của Cố Hoành.

Sau khi tự thấy thứ hạng của mình, tôi lại tìm thứ hạng của Từ Nhược Phi.

Tôi sững người một lúc.

Lí Tư Kỳ hào hứng ôm lấy An Tuệ và cười, "Tuệ Tuệ, cậu thật tuyệt vời, cuối cùng cậu đã vượt qua tên cặn bã đó."

Giang Dĩ Thần đứng thứ hai.

"Kiều Kiều, cậu không cần phải làm điều này cho tớ. Tớ sẽ không nghĩ vớ vẩn nữa, tớ sẽ nỗ lực."

Từ Nhược Phi cúi đầu, nhưng bước chân của cô ấy hơi di chuyển về phía trước.

"Dựa vào điểm số của con, đăng ký học thêm chỉ tổ lãng phí tiền bạc. Mẹ đã nói với dì của con rồi, dì ấy sẽ dạy con làm bánh bao thật ngon, sau này con sẽ kiếm được không thua gì sinh viên đại học."

“Sao lại ít điểm vậy thế?” Mẹ tôi lập tức nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng.

"Nhược Phi đánh giá cao lòng tốt của cậu, nhưng chúng tôi không cần nó."

Thành kiến của cô ấy đối với Tần Phát Đạt cũng được thể hiện qua thái độ của cô ấy đối với Từ Nhược Phi.

Thật bất ngờ, Giang Dĩ Thần không phải là vị trí số một trong lớp.

Cố Hoành lại kiểm soát cơ thể tôi.

“Tôi không biết.” Cố Hoành biết mình nói sai, chột dạ nói bản thân có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mới miễn cưỡng nhường đường.

Bởi vì từ nhỏ tính tình tôi đều không nóng không lạnh.

Từ Nhược Phi bối rối nhìn tôi, rồi nhìn Tần Phát Đạt.

"Hắn không muốn tiến bộ cũng không sao, lại còn muốn kéo cậu cùng nhau ngã xuống. Loại người này nếu tôi gặp phải, tôi còn đánh thêm. Cậu thì hay rồi, lại còn muốn cùng hắn sa đọa."

Khi đó, nếu cô ấy thực sự ra nước ngoài, cậu ăn hay tôi ăn.

Tôi cứ tưởng ông ấy đang kìm nén cơn giận.

Mẹ của Từ Nhược Phi đã tiết kiệm tiền cho cô ấy và thậm chí còn đăng ký cho cô ấy tham gia các lớp học thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả là bị mẹ mắng té tát vào mặt.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy tên cô ấy ở hàng cuối cùng của danh sách.

Nói cách khác, cậu ấy đến từ tương lai?

Tôi kéo Từ Nhược Phi ra sau lưng, nói với Tần Phát Đạt: “Muốn đi thì tự đi, Nhược Phi ở lại.”

Nhưng tôi cảm thấy ngực mình đau không thể kiểm soát.

"Bố đã nói ra rồi. Cho dù năm sau con không đỗ vào Thanh Bắc, cũng bét nhất phải vào 985." Thấy tôi không chịu, ông ấy chủ động giải thích.

Những điều này không thể làm tổn thương tôi nữa.

Tiến bộ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Giang Dĩ Thần biết rằng tôi và Lí Tư Kỳ đã thân với nhau.

"Còn đi du học? Tôi nhổ vào, có biết chữ ABC viết thế nào không?"

Tôi không trả lời, lẳng lặng trở về phòng.

Nếu gặp phải điều gì đó không hiểu, tôi sẽ hỏi lại Cố Hoành.

“591 điểm, đứng hạng 168 toàn trường ạ.” Tôi nói.

Cuối tuần, Từ Nhược Phi và tôi hẹn nhau đến thư viện thành phố.

Nói không ngạc nhiên là nói dối.

Tôi có chút khó xử.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng cách đó không xa, tay Tần Phát Đạt vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị tay tôi ấn xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi quen rồi.”

Cậu ta cách tôi không xa, lẳng lặng nhìn tên mình trong danh sách, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Lí Tư Kỳ lặp lại: "Cậu không cần tức giận với loại người không biết điều như vậy."

Bố tôi sững sờ một lúc, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy khi nào con sẽ lấy được hạng nhất nữa?"

Tôi lắc đầu.

Không vì ai cả, chỉ để chứng tỏ bản thân mình.

28

Chúng tôi muốn đi qua, nhưng cậu ta đã chặn ngay trước mặt tôi.

Nhưng tôi phát hiện bản thân cũng không cảm động lắm, hơn nữa còn có chút bài trừ.

Chương 6

Cô ấy khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu ăn phân đâu.”

Cố Hoành nghiến răng, "Cậu nói đúng, coi như là tôi nhiều chuyện đi."

"Con sẽ cố gắng học tập chăm chỉ."

“Lâm Kiều, cậu làm như vậy có phải là không tôn trọng đối thủ của mình không?”

“Lần sau con sẽ cố gắng hơn.” Tôi hứa.

Bây giờ, ông ấy lại chủ động hỏi tôi có muốn đăng ký lớp học thêm không.

32

Khi Từ Nhược Phi đến, Tần Phát Đạt cũng đến.

Từ Nhược Phi hơi bối rối, có lẽ là bị dọa sợ rồi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn giành hạng nhất trong kỳ thi.

Cảm giác này khiến tôi không khỏi sợ hãi.

“Mẹ và em trai em có phải bị bệnh nặng không?” Cậu ấy tức giận phàn nàn.

An Tuệ không có thiện cảm lắm với Tần Phát Đạt.

Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lo lắng nhìn "tôi": "Kiều Kiều, cậu sao vậy?"

Sắc mặt Tần Phát Đạt tái xanh.

“Không cần đâu, kỳ nghỉ hè con đã nhờ một bạn hoc cùng học với con rồi.” Tôi sợ ông ấy không tin nên nói thêm: “Là cô gái đạt hạng nhất toàn trường lần này, tên là An Tuệ."

Vì vậy, cô ấy và An Tuệ luôn nghĩ rằng tôi là một học bá chính hiệu.

“Kiều Kiều, cậu phải biết rằng, cậu vĩnh viễn sẽ không đánh thức được người đang giả bộ ngủ.” An Tuệ nói.

Với một bụng đầy nghi ngờ.

Trên đường trở về, Cố Hoành tức giận nói với tôi: "Vô ích thôi, Từ Nhược Phi vẫn sẽ thất bại."

Tôi cười: “Lần này tôi thất bại, lần sau sẽ cố gắng hơn nữa.”

Kể từ khi tôi biết cậu ta là một con người tồi tệ, bộ lọc của cậu ta trong mắt tôi đã biến mất hoàn toàn.

“Lâm Kiều.”

Từ Nhược Phi đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Điều này thật kỳ lạ, nếu không biết nhau, tại sao Cố Hoành lại nói rằng Từ Nhược Phi sẽ trượt đại học vào năm 2023?!

Cố Hoành so với tôi càng không nói nên lời.

Kết quả là sau khi ăn xong, ông ấy gọi tôi đến sô pha, nghiêm túc hỏi: “Còn hai tháng nữa là nghỉ hè, con có muốn bỏ tiền đăng ký lớp học thêm không?”

Đây chắc là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cảnh tượng nồng nặc mùi tuốc s·ú·n·g như vậy.

Đột nhiên, không khí đông cứng lại, chỉ có tiếng“Tôi” tức giận mắng chửi.

"Nhược Phi, cậu đã hứa gì với tớ, cậu quên rồi sao?"

“Mẹ kiếp, cậu từng bị lừa đá vào đầu sao?”

Từ Nhược Phi trả lời tôi bằng ba từ: "Tớ không biết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ được đi học thêm.

Nghe nói họ là hàng xóm của nhau từ khi còn nhỏ, họ học tiểu học và trung học cơ sở cùng nhau.

Cậu ta đứng dậy, kéo Từ Nhược Phi đi ra ngoài.

30

Kết quả là một loạt các tên trùng lặp xuất hiện nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào.

“Bạn học Giang, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể gọi giáo viên thôi.” Tôi hống hách nói.

Đợt kiểm tra hàng tháng cuối cùng cũng tới.

An Tuệ nói rằng Tần Phát Đạt không nghiêm túc từ khi còn nhỏ.

27

Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi giúp việc trong cửa hàng vào ban ngày và tự học một mình vào ban đêm.

"Có lẽ câu hỏi quá khó."

Rất tốt.

"Từ Nhược Phi, cho dù điểm của cậu có thấp thì sao chứ, chỉ cần cậu có thể thi đậu đại học, cho dù bán nhà mẹ cậu cũng sẽ nuôi cậu. Rốt cuộc cậu không hài lòng chỗ nào chứ!”

"Làm sao cậu biết cô ấy nhất định sẽ thất bại!" Hỏi xong, tôi sửng sốt.

Mẹ tôi không trả lời, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Với số điểm này, con có thể vào Thanh Hoa và Bắc Đại không?”

Nhìn bóng lưng đang khuất dần của họ.

“Cậu tốt nhất vẫn nên giải thích vì sao cậu lại biết nhiều như vậy đi.” Tôi chỉ chỉ Cố Hoành.

Buổi tối, bố tôi về.

“Con đã nói nói lần trước chị ấy lừa mọi người mà, nếu không lần này sao có thể rớt hạng nhiều như vậy.” Em trai tôi vui vẻ nói.

Lúc này, An Tuệ và Lí Tư Kỳ cũng theo ra ngoài.

Trở lại chỗ ngồi, Lí Tư Kỳ giơ ngón tay cái lên với tôi, “Cậu ngầu quá đi!”

"Ôi trời, cậu cũng quá khiêm tốn rồi!" Lí Tư Kỳ hét lên.

Hình ảnh biến mất nhanh đến nỗi tôi không có thời gian để xem lại nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6