Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44


Ngay khi cô đến gần, Chu Tư Lễ đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người cô.

Những nơi không nhìn thấy chắc chắn còn có những vết bầm nặng hơn.

Ánh mắt cậu long lanh như có những vì sao ẩn hiện trong đáy mắt, khóe miệng còn vương chút vết tích của nụ cười chưa tan hết.

“Ừ, có chút.”

Cậu không chịu nổi hậu quả của nó.

Cả ngày hôm nay, Chu Tư Lễ hoặc là khóc, hoặc là cười một cách khó hiểu.

… Bảo sao họ vẫn còn đủ sức trả lời tin nhắn vào giờ học.

Cậu khẽ cúi mắt xuống:

Chu Tư Lễ đặt tay lên phím đàn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ:

Trình Dã vẫn chưa thoát khỏi trạng thái nghỉ ngơi sau một tuần được nghỉ.

Cô nói:

Trong lòng Chu Tư Lễ dâng lên một cảm giác ấm áp:

“Chỉ bài này thôi, không cần chọn nữa.”

Nhưng cô biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

Khi đó, nếu cậu chọn im lặng, chỉ có mình cậu bị đánh.

Chu Tư Lễ nhanh chóng bước lên cầu thang, đi thẳng đến phòng luyện đàn.

Những ngày gần đây, chuyện này trở thành chủ đề hot nhất trong trường.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người rời khỏi chỗ của cậu.

Hơi thở mát lạnh xen lẫn chút hơi nóng bao quanh lấy cô, khiến cô có cảm giác như được một chiếc chăn ấm quấn lấy.

Vọng Khôn phát âm không rõ ràng vì mất răng:

“Tưởng cậu sẽ giống lần trong phòng thay đồ, chất vấn tôi cả buổi chứ. Thật khiến người ta thất vọng.”

“Đàn ông thì phải có chút máu nóng mới được.”

Cậu tựa người vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn cô, ánh trăng dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.

Bạn chơi thuở nhỏ giờ đây khuôn mặt tái nhợt, khoác trên người chiếc áo bệnh nhân mỏng manh.

Giá mà sau này có thể ở chung với cô thì tốt biết mấy.

“Được thôi.”

Giữa lúc hai người tranh cãi, họ nhìn thấy Lương Vân bước ra từ thang máy.

“Cậu biết từ khi nào?”

Hương thơm thoang thoảng bên chóp mũi xua tan cảm giác phiền muộn và bất an trong lòng cậu.

Cô khẽ cười.

Chu Tư Lễ sờ sờ mũi:

Từ lúc gặp mặt đến giờ, cô không hề hỏi han gì về vết thương của cậu, Chu Tư Lễ trong lòng đã có câu trả lời.

“Có cần tôi xoay một vòng cho cậu xem không?”

Dòng suy nghĩ của cậu bắt đầu trôi xa.

Hứa Gia thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói:

“Trình độ chụp ảnh của tôi đã được bạn gái cũ huấn luyện qua rồi đấy nhé! Ai cho cậu cái quyền chê bai hả?”

Hứa Quân Xương và Trình Dã đều tham gia thi đấu.

Hai người chìm trong ánh trăng dịu nhẹ, ấm áp. Bóng của họ trên mặt đất liền thành một.

“Lớp trưởng lần này không làm người hùng trừ gian diệt ác à?”

Chỉ còn một tuần nữa là đến đại hội thể thao của trường.

Không ít bạn học còn tìm cậu để chụp ảnh chung.

Ngày đầu tiên quay lại trường, vào giờ ra chơi, Hứa Quân Xương và Trình Dã lập tức chạy đến tìm cậu.

“Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn con trai mình thành ra thế này sao? Tôi không cần biết, lần này nếu ông không ra tay, tôi tự làm!”

Chu Tư Lễ không muốn nhớ lại chuyện trong phòng thay đồ.

Cô thu tay lại, lạnh lùng nói:

“Bớt làm trò đi, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi cho cậu.”

Hứa Quân Xương chờ mãi chỉ để nghe câu này, bắt đầu liệt kê thực đơn trong đầu.

“Cậu có biết không? Vọng Khôn tuần trước bị kẻ thù tìm đến rồi, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy!”

Thấy cậu ta cau có khó chịu, Lương Vân biết cậu ta đang nghĩ gì: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện của Vọng Khôn dần dần lắng xuống.

Cô nhướn mày, giễu cợt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dưới ánh đèn đường, Hứa Gia có thể nhìn rõ hơn những vết thương trên người cậu — nói là mặt mày sưng tím bầm dập cũng không ngoa.

Ngữ điệu kỳ lạ ấy khiến Chu Tư Lễ có chút lo lắng.

“… Đại khái là vậy.”

“Hứa Gia, mặt tôi đau quá, chỗ nào cũng đau.”

Hứa Quân Xương ban đầu không hề có ý định tham gia chạy đường dài.

Đôi mắt Chu Tư Lễ ánh lên những tia sáng lấp lánh, cậu cúi đầu, chăm chú nhìn cô không rời.

Chu Tư Lễ cảm thấy tay mình như mất hết sức lực, mềm nhũn ra.

Cậu đổi tư thế, để nước mắt rơi xuống mặt đất.

“Lần sau đừng vì tôi mà hành động bốc đồng như vậy.”

Chu Tư Lễ chẳng buồn nhìn vào bản nhạc, chỉ chăm chú nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau:

“Nói thử xem.”

“Tuần này tôi sẽ không quay lại trường.”

Hứa Gia im lặng vài giây, rồi khẽ “ừ” một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không hề rõ ràng.

“Tôi cảm thấy cậu rất giỏi.”

“Mà… mặt mũi hai cậu bị làm sao thế?”

“Chỉ là… tôi cảm thấy… mình như đang mơ.”

Nói xong, cô không thèm nhìn cậu ta nữa.

Nhưng chuyện này hoàn toàn là do Trình Dã bày trò — cậu ta tự ý ghi tên Hứa Quân Xương vào phần thi chạy dài, còn nói rằng muốn giành huy chương.

Huống chi, một chàng trai chịu chút thiệt thòi, có là gì đâu.

Chu Tư Lễ sảng khoái đồng ý.

“Ác giả ác báo, Vọng Khôn đáng đời.”

Chu Tư Lễ chỉ nghĩ mình vô duyên vô cớ bị ăn đòn, hoặc là do Vọng Khôn đã ngứa mắt với cậu từ lâu.

Thấy cô vẫn chưa đặt tay lên đàn, cậu mím môi, không nhịn được lại quay sang nhìn cô, giọng điệu có chút gấp gáp:

Sau đó, cô nhẹ nhàng ngồi sát lại, đặt bàn tay mềm mại của mình lên mu bàn tay cậu.

“… Được thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hứa Tranh Vinh chỉ có mỗi một đứa cháu gái duy nhất. Cho dù năm đó con trai ông ta đã cắt đứt quan hệ với ông ta, thì đây vẫn là một sự thật không thể chối cãi. Bà nghĩ ông ta thực sự sẽ khoanh tay đứng nhìn chắc?”

Hứa Gia liếc cậu một cái đầy ẩn ý.

Mái tóc mềm mại của chàng trai khẽ chạm vào cằm cô.

“Tôi đã cảnh báo cậu rồi, đừng xen vào chuyện của tôi. Sao không nghe?”

Hứa Quân Xương đăng ký ném tạ và chạy đường dài.

Dù chỉ có một bên mắt có thể mở, cậu vẫn cố gắng nhìn rõ cô.

Hay đúng hơn là, từ trước đến nay chưa từng để ý.

Trêu chọc cậu, có lẽ cũng chỉ là một cách để cô thể hiện sự quan tâm mà thôi.

Trong trường có bao nhiêu người như vậy, nhưng tại sao cô lại chọn cậu?

Dưới ánh đèn đường, cậu tựa đầu vào người cô.

Lương Vân đẩy cửa bước vào.

Rõ ràng cậu cảm thấy rất dễ chịu mà.

Mẹ Vọng lập tức điều chỉnh cảm xúc:

Cậu đã từng nhìn thấy ảnh cô học đàn piano treo ở hành lang nhà cô.

Tầm nhìn mờ nhòe làm cho đường nét khuôn mặt của cô trở nên dịu dàng hơn.

Rất nhiều người bắt đầu vạch trần những việc xấu xa mà Vọng Khôn từng làm trước đây.

Chu Tư Lễ liếc nhìn hai người bạn, nhanh chóng nhận ra sự khác lạ:

“Nếu cậu muốn.”

Chu Tư Lễ lập tức phản bác:

Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.

Mãi đến khi Lưu Tiêu Như không thể ngăn cản, cậu mới ra được ngoài.

Tác động của lực là qua lại, nhưng tác động của nhiệt độ thì không.

“Còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy, tin không?”

Xét thấy Chu Tư Lễ vừa mới khỏi bệnh, thầy giáo đặc biệt cho phép cậu nghỉ ngơi trong lớp trong suốt kỳ đại hội.

“Nhưng nhà đó không phải không thừa nhận cô gái đó sao?”

Chu Tư Lễ thầm nghĩ — đêm xảy ra chuyện đó, cậu đã biết rồi.

Chỉ thấy chàng trai dựa sát vào cô, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo cô.

“Nhiệt độ cơ thể của cậu… khiến tôi khó chịu.”

Nhìn từ góc này, sự chênh lệch kích thước giữa hai bàn tay càng rõ ràng hơn.

Chu Tư Lễ nhìn cô:

Cô đã giúp cậu chỉnh lại tóc, bôi thuốc cho cậu, dạy cậu chơi đàn… thậm chí còn vì cậu mà ra mặt.

Chu Tư Lễ đã quen với chuyện này, chậm rãi nhích lại gần, mắt nhìn thẳng về phía trước:

“Tôi không biết.”

“Nằm yên đi.”

“Hứa Hạnh cũng không phải hạng vừa. Tóm lại, đối đầu với nhà bọn họ chính là lấy trứng chọi đá, bà hiểu không?”

Trong hoàn cảnh này, cậu không thể làm hành động mạnh, chỉ có thể nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt v3 như đang kiểm tra một linh kiện máy móc xem có bị hư hại hay không.

“Hứa Gia, người nhà của cậu có trách mắng cậu không?”

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, thử nhấn vài phím đàn, rồi hỏi:

“Vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Vì nghĩa khí huynh đệ mà ra tay thôi.”

Vừa nghe câu đó, sắc mặt Lương Vân trở nên lạnh lẽo:

Một lát sau, cô lạnh giọng:

Chu Tư Lễ không giấu được nụ cười:

“Không dám để người khác thấy bộ dạng này?”

“Cảm ơn cậu.”

Cô chịu vì cậu mà đi tìm Vọng Khôn, lại còn chạy đến đây vào ban đêm.

Bà không nói gì thêm, để cô đi vào phòng.

Mẹ Vọng không rõ gia cảnh của đối phương ra sao, chỉ biết bản thân không thể để yên chuyện này:

Mái tóc mềm mại bị cọ xát đến rối bù, nhưng cậu vẫn kiềm chế cảm xúc của mình.

Cậu nhớ lại cảnh tượng sáng nay —

Chu Tư Lễ ủ rũ thu lại ánh mắt.

Âm thanh của đàn piano vang lên dịu dàng, hòa cùng những cảm xúc không rõ tên, như thuỷ triều dâng tràn, lấp đầy mọi góc trong phòng luyện đàn.

Kết quả, Hứa Quân Xương mắng xối xả cậu ta một trận, hỏi tại sao muốn giành huy chương thì không tự mình đi mà thi.

“Cậu cười gì vậy?”

“Hứa Gia, chúng ta sẽ làm gì?”

“Vì cậu?”

“Chẳng lẽ chuyện này cứ để yên thế à? Con trai ông bị đánh đến vỡ hết răng, toàn thân gãy xương, vậy mà người làm cha như ông lại muốn làm ngơ sao?!”

Hai tay cô chống lên vai cậu, lần này cô dùng lực đẩy cậu ra, nhưng vẫn không thành công.

Trình Dã tức giận ngay lập tức:

Cậu cúi đầu thì thầm, chán nản trong chốc lát, nhưng rồi lại tự mình nghĩ thông suốt.

“Tôi… sẽ không bỏ qua… cho bọn họ.”

Cậu hơi khựng lại, cảm giác nhịp tim bỗng dưng nhanh hơn một chút.

“Đến lúc đó nhớ đến xem tôi thi đấu đấy. Tiện thể chụp cho tôi vài bức ảnh thật ngầu. Tôi không tin tưởng vào trình độ chụp ảnh của Trình Dã đâu.”

Chương 44: Chương 44

Hứa Quân Xương vì vậy mà cũng hóng được không ít chuyện về Vọng Khôn —

Cậu chưa từng nghĩ rằng chuyện trong đoạn video kia lại liên quan đến cô ấy.

Chỉ biết rằng Hứa Gia đã ra mặt vì cậu.

Một tuần trôi qua rất nhanh.

“Có muốn biết lần này là ai không?”

“Chỉ một lúc thôi.”

Cậu vừa buông tay, Hứa Gia lập tức ngồi lùi lại, lần này ngồi xa hơn một chút, thẳng đến đầu bên kia của băng ghế.

Nhưng nếu nói ra tên của cô, sớm muộn gì Vọng Khôn cũng sẽ tìm đến cô.

Nghe thấy từ “người nhà,” Hứa Gia theo phản xạ nhíu mày:

Mẹ Vọng rất yên tâm về cô gái này — người mà bà coi như con gái ruột từ nhỏ.

Giọng cô bình tĩnh:

Tuần trước, cậu và Trình Dã còn bị trường gọi phụ huynh, buồn bực mất mấy ngày.

“Cậu đang chế nhạo tôi đấy à?”

“Con đến thăm cậu ấy. Bác yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Được rồi, tôi không nhìn nữa.”

Hứa Quân Xương liếc nhìn, trong ảnh là chính cậu đang khoanh tay, nhìn xa xăm với vẻ mặt hào sảng — trông chẳng khác gì một ông bố già đầy cảm khái.

Suốt dọc đường đi, cậu mang theo một cảm giác như đang đến buổi hẹn, vừa phấn khởi vừa mong chờ.

“Tôi có thể học thêm một bài nữa không?”

“Có bị thương chỗ nào không?”

Những năm trước, vào dịp đại hội thể thao, cậu vừa phải quản lý trật tự, vừa phải viết khẩu hiệu cổ vũ, có khi còn tham gia làm vận động viên hoặc đi đưa nước cho mọi người.

Chỉ tính riêng khoản này, cậu cũng đủ để làm quán quân trong trường.

“Tôi nhớ là cậu còn phải đi xem bạn cậu thi đấu mà.”

“… Cậu rõ ràng biết lý do.”

Chu Tư Lễ trông có vẻ dễ vỡ đến mức khiến người ta mềm lòng.

Cô ra vẻ muốn dạy cậu thật sự.

“Được, đến lúc đó tôi sẽ đợi cậu ở vạch đích.”

“Được, được, được!”

“Xin lỗi.”

“Nghe nói cậu ta sắp phải chuyển trường rồi. Cả đám Trương Văn Bằng cũng sẽ không còn ở Nhất Trung nữa. Trường học sắp tới sẽ sạch bóng bọn họ, không khí chắc chắn trong lành hơn nhiều!”

“Tôi biết. C·h·ế·t rồi cũng không liên quan, sống cũng không liên quan, cái gì cũng không liên quan.”

Dư luận đã không còn đứng về phía Vọng Khôn.

“Đồ ngốc. Dù cậu có c·h·ế·t cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Hứa Gia chỉ còn nhớ cách nhìn bản nhạc để chơi, nhưng vì đã nhiều năm không luyện tập, nên chơi vẫn còn ngập ngừng, thiếu trôi chảy.

“Ừ.”

“…”

May mà tối nay cậu nhất quyết muốn xuống nhà.

“Bị bọn Vọng Khôn đánh cho một trận.”

Vừa nãy cô đã thử đàn một đoạn, nhưng đến khi đàn trước mặt Chu Tư Lễ, cô mới dần tìm lại được cảm giác.

Ví dụ như bạn gái cũ từng vì cậu ta mà phá thai, hay chuyện cậu ta từng có ân oán với một đại ca xã hội đen nào đó…

“Cậu căng thẳng à?”

Nhìn Hứa Gia lạnh lùng bước lên xe, động tác dứt khoát, quá trình chưa đến hai phút đã xong.

Cậu đáp lại theo một cách khác —

Nhớ lại lời của Hứa Quân Xương khi nãy, Chu Tư Lễ không nhịn được mà quay sang hỏi người bên cạnh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hồi nhỏ có học qua, giờ quên hết rồi.”

“Tuần sau tôi sẽ quay lại, cậu ở trường phải tự lo cho mình.”

Nếu là ngày thường, Chu Tư Lễ đã sớm chủ động làm lành.

Chu Tư Lễ bị chọc cười, lần này cậu không thèm che giấu nữa.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Hứa Gia hoàn toàn không còn chút hứng thú nào với việc đánh đàn.

“Khó chịu? Vì sao lại khó chịu?”

Nhà bọn họ cùng lắm chỉ có chút thế lực trong giới y tế.

Vẫn không quen với cảm giác này, Hứa Gia đẩy cậu ra:

Hứa Gia chầm chậm ấn lên các phím đàn, hạ mắt hỏi:

Từng tốp học sinh rầm rộ tiến về khán đài.

Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào cào mu bàn tay cô.

Hứa Gia không chút biểu cảm, người khẽ ngửa ra sau, nhưng cánh tay sau lưng cô càng siết chặt hơn.

Hứa Quân Xương lập tức bảo cậu ta cút ngay đi.

Hứa Quân Xương cúi đầu vuốt lại tóc mái, giọng điệu đầy đắc ý:

Có thể là giả cũng không chừng.

“Họ sẽ không quan t@m đến tôi.”

Nhưng với bộ dạng này mà tiến đến, sợ rằng cô sẽ thấy chướng mắt, trong lòng càng thêm chán ghét.

Lương Vân cảm thấy phức tạp — đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ta yếu ớt đến thế.

“Không muốn nhắc đến người đó.”

“Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, không bao giờ nghe lời người khác, tự cao và liều lĩnh.”

Chu Tư Lễ im lặng vài giây, chẳng hề để t@m đến lời Hứa Quân Xương.

“Hả hê quá! Hả hê quá!”

Cô đứng giữa hai ch@n của cậu, cánh tay phía sau cậu dần siết chặt, kéo cô lại gần hơn.

Trước khi Chu Tư Lễ rời đi, Hứa Quân Xương kéo lấy tay cậu, nói:

Hai người đã hẹn nhau từ sáng sẽ gặp ở đây.

Cha Vọng phất tay, đứng dậy:

Trước cửa phòng VIP của bệnh viện, mẹ Vọng ngồi trên băng ghế hành lang, ôm mặt khóc nức nở.

“Tôi khen thật lòng.”

“Hôm nào nhất định tôi sẽ mời các cậu ăn một bữa.”

Người dân mạng tinh mắt và chính nghĩa không dễ bị thao túng, lại thêm Hứa Hạnh ngầm ra tay phía sau, thế là chủ đề này dần dần biến mất khỏi mạng xã hội.

“Chúng ta không đàn nữa à?”

Hứa Gia cũng không nói gì thêm, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi bấm xuống các phím đàn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm cậu ta.

“Chu Tư Lễ, nước mắt của cậu làm ướt áo tôi rồi.”

Hứa Gia thẳng thắn thừa nhận.

Cậu chỉ đang nghĩ — hóa ra nhà cô ấy thực sự lợi hại như vậy.

“Tôi biết rồi.”

Dù ngoài miệng cô nói vậy, nhưng thực tế cô đã vì cậu mà đi tìm Vọng Khôn.

Không chỉ là có chút.

Nếu không, cậu đã bỏ lỡ cô rồi.

Trình Dã thì tham gia chạy 100 mét và tiếp sức 400 mét.

“Đặt tay lên đi.”

Ánh mắt trắng trợn và không chút né tránh này khiến Hứa Gia trong thoáng chốc cảm thấy giống như bị c·h·ó li3m vào mặt.

“Chọn một bài cậu thích đi.”

Điều này có nghĩa là… cô cũng quan t@m đến cậu, phải không?

Những người khác thì không sao, chỉ là không muốn để cô nhớ đến hình ảnh này.

Sau khi cậu rời đi, Hứa Quân Xương vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thấy dáng vẻ bước đi bình thường của cậu, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm không rõ lý do.

Cô xòe hai tay ra, vẻ mặt cưng chiều bệnh nhân:

“… Thời gian này, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.”

Cô đối xử với cậu tốt như vậy.

“Muốn thử không?”

Tối qua còn thức khuya chơi game đến tận sáng, giờ vẫn đang mơ màng vì cứ nghĩ về những lần thao tác thất bại trong game.

Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, tức giận mắng:

Cô nhìn cậu, ánh mắt tối sầm:

Ban đầu, nhà họ Vọng cũng phản kháng một chút, định đăng tải tình trạng thê thảm của Vọng Khôn lên mạng để câu kéo sự cảm thông và kiểm soát dư luận.

Chu Tư Lễ thu ánh mắt về, dán chặt vào các phím đàn.

Cô khẽ cong khóe môi, tâm trạng hiếm khi tốt như vậy:

Đã nói đến mức này, Chu Tư Lễ chỉ có thể thu tay lại. Đã nói là “một lát thôi” thì sẽ chỉ là “một lát”, không chiếm lợi thêm.

Sau khi thầy hiệu trưởng phát biểu khai mạc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi chiều cô còn có cuộc hẹn với bạn bè, nên cô rời đi mà không ngoái đầu lại.

Vài giây sau, Hứa Gia vô cảm dời ánh mắt, cảm nhận được phần áo trước ngực cô có một mảng ướt.

Lúc này, Trình Dã ghé sát lại, muốn khoe với cậu bức ảnh vừa chụp xong.

“Thật ra tôi không hề cảm động vì những gì cậu làm. Đây rõ ràng là chuyện của tôi và bọn họ, cậu cứ khăng khăng nhúng tay vào, còn nhân danh ‘vì tôi’ mà ra tay. Cậu chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn cơn nghiện kiểm soát và hành hạ người khác của mình mà thôi!”

“Không cần đâu, họ tự lo được.”

Cô xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Chu Tư Lễ đang chăm chú nhìn mình, cười dịu dàng.

Lúc chia tay, cậu cũng dây dưa mãi, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn cô.

“Nghỉ một lát.”

Hứa Quân Xương và Trình Dã không để ý kỹ nên cũng không nhận ra điều gì bất thường.

Cậu thậm chí cảm thấy, tối nay mình sẽ có một giấc mơ đẹp.

“Tôi không biết mà.”

Trình Dã không chịu thua:

“Tôi nhớ là cậu từng học rồi.”

Hứa Gia như nghĩ thông ra điều gì, nhướng mày:

Hai người lại im lặng, ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ cảm nhận sự hiện diện của đối phương.

Có lẽ là có liên quan đến cậu thật, nhưng nói là vì cậu thì có phần khiên cưỡng.

Năm nay là năm cuối cùng của cậu ở trường, chắc chắn sẽ có không ít người muốn chụp ảnh lưu niệm với cậu.

Nhưng sự đã rồi, cậu ta đành phải cam chịu, tự nhủ rằng Lương Vân còn có thể chạy 3.000 mét, thì cậu cũng có thể làm được.

Nhưng làn sóng trên mạng nhanh chóng xoay chiều.

Trình Dã nói ngắn gọn:

“… Có thể cho tôi chút phần thưởng không?”

“Đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, tiết kiệm chút tâm sức đi. Tốt hơn là nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Cậu lại làm chuyện xấu rồi.”

Chu Tư Lễ làm theo.

Nhưng trong Nhất Trung, tin tức này chẳng khác nào một quả bom vừa được kích hoạt, dư chấn vẫn còn kéo dài.

Dấu vết bên ngoài của Chu Tư Lễ gần như biến mất hoàn toàn.

Cho đến một ngày, nó hoàn toàn biến mất.

“Vọng Khôn, cậu biết cậu đáng ghét đến mức nào không?”

“Cậu chẳng phải vẫn đi được, vẫn nhìn được đấy à?”

Hứa Quân Xương từ đầu học kỳ đến giờ chưa từng vui vẻ đến vậy.

Cậu càng siết chặt cánh tay, đôi mắt cụp xuống, ánh sáng trong mắt khẽ lay động.

“Chụp thế này còn chưa đẹp sao? Đã toát lên thần thái rồi đấy chứ!”

“… Chẳng lẽ không phải sao?”

Vọng Khôn khó khăn mở mắt, định ngồi dậy nhưng bị cô ấn xuống vai.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay họ dần dần hòa làm một.

Nhờ vào thói quen tập thể d·ụ·c đều đặn, thể chất của Chu Tư Lễ vốn đã tốt nên vết thương hồi phục khá nhanh.

So với kết cục đã biết, mối nguy hiểm không thể lường trước đó khiến cậu càng thêm bất an.

Hứa Gia đặt hai tay lên vai cậu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu.

Suy nghĩ này khiến Hứa Gia có chút khó chịu.

Cho đến khi chàng trai khập khiễng bước vào trong bóng tối, người ngồi trên xe mới chậm rãi nghiêng đầu, lặng lẽ và dai dẳng nhìn theo hướng cậu rời đi.

Đẩy cửa bước vào, Hứa Gia đang ngồi trên ghế dài trước cây đàn piano, lật giở các bản nhạc.

Cậu ngừng lại trong thoáng chốc, cúi đầu tựa vào hõm cổ của cô, nhẹ giọng:

Cũng may Hứa Quân Xương không truy hỏi kỹ, mà tiếp tục kể chuyện mình nghe được:

Hứa Gia cười nhạt:

“Không có cậu, tôi ở trường cũng chẳng khác gì.”

Bắt nạt người khác thì thôi đi, nhưng lần này lại đụng đến cháu gái của Hứa Tranh Vinh!”

“… Vân Vân, sao con lại đến đây?”

Người đang nằm trên giường như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cô.

Suốt cả ngày, có thể khóc nhiều đến vậy sao?

“Cậu biết chơi piano không?”

Nhiệt độ cơ thể của cậu xuyên qua lớp áo mỏng, truyền đến người cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44