Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Gà Bay C·h·ó Sủa
“Đây là đại bá mẫu của ta — Mặc đại phu nhân!”
Hắn thở một hơi:
“Tam đệ muội, muội cũng bình tĩnh lại đi. Đến nước này rồi, người đàn bà đó không vào cửa, muội tính sao? Để hắn nuôi ngoài thất?” Trang thị nhẹ giọng nói.
Vương thị và Trang thị bực bội không thôi, song vẫn phải cố sức giữ bà ta lại.
Hai người quay về hậu sảnh.
Trang thị và Vương thị hợp sức giữ bà lại:
“Đại ca!” Mặc Như Tùng lên tiếng giải thích:
“Phiền c·h·ế·t được! Tất cả yên tĩnh lại cho ta! Còn ầm ĩ nữa, ta sẽ đá cả nhà các người ra ngoài đường, ngay đêm ba mươi này!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Im miệng cho ta!”
“Chuyến này, suýt thì mất mạng!”
“Đại bá mẫu, đêm nay e là bọn họ phải ở lại, cũng cần an bài chỗ nghỉ ngơi…”
Mặc Như Tùng ngồi một bên, y phục có phần xộc xệch, e là bị Lưu thị cấu xé.
“Có lời thì cứ từ từ nói!”
Lưu thị nghe xong như trời sập:
Lưu thị nhìn con gái mặt mũi lem luốc vì nước mắt, cuối cùng cũng mềm lòng, nức nở nói:
Thấy Mai Hương xách ấm nước vào, Mặc Y liền quay ra ngoài. Vừa đến gần phòng ăn, đã nghe tiếng Lưu thị la hét chói tai bên trong. Mặc Thanh thì hai mắt sáng rỡ, đứng ở cửa nghe lén, vừa muốn hóng chuyện vừa tò mò muốn biết Vân nương trông ra sao…
Mặc Y nói:
“Ngươi…” Không kịp thở, lảo đảo ngã ngửa.
Mặc Như Tùng lại chẳng để tâm:
Trong bếp, đầu bếp đã chuẩn bị xong: thịt viên hấp, thịt hấp, gà quay giòn, cùng vài món nguội và một bát canh nóng, đặt vào hai khay, sẵn sàng mang ra khách sảnh. Trang thị thấy Mặc Y đang bận rộn, không khỏi thầm cảm khái:
Trang thị cũng nóng nảy, lớn tiếng:
“Cô nương cứ yên tâm!” Tống tẩu đáp lời.
Giữa đêm giao thừa mà nói những lời này, khiến Mặc Như Sơn tức đến mức chỉ tay quát:
“Lấy ít đồ ăn, cho hai phụ nhân, bốn đứa trẻ. Đồ nóng là được!”
Mặc Uyển ngồi một bên rơi nước mắt, Mặc Văn ở cạnh an ủi.
Bình thường ông vốn điềm đạm giữ lễ, đến lớn tiếng cũng hiếm khi, vậy mà lúc này đôi mắt trừng lớn, nổi trận lôi đình, khiến cả Lưu thị cũng sợ đến ngây người.
Vân nương bất lực nhìn hai đứa con, cảm kích xen lẫn áy náy, khẽ nói:
Không thể phủ nhận, con bé này làm việc rất chu toàn.
“Nếu tam phòng các người không muốn ăn bữa cơm này thì về phòng mà ăn. Nếu không muốn ở đây, thì dọn về viện riêng mà ở! Lúc đó, ai g·i·ế·t ai ta mặc kệ! Còn giờ, ai không muốn ăn… thì cút hết ra ngoài!”
“Cô nương cần gì ạ?”
“Ngươi đừng hòng!” Lưu thị gào lên.
“Không cần đâu, ngồi uống ít nước nóng đi. Tối nay món ăn nhiều, ta mang luôn lên đây là được!”
“Mẫu thân!” Mặc Uyển vội vàng đỡ lấy, Trang thị cũng luống cuống chạy đến.
“Ngươi có gan thì g·i·ế·t ta đi! Nếu không ta sẽ…”
“Trước tiên cứ ăn chút gì đã, trẻ con không thể đói bụng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu thị lại òa khóc.
“Ngươi còn lương tâm không?” Lưu thị tóc tai rối bời, gào lên the thé:
Người phụ nữ kia vẫn cúi đầu lặng thinh, khiến không khí trong khách sảnh trở nên căng thẳng.
Mặc Như Tùng không để ý, chỉ nói với đại ca:
“Dẫu sao cũng nên để qua năm hãy nói. Ngươi xem, Mặc Uyển khó xử thế nào kìa!”
Trang thị và Vương thị nhỏ giọng khuyên can:
Chẳng nói chẳng rằng, hắn uống hai chén trà nóng, rồi nốc liền mấy chén rượu, bắt đầu ăn lấy ăn để. Một lúc sau, mới buông đũa, thở dài một tiếng:
“Đều do thiếp thân tự tay nuôi nấng.” Vân nương nhẹ giọng đáp.
“Đi đường gấp gáp, may mà kịp tìm được tiêu cục, dọc đường vất vả khổ sở, vừa đói vừa mệt! Tốn bao nhiêu bạc còn bị tiêu cục mắng cho một trận, giờ ai cũng nên yên đi!” Sắc mặt hắn cũng khó coi.
“Phải rồi, phòng chưa đốt lửa, giờ còn chưa ngủ được. Tạm tìm chỗ ngủ tạm một đêm, mai sẽ liệu sau.”
Đầu bếp lập tức bắt tay soạn món.
Khi họ quay lại phòng ăn, Mặc Như Tùng đã yên vị. Rửa mặt xong, sắc mặt hắn đã tươi tỉnh đôi phần.
Mặc Như Sơn đập bàn, lực mạnh đến nỗi chén đĩa cũng bật lên:
“Đại phu nhân!” Hai người phụ nhân đồng thanh hành lễ. Trang thị khẽ gật đầu, ánh mắt đánh giá hai đứa con trai của Mặc Như Tùng — dáng dấp khá đoan chính, khiến bà có phần ganh tỵ mà thầm than.
“Đại ca, trên đường về, ta đã nói rõ với Vân nương. Nàng sẽ nhập phủ làm thiếp. Hạo ca nhi và Lâm ca nhi sẽ ghi danh là con chính thất. Cứ như thế mà sống thôi.”
Đứa nhỏ nàng ôm trong lòng hình như không được khỏe, nhưng tính khí lại rất ngoan, không khóc nháo, chỉ khe khẽ nức nở.
“Đại tẩu, nhị tẩu, muội không làm loạn nữa. Nhưng các tẩu… phải giúp muội nói lời công đạo!”
“Đa tạ đại phu nhân… làm phiền người rồi!” Vân nương cúi đầu nói.
Mặc Như Sơn nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn, trầm giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy ta sẽ g**t ch*t bọn chúng…” Bà vừa nói vừa xông ra ngoài.
“Còn không mau đi rửa mặt ăn cơm!” Mặc Như Hải quát Mặc Như Tùng một tiếng, hắn lập tức đứng dậy đến bên cạnh rửa tay rửa mặt, còn không quên ra hiệu với Trang thị.
Dương thị vội đứng dậy:
“Đại ca, lát nữa ta còn chuyện trọng yếu muốn bẩm với huynh, so với chuyện này thì… thật chẳng đáng gì. Đừng làm ầm lên nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Y lười quan tâm nàng ta, khẽ thò đầu nhìn vào — hai huynh trưởng nhà họ Mặc đang ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt đen như than.
“Phải đó, tam đệ muội, ngay cả phu xe nhà cũng đang ăn uống nghỉ ngơi rồi! Nhà mẹ đẻ muội đang sum họp, muội trở về thế này thì ra sao chứ?” Vương thị cũng khuyên, tuy trong lòng chán ghét Lưu thị, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người ta, e là bản thân cũng không chịu nổi.
Trang thị nhận thấy phụ nhân này quy củ còn hơn cả Lưu thị, liền dặn:
“Ta bây giờ sẽ về tìm ca tẩu ta làm chủ! Chỉ cần nhà họ Lưu còn ai sống, nhất định sẽ đánh c·h·ế·t ngươi!” Nói rồi hùng hổ định xông ra ngoài.
“Hai nơi xa cách, nàng ở đó cũng không phải nhập phủ làm thiếp. Vì bất đắc dĩ mới theo ta. Bao năm qua ta giữ đúng lời, chưa đưa nàng về nhà. Chỉ là, giờ bên kia xảy ra chuyện, lát nữa ta sẽ nói rõ. Bất đắc dĩ mới phải về giữa lúc này…”
“Nếu ngươi muốn c·h·ế·t thì cứ c·h·ế·t đi, cũng chẳng cần kéo theo Mặc Uyển.” Mặc Như Tùng giận dữ lạnh lùng.
“Ngươi nghĩ nhà họ Lưu ta đều c·h·ế·t hết rồi chắc?!” Lưu thị hồi được hơi, thét lớn:
“Chúng có v·ú nuôi không?”
Vương thị khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Vân nương là con gái nhà có học, phụ thân nàng là cử nhân, vốn là gia đình tử tế. Nhưng gặp nạn, bị cướp đoạt sản nghiệp, người thân c·h·ế·t thảm. Trên đường chạy nạn, là ta cứu nàng. Sau đó… ta vì cảm kích mà nài nỉ giữ nàng bên mình. Ban đầu nàng không đồng ý, nhưng ta đã hứa…”
“Thường ngày thì thôi đi, hôm nay là ngày gì? Còn ai ra đường giờ này nữa?”
Mặc Y thở dài một tiếng, xoay người vào bếp. Trong bếp vẫn còn vài hạ nhân đang dùng cơm tất niên, thấy nàng bước vào liền vội đứng dậy:
Trang thị hiểu ý — hắn đang lo cho Vân nương và hai đứa nhỏ bên kia. Bà thở dài, rồi ra bếp.
“Ngươi!” Lưu thị lại lao lên.
“Vậy làm phiền cô nương rồi, có món gì nóng nóng là được, không kén đâu!”
Chẳng rõ hắn đã trải qua những gì, nhưng cả nhà đều mang vẻ nghiêm trọng.
“Đừng khách sáo. Y Y, con về ăn cơm đi!”
Giọng Lưu thị đã khản đặc:
“Chắc dưới bếp nghỉ cả rồi? Tiểu thư, để tôi vào bếp làm chút gì…”
“Ngày thường, chúng ta có cãi nhau, nhưng chuyện như vậy, ai rồi cũng có thể gặp phải, tất nhiên là sẽ đứng về phía muội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà họ Mặc đã phân ra ba chi. Mặc Như Tùng là chủ sự của tam phòng, nếu hắn quyết ý bỏ vợ, Mặc Như Sơn huynh đệ cũng chỉ có thể khuyên ngăn, không thể ngăn cản.
Mặc Như Sơn và Mặc Như Hải liếc nhau, lòng ngờ vực — không rõ chuyện trọng yếu mà hắn nói là gì.
“Lưu thị, ngươi có gào cũng vô ích! Vân nương sinh cho ta hai đứa con, nàng nhất định phải vào phủ. Có Mặc Uyển, ta không thể bỏ vợ. Nhưng ngươi cũng đừng quá đáng! Nếu ngươi không muốn sống tiếp thế này, thì chúng ta ly hôn. Ngươi gật đầu là được, ta chẳng cần đại ca đại tẩu đồng ý!”
“Vâng. Tống tẩu tử, nhờ tỷ chăm nom giúp một chút!”
Ông hét đến nổi gân xanh, ai nấy trong phòng đều khiếp vía.
“Có coi mẫu tử ta là người không!? Đưa ả vào phủ, giẫm lên xác mẫu tử ta mà bước lên chắc!?”
“Chắc các người đói rồi nhỉ? Ta đi lấy chút gì ăn.” Mặc Y cũng chẳng còn cách nào hơn.
Lưu thị đầu óc rối loạn, ánh mắt dại đi:
Lưu thị lập tức câm lặng, cảm giác như sắp nghẹn c·h·ế·t.
Hai người cùng đến tiền sảnh, hai phụ nhân trông thấy Trang thị lập tức đứng lên hành lễ.
“Choang!” Một tiếng vang chát chúa — Mặc Như Sơn đập mạnh ly rượu xuống đất, mảnh vỡ tung tóe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.