Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 393: Kế mỹ nam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Kế mỹ nam


“A?!” Mặc Y nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Hai người còn lại thì đi cùng người của Thái tử.

Sáng sớm hôm sau, Lý Tịnh phải vào triều.

Người này nói thao thao bất tuyệt, hứng khởi mười phần, khiến hai người còn lại lườm hắn tóe lửa mà hắn vẫn chẳng hay biết.

Hộp mở ra, bên trong là một phong thư lớn bọc giấy da bò, có niêm phong.

Sau bữa sáng, Triệu ma ma đến.

Một cánh tay dài vòng qua, Lý Tịnh ôm tiểu thê tử vào lòng, “Chúng ta một người bôn ba bên ngoài, một người trấn thủ trong nhà…” Hắn vừa dùng mũi và cằm khẽ chạm lên vành tai, sau ót của Mặc Y… “Chỉ để được gần nhau thế này, cũng chẳng dễ dàng gì…”

“Thuộc hạ phá ra nhé?” Có người hỏi.


“Xem số lượng bao nhiêu, đợi vương gia hồi phủ rồi hỏi ý chàng.” Mặc Y nói.

“Vì thế, chúng thuộc hạ bàn nhau, chi bằng để lại một người mai phục… mà thuộc hạ đây… diện mạo có phần khôi ngô… liền ở lại.” Người nọ nói xong còn thẹn thùng đỏ mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồng Nhan tiếp lấy, đưa đến tay Mặc Y. Chiếc hộp nhỏ khá chắc chắn, bên trên còn có ổ khóa rất tinh xảo.

“Ừm. Không sao nữa rồi…” Triệu ma ma thở dài một hơi: “Mấy huynh đệ của hắn sẽ lo liệu chuyện sau này. Đợi xong xuôi… Đồ thị nói còn ít bạc trong tay, có lẽ là do Phùng Lệ Nương đưa. Người xem, nên xử trí thế nào?”

Thân thể nam nhân, đã sớm không còn an phận nữa.

“Bên đó lập tức phái ra năm người. Bọn họ có vẻ như nắm được chút tư liệu trong tay, nên mục tiêu khá rõ ràng. Trên đường đi, lại gặp được kẻ tên là Tiền Niệm Tổ đang trên đường đến kinh ứng thí. Chúng thuộc hạ vẫn luôn âm thầm theo dõi. Phát hiện năm người kia cũng theo dõi hồi lâu mới ra tay, đánh mê Tiền Niệm Tổ và tiểu đồng, lục soát hành lý, xiêm y… nhưng không tìm được vật cần thiết. Bèn để một người quay về kinh cùng Tiền Niệm Tổ, còn bốn người khác tiếp tục tiến về Thục Nam.”

Mặc Y nhớ đến Mặc Văn, nhẹ nhàng thở dài: “Có người, cứ mãi cố chấp… cho đến khi tự dồn mình vào ngõ cụt.”

Ba người bước vào thư phòng, cùng quỳ xuống: “Vương phi nương nương!” Giọng điệu vang dội.

“Nàng nói rất đúng! Lát nữa hãy nói với mấy người nhà họ Ngô, đưa chút bạc, tìm một thân phận phù hợp… Nếu họ có thể tiến về phía trước một bước, thì đừng để phí hoài tuổi xuân trong phủ.”

“Không có chìa khóa…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng. Người xem, thật đáng buồn cười? Nhi tử của hắn, vương gia cũng sẽ không chăm sóc nữa. Vốn dĩ, hắn có thể là trưởng tộc đời đầu, một đời lại một đời kế thừa vinh hoa. Thế mà lại dễ dàng tự hủy. Người nói, rốt cuộc là vì cái gì chứ…”

“Nào ngờ bọn họ thực sự quay lại tửu lâu ấy.” Người đầu tiên lại đắc ý, “Lúc ấy, đã sẵn sàng rồi… liền hạ thuốc mê, đem bọn chúng chuyển ra ngoại ô, rồi…” Hắn làm động tác cắt cổ.

Chương 393: Kế mỹ nam

Hiện tại, chuyện trong nhà có Mai di nương và Điền Trắc phi lo liệu, Mặc Y cũng nhẹ nhõm hơn. Nàng có thời gian cùng Triệu ma ma lên tiền viện, một số việc nhỏ cũng thay vương gia xử lý.

“Họ đông người hơn, cuối cùng, chính họ là người tìm được vật ấy.” Người này vẫn còn đầy vẻ tiếc nuối. Khi ấy, hắn đã chạm đến rồi, chỉ là chưa kịp ra tay.

“Thế nào rồi?” Tuy trong lòng cảm thấy tám phần là tốt, nhưng Mặc Y vẫn có chút hồi hộp, chẳng buồn khách sáo.

Triệu ma ma nhíu mày, nghĩ bụng nói mấy chuyện này trước mặt nương nương làm gì?

“Vâng?”

“Khoan đã!” Một vị lão tiên sinh trong nhóm mưu sĩ lên tiếng. Lão là người thường ngày ôn hòa, nhã nhặn nhất. Chỉ thấy ông rút từ trên đầu xuống một cây trâm cài tóc, “Nương nương, giao cho lão phu.”

Phu thê hai người trở về phòng.

“Chỉ là khác đi thôi…” Mặc Y dịu dàng đáp: “Đợi đến khi chàng báo được huyết hải thâm cừu, gánh nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ. Dù có bận rộn, cũng không còn như những năm trước nữa. Khi ấy, chúng ta có thể cùng nhau bầu bạn, rồi cùng bầu bạn với con.”

Hai người còn lại thật sự chịu không nổi, một người chen vào: “Nương nương… thuộc hạ là người đi trước. Khi đến nơi, còn chưa kịp lục soát hết thì bốn kẻ kia đã đến…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nương nương! Không phụ sự ủy thác!” Một người tuấn tú nhất, nở nụ cười tươi rói đáp lời.

Mặc Y cầm lên xem một chút, rồi lại đặt xuống: “Đợi vương gia về rồi xem. Các ngươi vất vả rồi, lần này công lao không nhỏ! Nói xem các ngươi tìm được nó thế nào đi!”

Hắn đặc biệt gọi Mặc Y dậy, “Y Y, mấy ngày tới, có lẽ ta sẽ rất bận. Nàng ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung.”

“Vừa theo dõi, vừa bàn bạc, lại phát hiện tên cầm đầu trong bốn người kia, lúc ngang qua Thanh Châu, đặc biệt thích một loại rượu ở tửu lâu địa phương. Bà chủ tửu lâu tên là Thanh Di, là một quả phụ… mi dài mắt hạnh, thân hình uyển chuyển, phong tình vạn chủng, vừa ngọt vừa cay! Mỗi lời nàng nói, đều khiến người ta…”

“Cứ để sau hẵng bàn… Dù sao cũng không thể lại nuôi dưỡng dã tâm của người ta nữa. Y Y?”

Mặc Y nhất thời không hiểu ý, “Rồi sao nữa…”

“Chúng thuộc hạ vẫn luôn giữ khoảng cách mà theo sát. May là mang theo đủ ngân lượng, suốt đường hóa trang liên tục. Nương nương, thực không giấu gì, mấy người đó… thân thủ bất phàm. Thuộc hạ nghĩ nếu người của ta không tìm ra đồ trước, mà để bọn họ đoạt được… muốn cướp lại, e rằng không dễ.”

“Thế là để họ đoạt trước. Chúng thuộc hạ thấy hai đánh bốn, không nắm chắc, đành theo về Thanh Châu xem sao… Chứ ba đánh bốn thì cũng chưa đủ.”

“Ma ma… người đừng buồn.”

Mặc Y nghe xong khẽ lắc đầu cười, “Không tồi! Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, đợi vương gia hồi phủ xem có hỏi thêm điều gì không.”

Ba người hân hoan, thi nhau kể lại hành trình…

“Vâng.” Mặc Y cũng theo đó mà thức dậy.

Đưa tay nhận lấy, loay hoay một hồi, “cạch” một tiếng, ổ khóa liền bật mở.

“Lúc đầu thuộc hạ tiêu tiền hào phóng, sau lại giả vờ hết ngân lượng, không uống được nữa. Bà chủ… giữ lại cho làm việc trong quán…” Hắn mặt mày đầy vẻ hồi tưởng…

Hai tay dâng lên một hộp gỗ.

“Nương nương, chính là vật mà chúng thuộc hạ tìm được…”

Mặc Y nghe được tin, mừng rỡ: “Mau cho họ vào!”

“Lão tiên sinh thật lợi hại!” Mặc Y khen ngợi.

Trước đó, khi Mặc Y phái người xuất hành, có một người đi trước dò đường, tạm chưa nhắc đến hắn ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần trưa, ba người được phái đi Thục Nam trở về, phong trần mệt mỏi, tiến vào phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rồi thuộc hạ liền tới quán uống rượu. Ngày nào cũng đến… Lâu dần, bà chủ bắt đầu có chút… thiện cảm với thuộc hạ.”

Tay lần xuống dưới, đặt lên bụng nàng, “Sắp tới, e rằng ta lại bận rộn. Còn nàng, cũng sẽ phải chăm chút cho hài tử rồi… Nghĩ lại, những ngày tháng bình thường trước đây, thật sự là đáng quý biết bao.”

“Được, thiếp sẽ nói chuyện với họ. Mai di nương làm việc rất nhiệt tình, cứ quan sát thêm… Nếu nàng ấy thực lòng thì xin cho nàng một vị trí Trắc phi được chứ?”

“Vật ấy đã về tay!”

“Dạ vâng!” Ba người hớn hở lui ra.

Không ai mở lời, mỗi người tự rửa ráy chỉnh tề, rồi cùng nằm lên giường.

“Nhất là món rượu gạo nàng ấy tự ủ, quả thực tuyệt phẩm. Gã kia mê mẩn không thôi. Nhưng vì còn nhiệm vụ, không dám nán lại lâu, đành lên đường. Chúng thuộc hạ nghĩ, nếu họ đoạt được vật đó, thì Thanh Châu là đường bắt buộc trở về kinh. Có lẽ họ sẽ quay lại!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Kế mỹ nam