Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 365: Lời tạp đàm trước ngày xuất giá
Tiệc cưới vẫn tổ chức tại tửu lâu bên cạnh, Mặc gia còn bổ sung thêm rượu ngon, món ngon.
Đặc biệt là ánh mắt, nụ cười ấy, sao mà thâm sâu khó lường…
Chu Cửu và Tương Tương đều chăm chú lắng nghe.
Nhà họ Chu… cũng không còn bóng dáng nàng.
Lễ vật đưa đến cũng vô cùng hậu hĩnh.
Hai người… lại nghe mà say sưa…
Bằng không, một tiểu cô nương còn nhỏ như thế, ở lại vương phủ, mang danh trưởng nữ đích xuất, ai có thể yên tâm cho được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến, đúng là khoảng thời gian trước đây theo người làm việc, lại được thỉnh giáo Điền Trắc phi, mới hiểu được nhiều điều. Đại tẩu tiếp quản, muội thấy rất tốt. Về sau, muội cũng sẽ ở bên cạnh học hỏi thêm, nhà mình người ít, luôn có việc muội có thể làm…”
Những chuyện từng khiến nàng bối rối và đau lòng, giờ lại có thể đem ra làm trò cười. Cuộc sống một hai năm trước, giờ nghĩ lại, tựa hồ đã trôi qua từ rất lâu rồi.
“Đại bá mẫu nay đã cùng đại tẩu bắt đầu xử lý công việc, tất nhiên sẽ có phần vướng víu. Đại bá là người đương gia, nhị ca lại là con độc nhất, theo lẽ thường, muội gả vào, hẳn nên đảm đương vai trò đại bá mẫu. Nhưng đại tẩu lại là đại tẩu của thế hệ này, tính cách cùng năng lực đều vượt trội muội, càng thích hợp gánh vác mọi việc. Trước đây muội từng nghĩ đến điều này chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn những nhà không liên can, ngày tháng vẫn tiếp diễn như thường.
Chu Cửu chớp đôi mắt đẹp, nhìn Mặc Y. Sau khi thành thân, nàng sẽ phải sống cùng mẫu thân chồng, đại cô và các thẩm. Nghĩ đến đã thấy hồi hộp…
“Thỉnh thoảng, Nhị ca và Mặc Bảo cũng phải ăn cùng… Họ là con trai, không có thịt sao chịu được? Nhất là Mặc Bảo, tham ăn nhất. Mẫu thân ta bèn mua chút thịt kho, gà quay, thịt nướng… thêm vài món. Nhưng phần lớn là chỉ bày ra đĩa, để trước mặt Nhị ca và Mặc Bảo, chỉ hai người họ được ăn… chúng ta chỉ ngồi nhìn thôi!”
Nữ khách thì được đưa đến viện tam phòng trước kia từng ở. Phòng đã được dọn sạch, bày bàn ghế, trà nước, điểm tâm. Những phụ nhân thân thích nhà họ Mặc tụ lại, tiếng nói cười vang ra tận ngoài viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trời đã chuyển lạnh, Mặc Phàm sắp thành thân.
Tương Tương cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Lại có thể như vậy sao? Vậy… vậy mẫu phi người, cùng các vị di mẫu khác, chẳng lẽ không đau lòng sao?”
Sợ nàng xấu hổ, Mặc Y chỉ tiếp lời: “Mẫu thân chồng của A Cửu, thật sự rất tháo vát, chu toàn việc nhà… Biết cách xoay xở với ít tiền bạc, nhưng vẫn cố gắng để mọi người ăn ngon hơn chút.”
A Cửu lau nước mắt cho Tương Tương, mặt hơi ửng hồng: “Đúng đó, Tương Tương. Nương nương nói không sai.”
…
Mặc Y từ lâu đã sắp xếp một nhóm người, để họ đến hỗ trợ.
Những người có thể nhận ra biến động gần đây đều đang trong trạng thái căng thẳng.
Câu ấy khiến Mặc Y hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của nàng, tiểu cô nương này chưa từng gọi “mẫu phi” một cách tự nhiên như thế.
Chu Cửu và Lý Tương Lăng dù sống trong nhà họ Chu có phần gò bó về tinh thần, nhưng điều kiện sinh hoạt chưa từng thiếu thốn.
“Chỉ sợ con chê nhà Mặc gia ta nghèo nàn thôi…” Mặc Y lại trêu đùa Tương Tương.
Nhà họ Trang, họ Vương cũng phái người đến giúp. Chỉ riêng phòng sổ sách đã có mấy người đến… thu lễ kim, kiểm kê lễ vật, ghi chép sổ sách. Bận đến mức không xuể…
Mỹ ngọc thắt ở hông Mặc Như Sơn là quà tặng của nhị đệ.
“Trong mắt họ, chẳng có nỗi muộn phiền nào quan trọng hơn việc được no bụng.”
“Phụ thân ta đời đó đã phân gia, mỗi người đều có phòng riêng. Là đại bá có lòng lo cho hai đệ đệ, mới dọn về ở cùng. Như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí, cuộc sống cũng dễ thở hơn. Thực ra chính là đại bá đang gánh vác cho hai đệ.
Hiện tại ông, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang dáng dấp của quan lớn, uy nghiêm mà không cần nộ khí.
Nàng hoàn toàn không có ký ức gì về mẫu thân. Từ khi hiểu chuyện, người luôn ở bên nàng chính là Cửu di nương, hai người nương tựa lẫn nhau. Cuộc chia ly này, đối với tuổi nàng mà nói, thật khó lòng chịu đựng, liền òa lên khóc nức nở.
Đến tận khi sắp gả đi, nàng mới cảm thấy bản thân may mắn, bởi không phải xuất giá sang nhà khác, vẫn có thể tiếp tục chăm sóc Tương Tương. Tương Tương cũng may mắn, gặp được Mặc Y – một kế mẫu như vậy.
Chính nàng cũng là như thế.
A Cửu à, khi ấy, mẫu thân chồng của muội, trong tay chỉ có ngần ấy ngân lượng, phải xoay sở cả nhà ăn mặc, đi lại, quả thực tốn tâm tổn sức. Từ đó thấy được, mẫu thân chồng muội, nhân phẩm cũng có phần đáng khen. Nếu không có họ, nhị phòng nhà chúng ta, ngày tháng sẽ càng khốn khó.”
Chu Cửu cũng xúc động không kém, nàng cũng luyến tiếc Tương Tương.
Những phu nhân và tiểu thư quý tộc đến dự… trên người khoác lụa là gấm vóc, trang sức châu báu lấp lánh, hương thơm phảng phất, tuy có phần lạc lõng khi bước vào một tiểu viện bình thường, nhưng cũng lại có nét thú vị riêng…
Hỷ đường đặt trong sảnh khách, tân nương còn chưa rước về, nam khách đều lưu lại đây, hoặc chuyển sang phòng ăn trò chuyện.
Chu Cửu và Tương Tương tròn xoe mắt: Có chuyện như vậy thật sao!? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhà chỉ tiếp đãi trà nước, bánh kẹo, điểm tâm. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến mọi người quay mòng mòng, chưa kể khách đến quá đông, cả nhà xí cũng phải có người liên tục quét dọn…
Chu Cửu và Lý Tương Lăng lại đưa mắt nhìn nhau.
“Sao có thể?” Tương Tương ngượng ngùng cười. Lần trước đến Mặc gia xem phòng tân hôn, về nhà nàng liền phàn nàn với Cửu di rằng viện và phòng ở Mặc gia trông cũ kỹ quá, chắc là bị mẫu phi nghe thấy rồi.
Nói xong, Mặc Y lại khẽ bật cười.
Trang thị hiếm thấy đeo đầy đầu trang sức, vòng tay kêu leng keng.
Hiện nay, Mặc Như Sơn xem như là viên quan triển vọng trong tương lai.
Nàng vừa hồi tưởng vừa nói: “Lúc đó, nếu đại bá có việc phải ra ngoài không dùng cơm, thì bữa ăn đơn giản vô cùng. Cháo đậu, dưa muối, bánh bao, đậu phụ… mùa hè thì có rau xanh, mùa đông chỉ còn củ cải muối. Nhiều lắm thì thêm được quả trứng muối hay trứng luộc.”
Mặc Y nhìn ra được, liền thở dài: “Bây giờ còn thấy phòng ốc Mặc gia cũ kỹ… nhưng so với thuở xưa đã tốt hơn nhiều. Khi tam phòng chuyển ra ngoài, mới trống thêm được chút diện tích. Ta thuở ban đầu sống trong một gian phòng… không có lấy cái sân, suốt mùa đông chẳng thấy nổi ánh mặt trời.”
Lý Tương Lăng đến, lặng lẽ nhìn, hiểu rằng một khi Cửu di nương rời đi, sẽ không còn quay lại sống nơi này nữa.
“Mẫu phi… Tương Tương rất thích cơm nhà Mặc gia.” Lý Tương Lăng nói.
Cả tiểu viện nhà họ Mặc, náo nhiệt sôi trào.
Vật dụng xếp gọn một góc, còn các thứ sinh hoạt hằng ngày, từ quần áo đến tủ hòm, đều đã trống không.
Khi kể đoạn này, nàng nở nụ cười vui vẻ.
Mẫu thân từng theo ngoại tổ phụ của con đến một huyện nhỏ chữa bệnh, nơi đó rất nhiều người, phải làm việc cả ngày, lĩnh đồng tiền mới mua được gạo, mì, ăn được bữa cơm trong ngày.”
“Nhưng mà A Cửu, muội chớ nghĩ Mặc gia mọi sự đều tốt, hoàn toàn khác biệt với Chu gia. Không, không phải vậy. Những vấn đề Chu gia có, Mặc gia cũng chẳng thiếu. Cảm nhận cá nhân có thể khác nhau, song bản chất thì vẫn như một. Chỉ cần là người, ắt có h*m m**n. Có h*m m**n, tất có tranh đoạt.
Mặc Y đến, liền bắt gặp hai người ôm nhau khóc, nàng lại bật cười: “Tương Tương, Mặc gia cũng xem như là nhà mẹ đẻ của con. Đợi phụ vương con hồi kinh, mọi chuyện yên ổn rồi, nếu con nguyện ý, có thể đến Mặc gia ở bất cứ lúc nào.”
Chu Cửu chuẩn bị hồi môn. Dạo này, nàng lại nhận được không ít đồ, thu xếp đâu ra đấy, ghi chép cẩn thận, niêm phong lưu trữ tại đây. Chờ thành thân xong sẽ trực tiếp chuyển đến Mặc gia.
“Ừm.” Mặc Y gật đầu tán thưởng, “Tự thân có năng lực, mới có khí phách! Có khí phách, thì nhiều ủy khuất hay bất mãn, tự nhiên chẳng để bụng nữa…”
Âm thầm bận rộn, chờ tình thế rõ ràng.
“Muội… nói thật thì, có nghĩ qua vài phần.” Chu Cửu bỏ qua ngượng ngùng, thành thật đáp: “Nương nương hẳn cũng biết, Chu gia vốn không coi trọng việc bồi dưỡng phương diện này. Nhất là Ngũ phòng chúng ta… Muội có nhận ra, nhưng chẳng ai dạy, cũng chẳng ai ủng hộ.
“Muội thử nhớ lại một vài người mà ta với muội quen biết… ví như Phùng Lệ Nương, nàng ta chính là bị lòng tham ngày càng lớn phá hủy, đến mức vinh hoa phú quý ban đầu còn chẳng dám mơ tới, nay cũng mất sạch.”
Chương 365: Lời tạp đàm trước ngày xuất giá
Mặc Như Sơn và Trang thị hôm nay chính thức thăng cấp thành công phụ mẫu chồng, tất nhiên phải ăn vận trang trọng, y phục đều là mới may. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu là thật… nương nương làm sao còn có thể cười ra được?
“Kỳ thực, mẫu thân ta cũng không phải người keo kiệt. Chỉ là Tam thẩm… tức là mẫu thân của Mặc Uyển, ăn mà không chịu mua, lại còn nói lời khó nghe… Mẫu thân tức giận, dứt khoát chỉ để con trai ăn, cho bà ấy và Mặc Uyển nhìn. Chúng ta là con gái, đành chịu liên lụy.”
Cho nên, những điều Mặc Y kể, bọn họ vốn không hề biết đến.
Bữa ăn phong phú, đồ dùng đủ đầy, thậm chí đến than sưởi mùa đông – than bạc sợi – cũng không phải lo. Đến kỳ là vương phủ gửi sang đủ dùng.
Quyền, tiền, sắc, là ba thứ đầu tiên người ta sẽ tranh giành. Còn có những va chạm do tính cách và cách làm việc, sự ganh đua lẫn nhau, những toan tính chẳng tiện nói ra. Những điều đó, ai ai cũng như nhau cả. Nếu muội có thể nhìn nhận một cách thực tế, biết kiềm chế bản thân, tâm thái tự khắc bình ổn, sẽ không tự làm khổ mình. Cũng sẽ không còn nhiều đau lòng hay thất vọng nữa.”
Mặc Y nghiêm túc suy ngẫm, “Kỳ thực, cũng không đến nỗi nào. Nhà dân thường, nhiều chỗ đều như vậy cả. Có món ngon, tất phải dành cho lao động chính trong nhà, nhất là nam nhân. Nữ nhân, chỉ đành lui về sau.
Hôn lễ của đứa con trai độc nhất của ông, người đến chúc mừng không ít, cấp bậc cũng cao hơn trước rất nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.