Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 289: Hắn nghẹn một bụng giận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 289: Hắn nghẹn một bụng giận


Lý Tịnh nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng: “Là nhà Tĩnh An hầu họ Lương, hay là chỉ đích danh Lương Hựu?”

“Ơ?” – Mặc Y ngơ ngác – Đây là loại lời hổ báo gì thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu cuối khiến Lý Tịnh cảm thấy rất chướng tai. Hắn gật đầu: “Thế thì, Lương Hựu dựa vào việc hai người cùng xe giữa đêm, mà đoán họ có gian tình?”

Sao hắn biết được?

“Muốn mai mối cho thiếp và Lương Hựu… Vương gia, vừa rồi, chính Lương Hựu đến báo cho thiếp một chuyện…”

Giờ nghĩ lại, hóa ra bọn họ chỉ muốn tìm một tiểu thư nhà nhỏ, dễ kiểm soát, không ngăn trở gì đến chuyện tư tình của họ!”

Quả nhiên, đúng là không thuận! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta điều tra bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện. Nào là:

“Thật chứ?”

“… Thiếp thân vừa mới nhận được tin này. Quả thực là… khiến người ta phẫn nộ đến cực điểm…”

Rồi quay sang hỏi: “Nơi nào vừa nói ấy nhỉ?”

“Vương gia…” Mặc Y hai tay che mặt, cả người run lên, chẳng rõ là đang khóc hay đang cười.

Trực giác mách bảo: hôm nay vị gia này tâm khí rất không thuận.

Lý Tịnh nhìn nàng với vẻ mặt buồn cười.

Ngay cả chuyện Từ Khả và Ngọc An tư tình lâu như thế cũng không biết!

Thôi vậy!

Nàng một hơi nói xong.

– Tứ vương tranh sản ở Vân Châu.

“Nói đi…” Trong lòng hắn khẽ cười lạnh: còn chuyện gì “phẫn nộ” hơn việc trượng phu phát hiện thê tử mình đang lén gặp riêng người khác?

Nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch bị mình dọa cho run rẩy của Mặc Y, hắn bỗng nhe răng cười.

Còn Liễu Nhạc – làm sao mà biết được, cơn giận trời giáng của người nọ đang sắp ập tới. Hẹn giờ rõ ràng, vậy mà người không đến, mình thì ngồi đợi như kẻ ngốc, lại không tiện bỏ đi.

Cả một công chúa, ngủ với một gã mặt trắng Từ Khả…

Cuối cùng, Liễu Nhạc nghe thấy vị gia ấy cười lạnh mà nói…

Lý Tịnh nhận ra, những điều mình nói – người này hoàn toàn không hiểu…

Hỏng rồi…

Mặc Y bất đắc dĩ – chuyện này mới là trọng tâm sao?

“Thật. Tỷ tỷ thiếp vừa biết mình có thai, thì Ngọc An công chúa chẳng mang theo thị nữ, gần tối mới tới Tây Giao doanh, đứng ngoài cổng hỏi thăm Từ Khả. Rồi cùng hắn lên xe. Trời tối om, trong xe chỉ có hai người. Việc này, Lương Hựu chính mắt thấy được!”

“Được rồi, đã rõ sự tình, bản vương đi sắp xếp trước một số việc.”

– Vĩnh An quận vương giàu nứt vách, bạc vàng, hiệu bạc, sòng bạc mở khắp nơi.

Thì sao chứ!?

Tin này đúng là khiến Lý Tịnh bất ngờ, hắn lập tức đặt chân xuống.

Còn nữa, trong doanh có người ra xem náo nhiệt. Chẳng ai sai bảo gì, mà hộ vệ kia tự mình đánh xe rời doanh. Tới khuya, người gác cổng lại thấy Từ Khả một mình quay về.”

“Vương gia… chuyện này, có nên nói với tỷ tỷ không?”

Mặc Y vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng: “… Có lẽ, là Từ Khả đã hứa hẹn gì đó, nên khi công chúa biết tỷ tỷ có thai, liền nổi điên. Ở đó cãi nhau với Từ Khả xong, quay lại liền ra tay!”

“Ừ. Xét thấy lần đầu phạm lỗi, bản vương chỉ nhắc nhở một lần này. Nếu còn lần sau… cả nàng, lẫn Lương Hựu, bản vương đều không dung thứ!”

Hai vị Từ phu nhân tự xưng cao quý, nếu mà nghe được câu này, e rằng nghĩ đến chuyện tự vẫn mất…


Mặc Y chớp mắt, mấy lời đã từng chuẩn bị, cuối cùng vẫn không dám nói.

“Bản vương tin nàng với Lương Hựu trong sạch. Việc cần nói, quả thực cũng không tiện viết thư hay truyền miệng qua người khác… Vậy nên, bản vương xem như các người vì tình thế bắt buộc, tạm thời làm trái quy củ. Chỉ là… hắn hoàn toàn có thể đường đường chính chính đến vương phủ, để bản vương biết, chẳng phải hợp lẽ hơn sao?” – Giọng nói lạnh như băng, ánh mắt bén như đao.

“Ồ?” Lý Tịnh cắt lời “Vừa rồi? Không phải Lương Hựu đang luyện binh ở Tây Giao doanh sao? Hắn báo thế nào? Đến phủ à? Sao bản vương không biết?” Giọng điệu đầy châm chọc.

Mặc Y chẳng hề nhận ra ý của hắn, liền gật đầu: “Sau khi lên xe, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Vệ binh đi theo nghe được động tĩnh, nhưng ngượng ngùng không dám can thiệp. Vương gia nghĩ xem, thế chẳng phải lạ sao?

Hắn là cái loại tình báo khỉ gió gì vậy?

Mặc Y cúi đầu, đỏ mặt không nói.

“Lười lắm thì chỉ biết ăn với đi tiêu thôi.” – Người kia đáp lạnh lùng.

“Vương gia, thuộc hạ chỉ là đi… giải quyết một chút…” – Liễu Nhạc nhỏ giọng phân trần.

Lý Tịnh bật cười lạnh: “Hừ, nhà họ Từ – danh môn vọng tộc, thanh quý tự cao, không ngờ lại sinh ra được một tên như Từ Khả – đầy mùi trần tục. Cơ hội như vậy, bản vương nhất định phải đi hỏi: chẳng lẽ tài tử nhà họ Từ đã cạn, nên đành chọn đứa đẹp trai đi bán mông, để giữ lấy thể diện cho cả tộc!?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xong quay sang chê mình: “Chuyện đó mà cũng không điều tra ra?!”

– Thái tử bán quan.

“Vương gia, ngày trước khi Từ Khả được lòng tỷ tỷ, trong nhà ai cũng vui mừng. Đặc biệt là Tết năm rồi, thấy hắn ngoài đời ai nấy đều kinh ngạc. Không ai ngờ hắn lại tuấn tú như thế, ai nấy đều nghĩ, đây đúng là hôn sự rơi từ trên trời xuống…

“Nếu nàng muốn nói thì cứ nói. Cả hai vị Từ phu nhân kia, nàng cũng có thể kể cho họ biết.” – Lý Tịnh giọng đầy châm biếm, quay người bước đi.

“Dạ?” Mặc Y ngẩng đầu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 289: Hắn nghẹn một bụng giận

“Được rồi. Đã biết rõ nguyên do thì cũng đừng quá lo lắng. Chỉ là…” – Giọng Lý Tịnh bỗng trở nên nghiêm túc – “Mặc Y…”

Nghĩ đến Liễu Nhạc, hắn lại giận sôi máu.

“Nàng cũng biết: nam nữ đơn độc một chỗ, chính là bất chính, bất quy. Vậy còn nàng?” – Sắc mặt Lý Tịnh hoàn toàn lạnh lẽo.

“A…” – Mặc Y đỏ bừng cả mặt, nhất thời cứng họng.

Vậy mà còn ngang nhiên trách mình đến trễ…

“Bản vương đã cho người gửi bồ câu truyền thư, gọi Đông Phương cái tên khốn ấy trở về rồi.”

Ngọc An là công chúa, tuổi trẻ, lại bị Đông Phương tên c·h·ế·t tiệt ấy chọc tức, thì làm sao mà “ăn chay” được?

“Muốn mai mối cho ai?” – Lý Tịnh nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Mặc Y xoay tròn, rõ ràng là đang suy tính.

“Dạ. Người nói đúng. Là thiếp thân suy tính không chu toàn.” – Nàng lập tức đứng dậy nghe răn dạy.

Thật là vô lý hết sức!

Hắn thở dài, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

“Vương gia, Từ Khả có tư tình với Ngọc An công chúa!” Mặc Y không chịu nổi kiểu châm biếm ấy, bèn lập tức nói thẳng – “Cho nên, cái thai của tỷ tỷ thiếp là do công chúa hại. Ba mạng người kia, cũng do nàng ta g·i·ế·t…”

Cuối cùng cũng chịu nói thật rồi!

Mặc Y bị dọa không nhẹ vì tin của Lương Hựu, giờ lại bị vương gia dằn mặt, sắc mặt trắng bệch.

– Còn bao nhiêu chuyện tài chính: đồng, sắt, vàng, muối…

“Không phải đâu! Vương gia…” Mặc Y vừa chột dạ vừa gấp gáp.

Xử lý xong chuyện này, hắn tiếp tục ra ngoài, đi giải quyết công việc đã bị gián đoạn… đến gặp tên khốn Liễu Nhạc!

Suốt dọc đường, Lý Tịnh giận đùng đùng.

Rảnh rỗi quá, hắn tu liền hai bình trà, vừa mới ra ngoài “giải quyết”, thì Lý Tịnh đến nơi.

Kết quả? Hắn chỉ liếc qua một cái, nhét hết vào cái bao da c·h·ế·t tiệt ấy.

…Dường như là chuyện về đất đai bị chiếm dụng. Có gì ghê gớm chứ? Cùng lắm là chiếm ít đất thôi!

Thật khó mà tưởng tượng được, một vị hoàng tử từ nhỏ được chư nho dạy dỗ nghiêm cẩn, thường ngày nghiêm túc ít nói, giờ lại có dáng vẻ tùy tiện như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đâu biết rằng: Lý Tịnh từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh, lời tục tĩu cỡ nào mà chưa từng nghe, chẳng lẽ không nói nổi một câu?

Lại còn chuyện: Ngọc An ngủ với Từ Khả.

– Cửu vương nuôi riêng năm trăm tinh binh cho Thái tử.

“Vương gia, chàng cũng biết, lần đầu tiên thiếp thân gặp chàng … là ở phủ Tĩnh An hầu, nhà họ Lương.”

…Nói cái lý gì bây giờ?

“Dạ…” Hôm nay thật đúng là một ngày khổ sở với Mặc Y.

“Nàng muốn hỏi bản vương làm sao biết phải không? Muốn người không biết, trừ phi đừng làm!” – Lý Tịnh cười khẩy – “Ngọc An tiện nhân kia, ta không thèm nói tới. Nhưng ngay cả Từ Khả, cũng biết vì danh dự nhà họ Từ, mà trong lúc lén lút với công chúa vẫn phải cẩn thận, không để lại chứng cứ. Kết quả thì sao, vẫn bị phát hiện…”

Lý Tịnh vắt chân lên bàn, người tựa vào lưng ghế.

Hồi ức hôm đó lướt qua đầu – cả Thái tử cũng có mặt… thật quá trùng hợp?

“Huống hồ, nàng còn từng có quan hệ với Lương Hựu. Nếu là nữ nhân khác, tránh còn không kịp, vậy mà nàng lại ngang nhiên gặp hắn trong trà lâu…”

Đã là nước đục, thì cứ để Đông Phương cái tên khốn ấy trở về quậy thêm đi…

Trong đầu nàng rối như tơ vò: “Lần này công chúa chưa ra tay sát hại, nhưng sau này sẽ thế nào? Vương gia, chuyện này phải làm sao mới được?”

“Vương gia.” Mặc Y lúc này thật sự lo sợ – “Tỷ tỷ thiếp, rồi cả Mặc gia, đang đối mặt với một công chúa tàn nhẫn đến mức ấy. Nàng ta ra tay g·i·ế·t người không hề chớp mắt! Trước kia…” – nàng gắng sức nhớ lại – “Ngọc An còn từng cố làm thân với thiếp, mời thiếp đến phủ công chúa… giờ xem ra, nàng ta đã có tính toán gì đó từ lâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 289: Hắn nghẹn một bụng giận