Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 285: Chuyện này có điều kỳ lạ
“Sao tỷ lại đến đây?” Mặc Y hỏi Mặc Uyển.
Mặc Y không muốn nói ra mọi chuyện ngay trước mặt Mặc Uyển.
Mặc Y bước vào phòng, Mặc Uyển đang thì thầm trò chuyện gì đó.
“Nhưng… nàng ấy vì sao lại làm thế? Hại ta xong rồi lại đi c·h·ế·t? Ta chưa từng bạc đãi nàng mà!” Mặc Văn tức giận đến méo cả mặt.
Mặc Uyển nghiêm giọng: “Bất luận ra sao, Thái tử phi từng cứu ta. Ta muốn nhân chuyện tỷ tỷ mà khéo léo nhắc nàng. Còn cách phòng ngừa, bắt người, thì không phải ta lo nổi nữa. Đành dựa vào bản lĩnh của nàng ấy.”
“Vâng. Vương phi yên tâm, muội muội ta là người đức hạnh đoan chính, biết phân phải trái. Nếu thực sự do người trong nhà làm ra, nhất định sẽ không bao che. Nhất định sẽ cho quý phủ một lời công đạo!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn một việc nữa…” Từ phu nhân chau mày: “Cẩm Phương là thông phòng nha hoàn của Từ Khả. Hôm qua, người ở cổng bảo chị dâu bên ngoại nàng ta đến tìm. Nàng liền ra ngoài, từ đó không trở lại. Sáng nay sai người đến nhà nàng, kết quả phát hiện cả nàng và tẩu tẩu nàng đều treo cổ trong phòng.”
Cuộc sống vốn đang yên lành, sao lại đổi thay trong chớp mắt như vậy?
“Y Y, nhà họ Từ nói sao rồi?”
Ganh ghét, có thể có. Nhưng oán thù thì không đến mức. Hơn nữa, việc ăn uống, dùng đồ của Văn Văn, nàng ta chẳng đụng tới được… Làm sao mà ra tay?”
Nghĩ một lượt, “Ta quay về viện tỷ tỷ xem sao.”
Mặc Y thở dài, nhìn quanh không có ai, mới nói nhỏ: “Tỷ mới vào phủ mấy hôm, đã suýt nữa bị người ta hại? Biết sợ rồi chứ? Từ Khả tuy không phải trưởng tử, cũng chẳng nắm đại quyền, thế mà tỷ tỷ còn gặp chuyện như vậy. Tỷ nghĩ lại chính mình đi… tương lai còn dài, làm sao mà sống tiếp?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn theo xe ngựa của nàng khuất xa, lòng Mặc Uyển cũng nặng trĩu…
“Chuyện thuốc kia đã biết, bước tiếp theo định thế nào? Việc này liên quan đến hoàng tự, không phải chuyện thường. Nếu làm không khéo, không chỉ tỷ bị liên lụy, mà còn kéo cả gia đình xuống vực.”
Mặc Y suy nghĩ nhanh chóng, sau cùng có chút ngại ngùng hỏi: “Lão thái thái, câu này có lẽ không nên nói. Nhưng… người xem, bên tổ cô có thể có điều gì không ổn không?”
Lão thái thái lại lắc đầu: “Con bé ấy khi còn ở cạnh ta rất hiền lành. Sau này sang viện Từ Khả, vì Từ Khả chưa cưới vợ, nên sống thoải mái hơn, có chút kêu căng, nhưng cũng chỉ là hay hờn dỗi, xụ mặt. Nói đến việc hạ độc hại người, thì hẳn là không dám làm.”
Nha hoàn ngoài cửa bẩm: “Thái tử phủ Mặc phu nhân tới.”
“Khiến lão nhân gia phải đích thân đi hỏi chuyện… thật ta có phần áy náy.” Mặc Y dịu giọng: “Chỉ là, việc này không hề nhỏ. Nếu trong nhà có kẻ độc ác như vậy, e rằng sống cũng chẳng yên. Nếu điều tra xong không liên quan gì đến nhà người, Mặc Y sẽ đích thân đến tạ lỗi với lão thái thái.”
“Ta về nhà, nghe được chuyện này, liền vội vàng tới thăm. Y Y, dù gì chúng ta cũng là tỷ muội ruột. Thường ngày tuy có cãi vã, bất hòa, nhưng ta thật tâm lo cho các người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người kia cùng quay đầu nhìn nàng.
Mặc Y quay lại viện của Mặc Văn.
“Cẩm Phương đâu rồi? Mau bắt nàng đến hỏi cho rõ!” Mặc Văn kích động nói.
Mặc Văn gật đầu, nằm xuống.
Mặc Uyển chớp mắt, bất chợt nhớ đến tin tức mà Trương Đức Bảo dò la được.
Mặc Văn kích động: “Có khi nào thật sự là Cẩm Phương? Nhân lúc nha hoàn sơ ý mà ra tay?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Mặc Y trở lại, Mặc Văn liền hỏi gấp: “Thế nào rồi?” Trong lòng nàng rối bời, đến nỗi quên cả tránh mặt Mặc Uyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện này, quả thật có điều đáng ngờ.” Từ phu nhân lên tiếng.
Mặc Y và Mặc Uyển cùng rời viện, đi ra ngoài.
Vương thị còn ngập ngừng, không nỡ đi, may có Chu thị đến khuyên nhủ, bà mới chịu rời đi.
“Ta hiểu rồi.”
Từ phu nhân cũng gật đầu: “Làm vậy chẳng mang lại lợi lộc gì cho nàng. Hại người rồi lại tự vẫn, là vì cái gì? Ăn mặc chẳng thiếu, tỷ tỷ người cũng chưa từng làm khó nàng. Trong đám thông phòng, nàng xem như được ưu ái nhất.
“Mẫu thân, việc vẫn chưa rõ. Người và đại tẩu nên về trước. Con đến vội, chưa mang theo gì. Lát nữa sẽ sai người đem ít đồ bổ tới cho tỷ tỷ. Người về, nhớ nói với cha, đừng để cha lo lắng.”
Nhưng… cũng chẳng phải vô lý!
Lão thái thái nhà họ Từ tiếp lời: “Nhưng điểm lạ là ở đây. Văn Văn thường ngày không ra khỏi cửa, chỉ hôm qua đến nhà muội muội ta. Vậy thuốc đó, làm sao nàng uống vào được?”
“Lần này, ta hiểu rồi. Sau này sẽ cẩn trọng hơn.”
Bị Mặc Y chỉ ra, lão thái thái cũng không ngồi yên được nữa. “Việc này không nhỏ, ta tự mình đi hỏi.”
“Hiện giờ, một là để lão thái thái bên kia tra xem, người đưa nước đưa thức ăn có gì bất thường. Hai là, dò hỏi xem tẩu tẩu của Cẩm Phương có hành động gì lạ gần đây.”
“Nàng c·h·ế·t rồi…” Mặc Y đáp.
“Ơ?” Mặc Văn càng thêm ngơ ngác. Mình chỉ mang thai, sao chuyện lại phức tạp thế này?
Ba người vừa ra khỏi phòng—
“Nhưng cho dù là có loại thuốc đó, Trương trắc phi sai đệ đệ tìm cũng vì không muốn Thái tử phi sinh con đích. Người ta có động cơ rõ ràng! Còn tỷ ta… người ta hại nàng ấy để làm gì?” Mặc Y nói.
Đi được một đoạn, Mặc Y hỏi: “Là do Trương Đức Bảo đi dò tin phải không?”
“Nhưng chuyện này liên quan gì đến tỷ ta?” Mặc Y hỏi.
Đến cả Mặc Uyển cũng cảm thấy, mình từng bị tát hai cái chẳng đáng là gì nữa.
“Không nói là có liên quan. Ta chỉ muốn nói rằng, trên đời có thứ dược vô sắc vô vị như vậy. Nếu hòa vào nước, uống vào thì xong. Nếu vị nhạt, thêm chút mật ong là che được mùi.”
“Không thể nào!” Mặc Uyển phản đối. “Thuốc ấy đâu phải hàng ngoài tiệm. Nghe nói thủ đoạn lấy thuốc cực kỳ thần bí, chẳng ai biết người bán là ai. Hơn nữa giá cả rất đắt đỏ! Một thông phòng như nàng ta, vừa không có đường, vừa không có tiền.”
“Mấy hôm trước…” Mặc Uyển nhớ lại chuyện mình bị đánh, suýt nữa bị hủy dung, mắt lập tức đỏ hoe.
Hai vị Từ phu nhân nhìn nhau, việc này quả thực họ chưa nghĩ tới.
“Còn nữa…” Từ phu nhân trầm ngâm tiếp: “Mấy vị đại phu đều rất giỏi nghề. Họ còn không nhìn ra nguyên nhân, thì thuốc ấy hẳn là cực kỳ hiếm thấy. Cẩm Phương và tẩu tẩu nàng, đừng nói không có đường mua, chỉ riêng giá tiền cũng không với tới được.”
Về sau, đại phu Thái y viện và Hoàng ngự y cũng đến, thì thai đã không thể giữ được nữa. Còn nguyên nhân… mấy vị đại phu khác đều nhìn không ra. Chỉ có Hoàng ngự y nói, có thể là dùng phải loại thuốc kỳ lạ nào đó. Trước khi làm ngự y, từng gặp vài ca tương tự.”
“…Ban đầu uống một chén nước trắng. Sau đó, nha hoàn mang cho ta một ly nước mật ong… Đồ ăn thì dùng cùng mọi người, các món và điểm tâm đều giống nhau… mà mọi thứ đều không có gì bất thường. Ở nhà tổ cô, ai lại đi ra tay chứ?”
Trong lòng ta không phục, bèn cho người dò la, xem nàng có nhược điểm nào. Rồi hồi âm báo rằng, đệ đệ của nàng đang tiếp xúc một người thần bí. Người này có bán các loại dược vô sắc vô vị. Trương trắc phi muốn dùng dược đó, khiến Thái tử phi sẩy thai.”
Mặc Uyển khẽ nói: “Ta biết một chuyện…”
Thấy Mặc Văn vừa kích động vừa đau lòng, sắc mặt đã mệt mỏi lắm rồi.
“Phải.”
Chương 285: Chuyện này có điều kỳ lạ
Vương thị mặt mày sa sầm, rõ ràng không vừa lòng với sự xuất hiện của Mặc Uyển.
“Vương phi nói thế là khách sáo rồi. Chuyện này, không cần người nhắc, ta cũng sẽ tra rõ ràng.”
Hai tỷ muội kia nghe xong đều c·h·ế·t lặng.
Mặc Uyển lại nghi ngờ: “Có thể xác định là nàng ta làm sao? Nghe chẳng hợp lý gì cả…”
Người xem, nếu quả thật do thuốc gây ra, thì chắc chắn có kẻ hạ độc. Nếu bảo là Cẩm Phương, thì ta càng nghi là có người khác đứng sau. Và là kẻ máu lạnh, lại có thế lực. Có lẽ trong tiệc hôm đó đã hạ được độc, rồi bên này còn chưa về đến nhà, bên kia đã gọi Cẩm Phương ra, sau đó g·i·ế·t người diệt khẩu, gài bẫy.”
“…Thật sự là như vậy sao?” Mặc Văn ngây người.
“Trương trắc phi trong phủ từng ức h**p ta, suýt nữa rạch nát mặt ta. May được Thái tử phi ra mặt giải cứu, trừng phạt nàng ta.
Mặc Y lặng lẽ lắng nghe.
Mặc Uyển vội vàng đính chính: “À, chuyện này chỉ là ta tự điều tra, chỉ là phỏng đoán, chưa có chứng cứ. Hai người tuyệt đối đừng nói lung tung!”
“Cái gì?!” Mặc Y không thể tin nổi, “Là nàng ta làm sao?!”
“Y Y, chuyện đến nước này rồi, muội đừng giận ta nữa.” Mặc Uyển mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương.
Lão thái thái lắc đầu lia lịa: “Không thể nào! Chúng ta là tỷ muội mấy chục năm. Con cháu bà ấy đều có tiền đồ, cuộc sống chẳng thua gì nhà ta, làm sao lại có người làm chuyện thất đức như vậy?”
Nàng không tài nào hiểu nổi, “Là Cẩm Phương hạ thủ ư? Không thể nào… nàng ấy căn bản không thể chạm tới đồ ăn thức uống của ta. Ngay cả vào phòng ta, nàng cũng ít khi lui tới. Mà ta chưa từng ăn gì có vị lạ…”
Mặc Y lắc đầu, lên xe rời đi.
Mặc Y nhíu mày, Mặc Uyển? Nàng ta đến làm gì?
Mặc Y ngồi xuống, hạ giọng: “Trong số các đại phu đến xem, có người phát hiện điểm khả nghi. Nói là… tỷ có thể đã trúng phải loại thuốc nào đó.”
“…Ý ta là: năm xưa tỷ phu là thanh niên tài tuấn trong kinh thành, có thể có biểu thẩm hay biểu tỷ, biểu muội nào từng thầm yêu, rồi sinh lòng đố kỵ với tỷ tỷ?
Nhưng Mặc Văn nhìn nét mặt nàng, liền biết là có điều gì đó, càng thêm nóng ruột: “Y Y, muội mau nói đi!”
“Phải tính kỹ cách nói, không thể để hắn dính vào. Vừa gây rắc rối cho hắn, mà nếu chuyện giữa hai người bị lộ, cả hai đều thân bại danh liệt!”
“Nhi tức đi cùng người.” Từ phu nhân cũng đứng dậy.
Ba người bàn luận hồi lâu, mà chẳng ra được kết luận gì.
“Tỷ nghỉ ngơi trước đi. Đợi có tin từ Từ phu nhân, muội sẽ quay lại.”
Cả phòng lặng ngắt… Những tiểu thư xuất thân từ nhà nhỏ cửa hẹp, nào đã từng nghĩ tới âm mưu liên quan tới mạng người?
“Giờ vẫn chưa xác minh được. Ta cũng nghi là không phải nàng ấy… Tỷ, hôm qua ở nhà tổ cô, tỷ đã ăn uống gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.