Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 250: Đã khó thành
Kỳ thực, nếu chỉ xét riêng giữa Mặc Phàm và Chu Cửu, thì hai người cũng rất xứng đôi.
Mặc Y thấy Tương Tương im lặng, bèn hỏi: “Tương Tương, con thích gì? Chim, cá đều được, thỏ cũng không sao. Nhưng khỉ thì thôi nhé, ta hơi sợ.”
“Giờ đang là mùa thưởng hoa, muội liền nghĩ tới nơi này, vừa được ngắm hoa, vừa có thể mua ít về trồng. Thêm nữa, dẫn Tương Tương với Thiên tỷ nhi đi xem chim chóc, thỏ mèo một thể.”
Mặc Y cũng cầm một quả trứng luộc, vừa bóc vừa ăn, thấy được — Nhị ca mình đang len lén nhìn Chu Cửu.
“Xương, vỏ trứng, c·h·ó cũng ăn được.” Mặc Phàm đáp.
Không được thì thôi, chẳng lẽ hắn không tìm được ai ra hồn? Cứ nhất định phải buộc dây vào cái cây gió chiều nào theo chiều nấy như Mặc Uyển sao?
Chưa đi được bao xa thì—
Điền Trắc phi mỉm cười nói: “Đi chậm thôi nhé.”
Mặc Phàm lại từ phía sau đuổi tới: “ Ngũ muội, đợi một chút!”
Ngày hôm đó, mọi người thu hoạch không ít, còn đặt mua thêm vài loài hoa cỏ, nhờ người đưa tận phủ.
“Được, muội chọn nơi nào mát mẻ một chút, ta đi mượn bàn ghế.”
Cắn một miếng trứng, nàng thầm tính toán trong lòng…
Chu Cửu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng chợt thấy buồn.
“Sao không thấy Trương công tử đi cùng?”
Chà, nhị ca nhà mình, giờ cũng có thể dẫn người làm việc rồi…
Mặc Y thở dài, lắc đầu: “Lời nên nói, ta đều nói rồi, nhưng tỷ ấy chẳng chịu nghe. Thực lòng, ta thấy Trương công tử đâu cần phải làm thế này…” Nàng vốn đã ngán ngẩm với cái kiểu kém cỏi của Trương Đức Bảo.
Mặc Y cười rất ngọt: “Bọn muội cũng có đem theo hộ vệ! Mang theo nhiều thức ăn lắm, nếu Nhị ca chỉ đi với vài người, chắc là đủ rồi!”
Nhìn thấy Mặc Y, Mặc Phàm mới đè nén được cõi lòng đang rối loạn, “Ngũ muội, Thập Tứ gia sai ta dẫn người đến đây chọn mua ít đồ.”
“Đúng vậy, chẳng phải người ta thường nói ‘vô tình gặp gỡ thành duyên văn’ đấy sao? Ngũ muội cũng đến mua hoa sao?”
Người trồng hoa mang nước sôi tới, bọn họ đã chuẩn bị trà và bộ trà cụ, Hồng Nhan bắt đầu pha trà.
Bà vẫn luôn tiếc nuối vì mình chỉ có một đứa con trai.
“…Được thôi.” Kỳ thực Mặc Phàm rất muốn nói: Ta còn có thể đi dạo với muội một chút mà, nhưng cuối cùng không dám nói ra, “Vậy ta thu dọn xong sẽ rời đi.”
Chu Cửu liền đưa tay nhận lấy cả chậu của mình và của Tương Tương, khuôn mặt rạng rỡ: “Đa tạ Mặc công tử!”
Chu Cửu bóc một quả đưa cho Tương Tương, lại bóc một quả cho mình. Đôi mắt nàng cứ len lén nhìn Mặc Phàm, hai má đỏ ửng mãi không tan.
“Hồng Nhan, đưa mấy chậu hoa này lên xe, đừng xách tay nữa…” Mặc Y căn dặn.
Đồ ăn mang theo bày đầy một bàn: có thịt kho, gà rim, món nguội và điểm tâm.
Cho dù hiện tại đại bá đang có chút vận quan, nhưng gia thế vẫn là quá mỏng…
Kẻo lại thành ra như Trương Đức Bảo và Mặc Uyển…
“Nhị ca, huynh đã ăn trưa chưa?”
“Được! Chúng ta sẽ thường tới.”
Nhìn mãi không chán…
Chương 250: Đã khó thành
Xét theo đại bá mẫu mà nói, bà nhất định mong nhị ca cưới một nữ tử có xuất thân trung bình, dung mạo đoan chính là được. Nhưng người đó nhất định phải tháo vát, hồi môn dồi dào, lại sinh được nhiều con…
“Ồ, bọn chim thỏ ấy ở phía kia.” Mặc Phàm chỉ về một hướng.
Chỉ thấy Mặc Phàm chạy tới, tay xách bốn chậu cây treo bằng dây thừng.
“Mẫu phi, sau này chúng ta thường tới đây chơi nhé!” Thiên tỷ nhi ríu rít, nàng vốn tính tình hoạt bát.
Còn Chu Cửu, không cầu phú quý vinh hoa, chỉ mong có một người khiến nàng cảm thấy an toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trở về phủ, Chu Cửu đặt chậu xương rồng bên cửa sổ, mỉm cười ngắm nghía.
Hồ cá nối tiếp hồ cá — bể này nuôi cá đen, bể kia nuôi cá đỏ. Có loài đầu như đội mũ, có loài đuôi to phấp phới… Trong mỗi bể, loài cá đều giống nhau, nhưng giữa các bể thì không bể nào trùng bể nào.
“Lo xong rồi. Mua đủ số lượng thì người ta sẽ mang đến tận nơi sau khi nhận cọc.”
“Hôm nay hắn có việc riêng, không đến được. Hắn còn sốt ruột lắm cơ!” Mặc Phàm bật cười.
Tương Tương không nói gì, nhưng trong mắt cũng ánh lên mong đợi.
Mặc Y vừa đi tới vừa gọi: “Nhị ca! Sao huynh lại ở đây?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi chậu là một cây xương rồng nhỏ, có nụ hoa, có cả nở hoa, rất đẹp mắt.
Thiên tỷ nhi còn nhỏ nhưng rất quý Mặc Phàm, “Lần sau, Mặc cữu cữu lại dẫn Thiên tỷ nhi đi xem khỉ nhé!”
Rồi nàng lại phát hiện: Chu Cửu cũng đang len lén nhìn Nhị ca.
Mọi người ăn uống xong xuôi, lại mượn chỗ nhà hoa nông cẩn thận rửa ráy một phen.
Chu Cửu vẫn ngồi lặng, không nói một lời, tay nắm chặt khăn tay.
Thấy mọi người ăn uống xong xuôi, Mặc Y lau miệng, hỏi: “Nhị ca, việc của huynh lo liệu xong cả chưa?”
“Tương Tương không thích ăn lòng đỏ.” Nàng nói.
Trong lúc mọi người dọn đồ, lấy thức ăn ra, Mặc Phàm thấp giọng hỏi: “Chuyện của Đức Bảo với Tứ muội, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Bọn muội mang sẵn đồ ăn, cả trà nước cũng có. Đi nãy giờ cũng mỏi rồi, đang muốn tìm chỗ nghỉ chân. Huynh cùng bọn muội luôn nhé?”
Nói làm là làm, Mặc Y tìm một góc yên tĩnh, xung quanh đầy hoa nở rộ.
Thiên tỷ nhi đòi cá, đòi chim, Điền Trắc phi ở phía sau cứ luôn miệng đáp ứng.
Đã biết khó thành, thì chi bằng đừng cố gán ghép nữa.
Chu gia vốn từng định để Chu Cửu làm Tề Vương phi. Chu gia thân thế vốn không tệ, lại thêm một cô nương xinh đẹp thế kia, sao có thể gả vào Mặc gia?
Mọi người tiễn hắn rời đi, rồi mới vui vẻ kéo nhau đi xem khỉ…
Mặc Phàm đưa ít bạc, mượn được bàn ghế. Người trồng hoa còn giúp dọn dẹp khu vực xung quanh, lại đun sẵn nước nóng.
“Chưa kịp đâu. Chắc lát nữa ghé ven đường ăn bát mì là được rồi. Chỗ này quán xá không sạch sẽ, bọn ta không sao, nhưng muội mang theo trẻ con thì đừng ăn bậy.”
Hai người cùng cười khổ, thật đúng là chuyện “Chu Du đánh Hoàng Cái”…
“Việc này huynh không cần lo. Chúng ta cũng không giữ lại phần còn lại đâu… Huynh cứ về đi!”
Tương Tương nhìn nàng, cũng bật cười: “Con muốn một con vẹt biết nói.”
“Ừm. Vậy huynh ăn xong rồi thì sớm quay về đi!” Mặc Y có ý đuổi khéo.
Vừa tới nơi, mắt nhìn cũng không xuể. Biết bao loài chim kéo theo chiếc đuôi dài rực rỡ sắc màu.
Chu Cửu vừa nghe thấy tiếng Mặc Phàm, là người đầu tiên quay đầu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Phàm lại đi mua ít trứng luộc… “Loại này sạch sẽ, lại còn nóng, ăn đi.” Hắn đưa quả đầu tiên cho Chu Cửu.
Bầy khỉ mắt mày lanh lợi, chìa tay đòi ăn.
Mặc Y ngạc nhiên: “Nhị ca, sao huynh lại quay lại?”
Tương Tương và Thiên tỷ nhi rất thích, nhưng không dám đến gần, bèn nhờ hộ vệ cho c·h·ó ăn một chút.
“Có ba người thôi. Không đủ thì mua thêm cũng được.” Mặc Phàm vừa nói, vừa liếc nhìn Chu Cửu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trùng hợp vậy sao!” Mặc Y nhìn thấy huynh mình, thật sự rất vui mừng.
“Mấy chỗ bán chim và khỉ có bán thức ăn cho chúng, có thể mua về cho ăn. Nhưng nhớ cẩn thận, đừng lại gần quá.” Mặc Phàm dặn dò thêm một câu, rồi lại cáo biệt.
“Rất suôn sẻ. Mấy việc đó làm ra cũng thú vị. Ngày nào cũng bận rộn, học được không ít điều.”
Mặc Phàm là người ấm áp, chu đáo, tính tình lại tốt, mà cũng yêu cái đẹp.
E rằng, hai nhà… chẳng bên nào vừa mắt bên nào.
Con c·h·ó nuôi trong nhà người trồng hoa đánh hơi được mùi thơm, ngoan ngoãn ngồi chầu một bên chờ đợi.
Mà Chu Cửu thì sao… Nhìn nàng ngồi đó, dáng vẻ xinh tươi, nhỏ nhẹ ăn trứng luộc, đẹp chẳng khác gì loài hoa trong nhà kính của hoa nông khi nãy… Nghe nói, phụ mẫu bên nhà nàng, bên nội bên ngoại, cũng chẳng dễ ở chung…
Nàng đưa tay định sờ, Mặc Phàm vội ngăn: “Gai đó không sờ được đâu, chạm vào là đau đấy!” Rồi quay sang Chu Cửu dịu dàng nói: “Hoa nông nói loài này dễ trồng lắm, mười ngày nửa tháng chỉ cần tưới một chút nước là đủ. Hoa lại lâu tàn…”
Thiên tỷ nhi vừa thấy liền reo lên: “Ui chao, cái gì đây, trên có nhiều gai quá!”
Mặc Phàm bất đắc dĩ, đứng dậy chắp tay chào mọi người, “Trắc phi nương nương, Chu cô nương… tại hạ cáo lui!”
Sau cùng bĩu môi thở dài một tiếng: Chuyện này, e là khó mà thành được.
“Cái này gọi là xương rồng. Ở một góc nhỏ phía kia có trồng. Ta sợ các muội không kịp ghé qua, nên mua vài chậu mang tới. Tương Tương, Thiên tỷ nhi, mỗi người một chậu. Ngũ muội một chậu, còn lại là tặng Chu cô nương… cho cô nương… giải vía một chút.”
“Không cần khách khí.” Mặc Phàm mỉm cười ấm áp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.” Mặc Phàm tuy trong lòng quyến luyến, nhưng cũng đành mỉm cười gật đầu, rồi quay người rời đi.
Một đoàn người vừa đi vừa ngắm.
Bên này vừa có động tĩnh, Hồng Nhan liền trông thấy, vội vàng bẩm lại với Mặc Y.
“A Cửu… Nhị ca?”
“Nhị ca, công việc bên huynh thế nào?”
“Giờ, chúng ta đi xem chim và khỉ nhé! Lát nữa còn phải quay lại theo lối này, nếu thấy loài hoa cỏ nào vừa mắt, ít thì mang về, nhiều thì để họ gửi đến sau.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.