Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Quả Thật Khó Hiểu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Quả Thật Khó Hiểu


“Muội đã gặp Từ công tử chưa?” Mặc Uyển dò hỏi.

Lưu thị nhìn chằm chằm vào Mặc Như Sơn, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, chẳng rõ trong đầu đang nghĩ gì.

Chu thị đang nghén nặng, nằm liệt giường. Ăn gì cũng nôn, chưa rời khỏi phòng mấy hôm nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nay, chẳng lẽ sắp thành hiện thực rồi sao?

Nàng cụp mắt, khóe miệng khẽ cười, mân mê đuôi tóc.

“Nhị bá mẫu đúng là rất biết phân biệt sang hèn. Xem kìa, Mặc Văn là hạng nhất, muội là hạng ba, còn ta? Chắc chẳng đến lượt hàng chín! Nhà họ Từ và nhà họ Lương, không nói là một trời một vực, nhưng chênh lệch cũng quá xa! Muội đâu thua kém gì Mặc Văn, vậy mà nhị bá mẫu cứ thiên vị…”

“Hồi nhỏ từng gặp đôi lần ở nhà di mẫu.”

Nhưng Mặc Y vẫn như cũ, không vội không giận, chẳng tỏ vẻ khó chịu gì.

Lúc lớn lên, mọi người đều đã trưởng thành. Đặc biệt là khi nàng hiểu được tâm ý của mẫu thân và tỷ tỷ, liền không còn dính dáng gì đến chuyện ấy nữa.

Mặc Y chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Đột nhiên nàng cảm thấy tất cả thật vô vị, thời gian dành để nghe những lời này, thà để làm thêm chút việc còn hơn.

Mặc Như Hải cười tươi:

Sau bữa cơm, Mặc Như Sơn lên tiếng:

Lời này, Mặc Y thực chẳng biết đáp thế nào.

Mặc Y về đến phòng liền sai nha hoàn đi lấy nước nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vì mẫu thân tỷ biết gây chuyện mà!

Nói xong, Mặc Uyển lại làm bộ như vừa ngộ ra điều gì:

“Y Y đến rồi à!” Mặc Như Hải thấy nàng liền nở nụ cười.

Đại bá vẫn chưa về, phụ thân và đại ca đang nói chuyện về việc học.

Lại nhìn sang Mặc Uyển, nàng đang chớp mắt ngoan ngoãn nghe dạy…

Tối hôm đó, khi ăn cơm, Mặc Y cố ý quan sát sắc mặt Lưu thị. Đúng là có gì đó khiến người ta rờn rợn, ánh mắt như lửa đảo qua đảo lại giữa Vương thị và Mặc Văn.

Haiz… Thật là khó hiểu…

Mặc Uyển đột nhiên mím môi cười, mắt vẫn còn sưng, nhưng nét cười kia lại mang vài phần quyến rũ.

Mặc Y ngẫm nghĩ một hồi, lại lắc đầu: “Ấn tượng không rõ lắm. Hai lần gặp đều mặc áo lam kiểu thư sinh.” Nói xong, lòng không khỏi xao động.

Mặc Uyển thấy Mặc Y khẽ gật đầu, khóe mắt liền cong lên, chờ nàng lên tiếng.

Mặc Y lập tức nổi da gà khắp người.

Thế nhưng, Mặc Y bỗng sực tỉnh — không thể tiếp lời! Bằng không, ra khỏi cửa này chẳng biết nàng ta sẽ truyền đi những gì!

Thấy Mặc Y im lặng, Mặc Uyển tiếp tục nói:

“Tam thẩm cũng thương tỷ mà. Chẳng qua tam thúc thường vắng nhà thôi.”

Lần này, ngay cả người vốn hay lẩn sau lưng cũng tự mình ra mặt. Nhớ lại ánh mắt âm trầm của tam thẩm…

Thu dọn tóc tai xong, nàng liền đi ra tiền sảnh.

Hoàn toàn không giống chút nào với bộ dạng trong phòng trước đó!

“Phụ thân, đại ca!” Nàng lễ phép hành lễ.

Rồi nàng nhỏ giọng kể lại mối lo trong lòng, Mặc Như Hải nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống:

Tự mình làm ra bạc để sống, cảm giác đó mới thực là đáng giá! Đầy kiêu hãnh!

Nàng mắt hơi sưng, vẻ mặt bi thương, đầy tâm sự, muốn nói lại thôi…

“Ngày mai, muội định mặc cái này sao?” Nàng kéo vạt áo hỏi.

Nói thế thì đúng! Phụ thân còn lo lắng chuyện này nữa là. Có thể khiến người như cha nàng cũng phải thốt lên, e rằng sự chênh lệch là không nhỏ.

Giọng điệu cứng rắn, đậm khí thế của gia chủ.

Mặc Uyển mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Hôm nay mẫu thân ta rất buồn. Ta thì không sao, chỉ là không chịu nổi khi thấy mẫu thân đau lòng.”

Đang lúc nói chuyện, Mặc Uyển đến.

“Cô nương đúng là có mái tóc đẹp, vừa đen vừa bóng lại dày! Sờ vào thì mềm mượt… Hương thơm hoa hạnh này cũng dễ chịu thật. Ai da, nếu Lương công tử mà thấy được, ngửi được, nhất định sẽ thích mê cho xem!”

Nghe vậy, Mặc Y trong lòng cũng không khỏi đồng tình. Gần đây, rõ ràng cảm nhận được thái độ của Mặc Văn đối với mình khác lạ. Chưa từng có nổi một cái nhìn tử tế… Cha còn nói, chuyện nàng và Lương Hựu là do chính Mặc Văn nhắc đến với mẫu thân, hừ… tám phần là bây giờ lại hối hận rồi!

Mặc Y bỗng cảm thấy buồn cười, rất muốn hỏi Mặc Uyển một câu: Chẳng lẽ tỷ không nhận ra, đồ của tỷ cũng thường hơn muội sao?

“Hừ… Nhị bá mẫu vốn đã thiên vị Mặc Văn, giờ lại thêm một mối hôn sự tốt thế này… Ta nói thật với muội, Mặc Y: đồ cưới của hai người, chắc chắn sẽ cách biệt trời vực!”

“Thì đúng mà!” Hương Diệp còn nhỏ, chưa biết xấu hổ, ngang nhiên cãi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị Mặc Uyển bắt gặp, nàng cũng cười: “Hẳn là một vị công tử có diện mạo phong nhã.”

“Chuyện đó muội không rõ, muội cũng mới nghe nói lần đầu.”

Mặc Y chẳng biết đáp lời ra sao.

Trên mặt bất giác nở nụ cười.

Chỉ là, nàng hiện tại đã không còn như xưa nữa.

Người không phải thần tiên, vẫn phải ăn cơm uống nước. Của hồi môn của nữ nhi chính là nền tảng để đứng vững sau khi xuất giá, thậm chí còn ảnh hưởng đến con cháu về sau…

“Thực ra, chuyện hôn sự của muội cần gì gấp gáp? Mặc Văn mà gả vào nhà họ Từ, sau này tiếp xúc với người khác hẳn, tầm mắt mở rộng, tìm được người tốt hơn chẳng thiếu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bình thường, y phục của Mặc Văn, trang sức, mọi thứ ăn dùng đều hơn hẳn muội. Cả đồ của Mặc Thanh còn hơn của muội. Muội cũng nhịn giỏi thật, nếu là ta, chắc đã phát điên rồi!”

Hương Chi đứng bên liền mắng: “Tiểu nha đầu, nói năng linh tinh gì thế!”

Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, trong lòng Mặc Y lại dâng lên một cảm giác bất an.

Đôi mắt xinh xắn của Mặc Uyển liếc nhìn Mặc Y, ngắm kỹ mái tóc đen mềm mượt của nàng, và cả y phục được chuẩn bị sẵn trên giường ấm.

Ban đầu chỉ mong cưới được một chàng thư sinh áo lam, cùng sống trong một tiểu viện hướng dương, mở tiệm nhỏ ở phố Kim Bảo. Đó chính là mơ ước cả đời của nàng!

Nhưng ngày mai, bất kể ai có tâm tư gì, đều phải thu lại cho ta! Ta sẽ xin nghỉ, đích thân ở nhà tiếp khách. Nếu xảy ra chuyện, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

“Hây, xem ta kìa! Mặc Văn vốn là người ích kỷ! Chỉ biết lo cho bản thân, nào có nghĩ đến tình cảm tỷ muội!? Theo ta thấy, muội với tỷ ấy, cũng chẳng bao giờ thân thiết được như nhị bá mẫu với đại di mẫu đâu.”

Ừ, Mặc Uyển đến là để gây sự. Nhưng lời nàng nói lại là sự thật, Mặc Y chỉ có thể gật đầu.

“Muội thật có phúc! Nhị bá thương muội, nhị bá mẫu lại lo toan mọi chuyện cho muội.”

“Chưa từng.”

“Là mẫu thân sai người đi lấy được ít cải non tươi. Muội nghĩ gói bánh nhân rau thanh nhẹ chút, đại tẩu ăn được là tốt rồi. Sau này muội sẽ gói thêm ít hoành thánh thịt, xem đại tẩu có ăn được không.”

“Thật sao? Thế Mặc Văn chắc chắn đã gặp rồi nhỉ?”

“Nghe nói sáng nay muội gói bánh chay, đại tẩu muội còn ăn được mấy cái, Y Y có lòng rồi!”

Ngày mai, Lương gia và Từ gia đều sẽ đến… Đừng để thật sự có chuyện mới được!

Mặc Y gật đầu: “Gần đây cao thêm chút, đồ mặc thường ngày hơi ngắn. Hai bộ này vẫn ổn, nên đem ra chuẩn bị trước.”

“Chậc, muội đúng là khúc gỗ! Nếu là ta…” Mặc Uyển mặt sa sầm, bực tức bỏ đi.

“Chắc mọi người cũng biết rồi: ngày mai có quý nhân đến thăm. Bình thường chỉ một chuyện nhỏ cũng gây ầm ĩ không dứt, ta không phải không biết! Nhưng nghĩ rằng, nhà nào hậu viện chẳng có chuyện, nên vẫn nhắm mắt cho qua.

Mặc Đạt nghiêm túc đánh giá Mặc Y một hồi, rồi chậm rãi nói:

“Cha biết rồi. Để cha bảo đại bá con ra mặt!”

Mặc Uyển biết Mặc Y ngốc, lại không hay nói chuyện, vốn chẳng trông mong gì nàng đáp lại. Cứ thế tự mình nói hết hơi, đến khô cả miệng.

“Nghe nói nhà họ Lương và chúng ta, gia thế tương đương. Nhưng nhà họ Từ mà Mặc Văn sắp gả vào thì lại khác hẳn!”

“Muội đã từng gặp Lương công tử chưa?” Mắt Mặc Uyển thoáng trầm, như thể đang dò xét xem Mặc Y có nói dối không.

Cuối cùng, bà ta quét mắt nhìn sang nàng, mà nàng lại đúng lúc cũng đang nhìn bà. Thế là, Lưu thị… còn cười một cái!

Bảo là không để tâm thì cũng không thật.

Chương 24: Quả Thật Khó Hiểu

“Tứ tỷ đến rồi à? Có muốn dùng chút chè hạnh nhân không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hoành thánh của nhị muội con làm rất ngon. Hồi cha dưỡng bệnh, ăn không biết bao nhiêu lần!”

Gội đầu xong, Hương Diệp đứng phía sau giúp nàng lau tóc.

“Huynh ấy trông thế nào?” Mặc Uyển hỏi tiếp.

Bình thường, bất kể việc lớn nhỏ gì, đều là tam thẩm xông pha phía trước. Còn Mặc Uyển chỉ đứng sau lưng, mang vẻ yếu đuối ngoan hiền, chẳng hé răng nửa lời. Nhưng đôi khi, cảm giác… như thể nàng ta mới là người điều khiển cục diện, có thể khéo léo khiến tam thẩm đúng lúc bùng nổ, rồi đúng lúc dừng lại…

“Cha, có chuyện này, con muốn bẩm với người…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Quả Thật Khó Hiểu