Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Không cần hỏi ta
“Đủ rồi đủ rồi, hảo nương nương của ta… muội yên tâm, tỷ đảm bảo không cãi nhau với Chu cửu cô nương.”
Hai người trò chuyện xong, cùng bước vào phòng ăn, bên trong náo nhiệt chẳng khác nào tửu lâu ngoài phố…
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Mặc Như Hải gật đầu liên tục, “Chỉ là… con à, vương gia từng nhiều năm chinh chiến bên ngoài, chịu không ít khổ sở. Ngày thường, con cũng nên để tâm quan tâm đến người nhiều hơn một chút.
Mặc Như Hải ngượng ngùng cúi đầu, “Cha chỉ là có gì nói nấy, con nghe rồi thì tự suy nghĩ thêm.”
Aizz, nếu thật sự phải từ vương phủ quay lại đây sống… chắc chẳng quen nổi mất!
Thật ra, ông còn muốn nói một câu: “Con còn nhỏ, chớ vội sinh con.”
Mặc Thanh và Mặc Bảo dẫn theo một đám tiểu tử, bao gồm cả cháu trai lớn được bế trên tay, mỗi người đều nhận được một túi nhỏ nặng trĩu. Mặc Thanh bình thường khá nghịch ngợm, nhưng trước mặt vương gia cũng không dám làm càn, vừa nhận được là trốn ra ngoài đếm ngay.
“Cha thật biết nói đấy!” Mặc Y trêu chọc.
“Y Y, vương gia đối với con vẫn tốt chứ?”
Tâm tình khoan khoái, không chỉ dung mạo trẻ trung hơn mà phong thái cũng trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Mặc Y lắc đầu, đối với Mặc Uyển, nàng cũng chẳng có cách nào.
“Ủa? Tỷ không cùng tam thẩm về nhà họ Lưu sao?”
“Vậy sao?” Mặc Như Hải ngượng ngùng đáp.
Nàng tỉ mỉ kể lại phản ứng của mọi người khi nhận lễ vật, “Hơn nữa, con cũng đã có một vài ý tưởng mới. Đợi qua năm mới sẽ bắt đầu triển khai.”
“Ừm, nếu vậy, sau này bản vương có thể âm thầm tiến cử một hai lần. Không chủ trì được, nhưng làm việc thực tế thì vẫn tốt.”
“Từ muội phu, rượu này là bằng hữu năm kia (Trương Đức Bảo) vừa gửi tặng, là hoa điêu hai mươi năm của Khuê Cơ Sơn! Mới hâm qua với thanh mai và gừng sợi, hương vị thật tuyệt vời!”
“Chu cửu cũng không còn nhỏ nữa, có thể làm bạn với Tương Tương được bao lâu? Nhưng… chuyện trong nội trạch, nàng tự thu xếp là được. Nếu có gì chưa rõ, có thể hỏi Triệu ma ma.”
Từ Khả cũng ở trong đám người đó.
Lý Tịnh đưa Mặc Y xuống xe, đã thấy một đám người đứng chờ trước cửa.
“Tỷ cũng chẳng nghĩ cho ta gì cả, mới vừa thành thân, chân còn chưa đứng vững, đã đưa tỷ tỷ chưa chồng bên ngoại vào ở chung, còn ra thể thống gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tịnh khẽ cười, lắc đầu nói: “Những việc như vậy, không cần hỏi ta, nàng cứ tự quyết định là được.”
Nhưng lời này… vẫn nên để mẫu thân con nói thì hơn…
Chuyện này cũng không có cách nào khác, người ta là hoàng tử, chịu hạ mình đến đây, quả thực đã nể mặt Mặc gia lắm rồi.
Giờ đây, Hương Diệp cũng đã là người của vương phủ rồi.
“Thiếp thân lúc trước cũng từng nghe sơ qua. Muốn mời Chu cửu cô nương đến phủ là vì Tương Tương. Một tiểu cô nương, không phải chỉ cần có người hầu hạ bên cạnh là sẽ không cô đơn. Thiếp thân muốn bầu bạn với nàng, nhưng xem ra nàng vẫn chưa sẵn lòng để thiếp lại gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…” Mặc Y nhìn nàng, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng ông vô cùng kích động, nếu có thể làm tốt, được các lão để mắt tới, thì tương lai…
Đặc biệt là các chế độ thuế của các triều đại, khi biên soạn chỉnh lý, hạ quan đều từng đọc kỹ. Dù chưa đến mức thuộc lòng, nhưng nếu có người hỏi, hạ quan nhất định có thể trả lời. Hơn nữa, các phân tích của hậu nhân về ưu khuyết điểm của từng chế độ, hạ quan cũng từng xem qua. Tuy không thể đứng ra chủ trì, nhưng đưa ra câu hỏi hoặc góp ý cho người phụ trách, hạ quan vẫn có thể đảm đương!”
“Chu cửu cô nương sẽ ở lại vương phủ vài ngày, tỷ đến thì ở cùng nàng ấy. Mấy hôm tới nếu ra ngoài, cũng đưa tỷ theo. Thế là đủ rồi chứ?”
Gương mặt nhỏ nhắn mang vài phần kiêu hãnh nhưng vẫn giữ chút dè dặt, nàng đảo mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Sống ở Mặc gia bao nhiêu năm, hôm nay mới nhận ra — nhà cửa Mặc gia thật là xập xệ…
“Dạ. Vương gia, còn về tứ tỷ nhà thiếp… Khi còn ở khuê phòng, tỷ ấy từng giúp thiếp không ít. Giờ thấy thiếp gả vào vương phủ, vẫn luôn mong được đến thăm một chuyến. Thiếp nghĩ… nếu Chu cửu cô nương cũng đến, thì đưa luôn tỷ ấy theo, hai người làm bạn với nhau, cũng không quá lẻ loi. Qua năm rồi sẽ đưa tỷ ấy về lại.”
Quay người lại, còn khẽ đỡ lấy Mặc Y một chút.
Lý Tịnh giữ Mặc Như Sơn lại để nói chuyện.
Thật là có bản lĩnh!
Năm vừa qua, ông toàn gặp chuyện tốt. Ngay cả người vợ phiền phức nhất cũng ít khi làm phiền, ngày ngày bận rộn, thân bằng cố hữu thì tâng bốc, chuyện nhà ai cũng mời ông đến góp mặt.
Không ngờ, Mặc Uyển ghé tai thì thầm, “Vương phi, khi nào ta được đến phủ Tề vương vậy? Muội đã hứa với ta rồi đó.”
Chu cửu cô nương và chàng không thành đôi, ở nhà cũng chẳng dễ sống. Chi bằng để nàng đến đây làm bạn với Tương Tương. Vương gia bận rộn, qua năm thiếp cũng sẽ bắt đầu bận. Hai người làm bạn với nhau, cũng tốt.”
“Thôi thôi! Để nàng ấy thở chút đi…” Mặc Uyển kéo Mặc Y đi.
Bữa cơm ấy, mọi người ăn uống vui vẻ, ai nấy đều hài lòng ra về.
Rượu ngà ngà, Lý Tịnh nhìn nàng nói: “Có một việc… Trước đây, Chu gia từng có ý để Chu cửu làm kế thất của ta. Ta không đồng ý. Nay nói với nàng, là để nàng khỏi hiểu lầm về sau. Khi chung đụng với Chu cửu cũng biết chừng mực.”
“Hoàng thượng dự định cải cách thuế muối. Chuyện này có khả năng là do Liễu các lão đảm trách. Tuy ông ấy từng đi nhiều nơi, làm không ít việc thực tế, nhưng về lĩnh vực muối thì chỉ mới có chút tiếp xúc sơ lược. Không biết Mặc đại nhân có muốn tham gia vào không?”
Ừm, vẫn là Mặc Uyển tinh ý, biết đỡ cho nàng một phen.
Mặc Như Sơn và những người khác thấy vương gia và Mặc Y thân thiết như vậy, không khỏi cảm thấy thuận mắt, cuối cùng cũng yên lòng: Con bé này, xem ra rất hòa hợp với vương gia.
“Cha cứ yên tâm, người đối xử với con rất tốt. Mọi việc trong vương phủ đều ổn cả. Hôm qua vào cung…”
Không thể chỉ lo làm việc, kiếm bạc, mà quên mất cảm nhận của người. Thực ra, nam nhân hay nữ tử đều như nhau, đều mong được người thân thương yêu. Nếu chẳng may vô tình khiến đối phương tổn thương, lúc muốn vãn hồi cũng đã muộn rồi.
“Cha, sao con thấy cha trông trẻ ra vậy?” Mặc Y hiếu kỳ hỏi.
Chủ khách cùng ngồi xuống, sau vài câu khách sáo, Mặc Y phát bao lì xì cho bọn trẻ.
Mặc Như Hải nhìn Mặc Y, ánh mắt tràn đầy yêu thương trìu mến.
Chỉ là, ánh mắt nhìn Mặc Y vẫn vẹn nguyên dáng vẻ từ ái của một người cha hiền hậu.
“Cha!” Mặc Y vừa nhìn đã thấy người cha chen ở hàng đầu.
Sau đó, nam nhân ở lại trò chuyện, nữ quyến thì chuyển sang phòng ăn.
Chương 207: Không cần hỏi ta
“Đừng mà…” Mặc Uyển nài nỉ.
Con và vương gia vốn có chênh lệch tuổi tác. Trong mắt cha, con vẫn là một tiểu cô nương, nhưng trong mắt vương gia, con đã là vương phi chủ mẫu, là người phải sánh vai cùng người. Bởi vậy, con phải thấu hiểu và chu toàn hơn.”
Mặc Như Sơn nghe xong, liền vô cùng phấn chấn, “Vương gia, hạ quan xin nói thật, bao nhiêu năm nay vẫn chưa làm được việc thực tế nào đáng kể. Nhưng nếu nói đến chế độ thuế muối, chỉ sợ hạ quan còn hiểu rõ hơn những quan viên chuyên trách.
Hương Diệp vác túi lớn xuống xe, gia nhân Mặc gia ai nấy đều hâm mộ chào hỏi nàng.
Một đám người vây quanh Mặc Y, hỏi chuyện nàng vào cung hôm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tỷ đừng vội, chuyện này ta còn chưa nói với vương gia. Nếu Chu cửu cô nương hôm nay không đi… thì đành chờ thêm vài ngày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẫu thân buổi chiều mới về. Nếu muội đến đón, tỷ sẽ không về Lưu gia nữa!”
“Đa tạ vương gia!” Mặc Như Sơn đứng dậy thi lễ, “Đây đúng là sự đề bạt lớn!”
“Được!” Mặc Uyển cười tít mắt.
“… Vậy thì Tỷ chờ tin đi.” Quay đầu đã thấy phụ thân lén lút ra tìm mình, “Ta đi nói chuyện với cha đây!”
“Thế này đi, lát nữa chúng ta đến nhà họ Chu đón Tương Tương. Nếu Chu cửu cô nương chịu về cùng, ta sẽ cho người đến đón tỷ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Phàm thấy Từ Khả yên lặng ngồi đó, bèn bắt chuyện.
Từ Khả ngồi giữa đám con rể, khẽ lắc đầu cười, nhà hắn ăn cơm, đến món nhai giòn phát tiếng cũng không có…
“Ôi!” Mặc Như Hải mặc áo lụa màu lam sẫm, thắt lưng đeo ngọc quý, phong độ tuấn nhã vô cùng, “Y Y, vương gia! Mau vào trong, ngoài này lạnh…”
“Một tiểu cô nương, tỷ làm sao mà chọc nàng được?”
“Vậy sao? Đúng là rượu ngon, nhất định phải uống thêm vài chén!” Từ Khả mỉm cười nói.
Bên kia, mọi người nói chuyện rôm rả, Trang thị đến mời tất cả vào phòng ăn.
“Hứ! Chỉ cần vương gia đồng ý, người khác nói gì ta cũng mặc kệ.”
“Chẳng có chuyện gì mà cãi nhau! Quan trọng là, tỷ đừng chọc giận Tương Tương. Tiểu cô nương ấy mẫu thân mất sớm, tính tình nhạy cảm lại kiêu ngạo, vương gia lại đặc biệt thương yêu. Tỷ mà chọc nàng giận, sau này đừng mơ đến nữa.”
“Người một nhà không cần khách sáo, vào trong rồi nói chuyện!” Lý Tịnh vừa xuống xe liền thấy một đám người đông nghịt, trầm giọng cất lời.
“Dạ.”
Trên đường trở về, Mặc Y nói: “Vương gia, lát nữa đón cả Chu cửu cô nương về phủ đi?”
Không còn cách nào, Mặc Y đành phải kể lại ai có mặt, ăn mặc ra sao, nói gì, món ăn rượu chè, ca múa bày trí… lần lượt thuật lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.