Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Khi Ấy, Bây Giờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Khi Ấy, Bây Giờ


Vương thị ôm một bụng lời muốn hỏi, nhưng mãi chẳng có dịp nào mở miệng được.

Nhìn chẳng ai ngờ rằng bà ta khi xưa từng bị phu quân lôi tóc đánh giữa đường, bị mẫu thân chồng hành hạ đủ đường, khổ sở đến mức nào.

Dù phía trước nhà có náo nhiệt như dầu sôi lửa bỏng, cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Trong sân có đầy đủ bếp, nhà xí, lại gần cửa tiệm.

Mặc Y mỉm cười: “Di nương dùng chén trà nhé.”

Mỗi ngày đều rời nhà từ sớm, về nhà lúc trời tối.

“Thánh thượng ban hôn, Vân nương chưa có dịp tới chúc mừng cô nương…”

Sau khi vào phủ Mặc, Vân di nương từng bị Lưu thị chèn ép không ít. Những chiêu trò đó, đều là những gì Lưu thị từng nghe thấy, chứng kiến — thậm chí cùng mẫu thân mình từng chịu đựng — khi còn ở nhà mẹ đẻ.

Tay nghề của nàng ngày càng nâng cao.

Mặc Như Sơn còn hy vọng trong nhà có thêm vài đứa học hành giỏi giang nữa cơ mà.

“Ừ. Vậy là tốt rồi! Bây giờ… mới chỉ là khởi đầu thôi.” Phùng Trắc phi lạnh lùng nói.

Nếu không bị liên lụy bởi gia đình, quản gia Vạn giờ chắc đã làm đại quan, thê đẹp thiếp xinh, vinh quang lừng lẫy rồi! Đằng này lại phải ngủ cùng người vợ vừa già vừa xấu, còn phải sinh con đẻ cái nữa… chậc, nhiều năm vậy chịu đựng cũng đến khổ!

“Dạ đúng vậy!” Tống ma ma ghé sát lại, thần thần bí bí nói:

Lý Kỳ giờ đã có phòng riêng để làm việc, không cần phải phủi bụi trên giường trước khi ngủ như trước nữa.

Tống ma ma nói năng đầy ác ý, vẻ mặt sung sướng như được trút giận.

“Đa tạ di nương.”

Khoảng thời gian này là quãng ngày bận rộn và trọn vẹn nhất trong cuộc đời Mặc Y từ trước đến nay.

Cửa tiệm sắp khai trương, hai huynh đệ họ Tống mặc áo vải xanh mới tinh, giày đen tất trắng, cạo râu sạch sẽ, chải tóc gọn gàng — nhìn rất ra dáng.

Vân di nương có vẻ khẩn trương, giọng nói cũng nhỏ nhẹ:

“Di nương có lòng thế này, Mặc Y rất khâm phục.”

Thật ra, ấn tượng Mặc Y về Vân di nương vẫn luôn không tệ. Nghe nói lúc trước bà cũng chẳng còn đường lui, Tam thúc lại mang ơn báo đáp nên mới thành ra như vậy.

“Biểu muội của người đúng là không hề nói suông, làm việc rất gọn ghẽ. Cô nương tên là Du Du kia… bà già này mà nhìn còn động lòng. Da trắng như tuyết, vóc dáng yểu điệu, ôi chao… cái phong tình ấy, thử hỏi có nam nhân nào cưỡng lại nổi? So với vị Vương phi quá cố… cũng không thua kém bao nhiêu đâu!”

Thật đúng là: khi xưa một khác, bây giờ đã khác…

“Hỉ phục, khăn trùm đầu thì không cần làm riêng đâu. Nghe Triệu ma ma nói, sẽ có thợ chuyên biệt lo liệu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần đây Tống Gia Hựu hồi âm, nói rằng hắn đã rêu rao khắp nơi chuyện chủ đất họ Mặc được thăng chức, cháu gái sắp gả vào Vương phủ.

Ngày đầu khai trương đã có đơn hàng, chẳng cần “nuôi” khách, việc làm ăn lập tức khởi sắc.

Thấy con trai không sao, Vân di nương cũng nhẫn nhịn được.

Vân di nương mừng rỡ: “Đa tạ cô nương!”

“Ngũ cô nương vừa đẹp người vừa tốt tính, tất nên có mối nhân duyên tốt đẹp như thế.”

Mọi việc đã an bài ổn thỏa, nhưng Mặc Y cũng không khỏi mệt mỏi.

“Nghe nói cầm kỳ thư họa đều tinh thông, chẳng phải đúng chuẩn sở thích của quản gia Vạn sao! Hắn rõ là để tâm rồi — thuê một viện riêng, an trí nàng vào đó. Suốt ba ngày! Không về nhà… lúc ra khỏi cửa còn loạng choạng, bị Du Du… rút cạn rồi!”

Hai huynh đệ nhà họ Tống cũng đã rút ra được bài học, đối xử với các tiểu nhị trong tiệm vừa thân thiện vừa giữ khoảng cách. Siêng năng mà không quá nịnh bợ. Chuyện liên quan đến tiền bạc thì tuyệt đối không nhúng tay, tài sản của mình cũng giữ rất chặt.

Phùng Trắc phi chợt ánh mắt lóe lên, khóe môi lộ ý cười.

Lúc ấy và bây giờ — chuyện “kẻ diệt rồng cuối cùng lại hóa thành rồng” vốn chẳng thiếu gì trên đời.

“Nương nương, chuyện ấy thành rồi!”

Tống Gia Phúc và mấy người khác đã chuyển đến chỗ ở mới, mỗi người một gian phòng. Hai huynh đệ cuối cùng cũng không còn phải chen chúc trên cùng một chiếc giường nữa!

Nàng quay đầu lại, “Vân di nương?!”

Thời tiết đẹp, vừa mưa xong lại nắng lên. Mặc Y liền cắt tỉa cây cỏ trong viện mới dọn đến. Ngồi dưới hành lang pha trà, tận hưởng chút an nhàn hiếm có.

“Di nương cần bạc gấp sao?”

Một nhân vật xuất sắc thế mà lại cưới con gái của lão bà b*nh h**n nhà họ Triệu, lại còn xấu xí đến độ không thể tả. Đúng là cóc ghẻ mà ăn được thiên nga!

Có Mặc Như Sơn bảo vệ.

Có những khách quen tới ủng hộ, Mặc Y đã chuẩn bị quà nhỏ sẵn từ trước, ai đến cũng có quà mang về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống ma ma cười gian không ngớt.

Thế nhưng, khi chính tay Lưu thị dùng lại chúng để áp chế người khác, lại vô cùng thành thạo, còn thấy lòng sảng khoái.

Mọi người trong và ngoài tiệm cười nói vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.

“Vân di nương tìm ta có chuyện gì sao?”

Về sau, nhà họ Mặc liên tiếp gặp chuyện tốt, mà Mặc Y lại xuất thân vẻ vang, còn chịu đưa Mặc Uyển theo cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phùng Trắc phi chống cằm, tỏ ra vô cùng thích thú.

Nhất là hiện tại, nhà họ Mặc đang ngày một thăng tiến, những đứa trẻ có tiền đồ lại càng đáng quý hơn.

“Di nương có chuyện muốn nhờ sao?”

Tuy vậy, việc bị thôn tính vẫn đang âm thầm tiếp diễn…

“Ba ngày không về nhà, chẳng biết lấy cớ gì mà nói với người vợ bệnh tật kia? Hừ! Đúng là đồ cẩu đàn ông vô dụng…”

Khiến một “thần thám tin tức” như nàng quả thực khó chịu muốn c·h·ế·t…

Triệu ma ma nhìn ra điều đó, liền để nàng nghỉ ngơi vài hôm tại nhà.

Cuộc sống của Vân di nương đỡ hơn, nhưng ngày thường vẫn không ra khỏi viện.

“Ồ… Vậy, cô nương biết ở kinh thành có cửa hiệu nào nhận đồ thêu tay thế này không? Ta không tiện ra ngoài, cũng không muốn phiền tới Tam gia.”

Mặc Như Hải cũng mang vài sản phẩm đi tìm thợ bên ngoài thử gia công, phát hiện ra có vài người làm khá hợp ý. Như vậy, Lý Kỳ cũng không cần phải vắt chân lên cổ để chạy tiến độ nữa.

“Là tâm huyết của di nương, sao ta dám nhận không?”

Chương 137: Khi Ấy, Bây Giờ

Mặc Y cẩn thận nhận lấy, xem kỹ:

Mặc Như Tùng có khi can ngăn, có khi cũng đành bất lực.

Hai cha con quyết định quan sát thêm một thời gian. Nếu việc buôn bán tiếp tục suôn sẻ, sẽ gọi Tống Gia Hựu trở lại. Hắn từng lăn lộn bên ngoài nhiều năm, có thể chuyên trách đi thu mua nguyên liệu — khi đó sẽ càng khác biệt!

Lòng như có mèo cào, nhưng vì sợ Mặc Y tức giận, cũng không dám hỏi.

Đứa lớn đã bảy tuổi, hiện đang cùng Mặc Bảo đi học.

Đi được đến bước này, Mặc Y rất hài lòng, dáng vẻ nàng càng thêm rạng rỡ…

“Ta cũng chỉ làm g·i·ế·t thời gian thôi, không đáng gì…”

“Không không! Một phần là ở nhà mãi thấy trống trải. Một phần là… năm đó bên ngoại xảy ra biến cố, Tam gia đón ta về, đến giày cũng không có mà đi. Hồi môn thì chẳng có lấy một xu. Theo Tam gia tuy không đói rét, nhưng ta cũng phải nghĩ cho con. Tam phòng vốn đã yếu thế, bọn trẻ lại đều là thứ xuất. Mai sau học hành, thi cử, dựng vợ gả chồng… ta cũng nên chuẩn bị ít nhiều.”

Mặc Uyển thì hết sức nghi hoặc — nha đầu này rốt cuộc đang làm cái gì? Chẳng lẽ mấy thứ nàng bày biện đó… là đang buôn bán? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ô, tay nghề của di nương thật khéo! Mẫu mã ngay ngắn, phối màu hài hòa, đường kim mũi chỉ đâu ra đấy!”

Lưu thị lấy đó làm vui, suốt ngày ngồi trong phòng may đồ cho con gái, để tiện mang đi tặng khi giao tế. Bà cũng dần nguôi lòng gây khó dễ cho Vân di nương.

Triệu ma ma, nếu bà biết thủ đoạn của ta… sẽ hối hận chăng?

Mặc Y tràn đầy tự tin. Ở chỗ Triệu ma ma, các nha hoàn mỗi ngày đều thay phiên pha trà, làm điểm tâm để hầu hạ.

“Cô nương thấy được mắt, xin gửi tặng người.”

Bình thường bà luôn an phận thủ thường, không gây chuyện, lại biết nghĩ cho con cái…

Những kẻ trước đây vì không mua được đất mà gây rối, gần đây cũng yên lặng hẳn.

Ý nàng nói chính là Chu Vương phi đã mất.

Tuy vậy, Lưu thị có náo loạn thế nào thì tay cũng không thể vươn tới hai đứa con trai.

“Gần đây ta hay ra ngoài, sẽ để mắt giúp di nương. Tay nghề thế này, mấy món nhỏ thế này có rất nhiều chỗ cần dùng. Di nương cứ làm từ từ, rồi sẽ có đường ra.”

Thoạt nhìn đã biết là những người có kinh nghiệm rồi.

Một nàng dâu nhà họ Tống dắt con chuyển đến ở hậu viện, còn thuê thêm một bà mụ phụ trách sinh hoạt hằng ngày. Như vậy, nàng ấy vừa ở nhà chăm con nấu cơm, lại có thể nhận bổng lộc hàng tháng.

Người đến là Vân di nương sống ở viện bên cạnh.

Sau khi được ban hôn, Mặc Y đã bàn với phụ thân gửi thư về quê cho Tống Gia Hựu, báo tin tức ở kinh thành.

“Làm cô nương chê cười rồi… Không biết sính lễ, áo cưới, hỉ thiếp của cô nương đã chuẩn bị xong chưa? Có cần ta giúp không?”

Hừ! Còn không dám nạp thiếp… Nương nương nói xem, người như thế sống sao cho dễ chịu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như Tam thẩm, cũng rất giỏi thêu thùa, nhưng trước kia thì ngày nào cũng giận dỗi om sòm, chẳng chịu động tay làm việc.

Tống ma ma khẽ khàng bước vào, nét mặt đầy hớn hở.

“Thật sao?”


“Ngũ cô nương…” Cửa viện vang lên một giọng nhẹ nhàng, rụt rè.

Trong phủ không biết có bao nhiêu nha đầu ngóng trông người vợ kia c·h·ế·t sớm, để được làm kế thất!”

“Không dám phiền cô nương. Thực ra ta tới là vì… cô nương xem, đây là vài món đồ ta thường làm — khăn tay, túi thơm, dải buộc đầu, tất vớ các loại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Khi Ấy, Bây Giờ