Cành Cao Khó Với - Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Hựu Kiến Đào Hoa Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Nhiều Khách Hàng
“Bình thường, chúng ta sẽ học ở chỗ này. Cô nương có thể đến sau bữa sáng, ăn trưa tại đây. Trong phòng trong có chỗ nghỉ tạm. Trước bữa tối sẽ về. Nếu gặp mưa gió hay thời tiết xấu, cũng có thể nghỉ ở nhà một ngày.
“Cô nương cứ nói.”
Triệu ma ma nhận lấy, trong mắt ánh lên tia sáng: “Ừm, ta hiểu ý cô nương rồi. Vậy chuyện này, ta sẽ sắp xếp để đưa vào kế hoạch.
“Những việc này, trước mắt cứ theo sự sắp xếp của ma ma đi.” Mặc Y nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách gì khác.
Khối ngọc xanh này, phẩm chất chỉ bình thường. Ngọc xanh nói chung hợp với nam nhân đeo. Khối này màu hơi nhạt, nam thanh niên đeo là hợp nhất. Suy nghĩ một hồi, ta thiết kế nó thành hình chiếc khiên.
“Ta hy vọng mình có việc mình thích, và từ đó kiếm được chút thu nhập. Dẫu không đáng bao nhiêu, nhưng lại giúp lòng ta yên ổn.
Thì ra… là như vậy ư?
Mặc Y hành lễ, tiễn Tề Vương rời đi.
Mặc Y đón lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ngồi xuống, lại rót một chén trà uống cạn, rồi bắt đầu đi lại trong phòng.
Quá thiên lệch sẽ dẫn đến mất cân bằng. Cuối cùng, bản thân chẳng vui, đối phương cũng khó chịu.”
Lúc này nàng mới nhận ra, hình như cả hai người họ đều là kiểu ít nói…
Chương 132: Nhiều Khách Hàng
“Trong phòng cần có người quản trang phục và châu báu; người theo hầu đi xã giao; người biết nấu các món dưỡng sinh bồi bổ. Những người này, đều phải dần dần bổ sung vào hầu cận cô nương.”
Từ nay về sau, đường quan lộ của đại bá cô sẽ hanh thông hơn nhiều. Phụ thân cô cũng có thể mưu được một chức tốt. Họ đều sẽ có tiền đồ rạng rỡ. Cô không cần vì chuyện tiền bạc mà lo nghĩ nữa. Việc buôn bán nhỏ này, giao cho người dưới lo liệu là được rồi. Dù sao, cũng là của cô.”
Cái việc kinh doanh kia của cô… đối với quá khứ thì quan trọng, nhưng đối với tương lai… lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Bởi vì, thứ mà cô dồn bao nhiêu công sức để gây dựng, so với vương phủ, thực sự không đáng kể.
“Kỹ nghệ của Lý Kỳ tuy chưa thể gọi là cao siêu, nhưng lại khá phù hợp với yêu cầu của chúng ta. Có điều hiện giờ, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn làm theo ý ta mà tự mình hoàn thành công việc.
“Đúng vậy. Bốn người đó chính là tiêu chuẩn của nha hoàn hạng nhất. Phu nhân quý tộc kinh thành, bình thường bên mình sẽ có một ma ma quản sự, hai đến bốn nha hoàn hạng nhất. Hạng hai, hạng ba thì tùy theo nhu cầu.
“Ta xin rửa tai lắng nghe.”
“Giờ, cô nương có điều gì muốn hỏi hoặc muốn nói không?”
Dứt lời, nàng lấy ra hai món đồ: “Ma ma xem thử hai vật này. Khi ta chạm tay vào nguyên liệu, trong đầu liền hiện ra ý tưởng: có thể làm thành thứ gì, hiệu quả ra sao, hợp với ai đeo, giá bao nhiêu, khách có mua nổi không, họ có thích không… Những suy nghĩ như vậy khiến ta cảm thấy rất vui vẻ.
Một lát sau, Triệu ma ma trở về.
Phần thiết kế bản vẽ, vẫn phải do ta tự tay thực hiện. Hơn nữa, một số việc trong cửa tiệm cũng cần ta tự mình quản lý. Vì vậy, thời gian học tập của ta, cần chừa lại một phần để xử lý những chuyện này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội vụ gồm việc quản lý người và đồ, cùng toàn bộ hoạt động hằng ngày trong Vương phủ.
Bao nhiêu người vây quanh thế này? Nhiều ánh mắt dõi theo, thấy sao mà không thoải mái…
Triệu ma ma lại chẳng biết nàng đang nghĩ gì, mà xoay người lấy một cuốn sổ.
Ngoài ra, trong thời gian này, ta còn phải dẫn cô ra ngoài giao tiếp, xem xét sản nghiệp. Gánh vác của ta và cô, thật sự không nhẹ.
Lời này khiến Triệu ma ma bất giác nhớ đến Chu Ly – vị vương phi trước kia.
Một người dù giỏi đến đâu cũng không thể biết và làm mọi việc. Vì thế, người bên cạnh mình là rất quan trọng.”
Khói hương lượn lờ, hơi nước bốc lên, giọng hai người nói vừa phải, không nhanh không chậm…
Còn giao tiếp thì cần hiểu rõ hoàng tộc, tông thân, thế gia kinh thành – phần này vô cùng phức tạp.
Thế nhưng nàng ấy… lại đem toàn bộ tâm trí đặt nơi Vương gia, quá coi trọng tình cảm, yêu chiều quá mức, cuối cùng thành ra lo được lo mất. Rốt cuộc, cả nàng ấy lẫn Vương gia đều không vui.
“Đây là lịch trình sắp tới, cô nương xem qua sau. Chỉ là đại khái, có thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào.”
Nhưng cô nương cũng đừng lo, Vương phủ chúng ta chỉ có vài mối quan hệ quan trọng không được sai sót. Những thứ khác thì cũng không quá khó.
Chắc hẳn bà cố ý tránh đi, để mình và Vương gia có cơ hội trò chuyện riêng.
Huống chi, với thân phận vương phi, những việc như vậy chỉ có thể coi là tiêu khiển. Làm ra thành phẩm để tặng cho Vương gia, hay cho bằng hữu thì được, nhưng đem bán lấy tiền… thì không phù hợp cho lắm.
Về phần bài học, vẫn như trước, cầm kỳ thư họa thì ta không tinh thông, sẽ không dạy. Ta sẽ giảng cho cô nương về trà đạo, hương đạo. Khi cần, sẽ mời các sư phụ đến dạy về hội họa, giám định vật quý, nhận biết châu báu, vải vóc.
Mặc Y chớp chớp mắt: “Điều này… thì Mặc Y lại có chút suy nghĩ khác.”
Ma ma quản sự có khi là bà v·ú tiến cử, cũng có thể là đại nha hoàn đã xuất giá rồi quay về. Còn có các tâm phúc khác. Người kỹ càng hơn, thì sẽ có riêng một ma ma chuyên chải đầu. Tóc tai của phu nhân, nhất là khi gặp dịp quan trọng, phải đội thêm tóc giả, đeo đủ bộ trang sức. Kiểu dáng cũng phải cầu kỳ – là một việc rất công phu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu ma ma khựng lại, lòng có chút do dự…
“Việc làm ăn tiến triển không tệ, mấy hôm trước chúng ta vừa thuê được một cửa tiệm… định nghiêm túc phát triển.”
“Hôn nhân của phụ mẫu… khiến ta nhìn thấu nhiều điều. Dù là nam tử hay nữ tử, đều cần có cách riêng để an thân lập mệnh. Phải có việc mình chú tâm, tập trung làm. Dù là nữ tử, cũng không nên dồn hết tinh thần vào trượng phu.
Từ gia đính hôn, chỉ Tết mới có vị hôn phu mang lễ đến thăm. Bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, cũng không ai tới dạy quy củ, càng không cấp nhân lực. Quà biếu thì có gửi Mặc gia, có gửi cho tỷ tỷ. Tuy cao cấp nhưng đều rất mực quy củ.
Quả nhiên, Triệu ma ma nghe xong liền tỏ vẻ không đồng tình: “Cô nương có thể cùng Mặc tiên sinh làm ăn như vậy, lại làm rất ra trò, khiến lão thân phải khâm phục. Nhưng mà…
Như Tề Vương thế này… hóa ra, Vương phi của ngài lại phải chính ngài tự tay đào tạo? Thậm chí còn phải tự mình chuẩn bị thêm của hồi môn?
Dẫu đang dần dấn thân vào, nhưng trong lòng nàng lại càng thêm mơ hồ với cuộc hôn sự này.
Thật sự là kỳ lạ quá đỗi…
“Ma ma… có một việc, muốn nói với người.”
Chiếc khiên nhỏ này không tệ, ta định mua để tặng người, không biết cô nương định giá bao nhiêu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc Y gật đầu: “Lần trước người nhà ta đã khen mấy nha hoàn bên cạnh ma ma, hành vi nghiêm chỉnh, làm việc vừa nhanh vừa khéo.”
“Những người đó, phần lớn là con cháu trong nhà. Năng lực phải tốt, nhưng quan trọng hơn là trung thành! Ở ngoài không dễ gì mua được.
“Là thế này… Hai năm trước, phụ thân và ta cùng làm một vụ làm ăn nhỏ,” nàng liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lần trước bốn đại nha hoàn đó, là ta bồi dưỡng cho một vị quý nhân. Chỉ là giờ tạm chưa dùng đến, nên có thể để cô nương dùng trước. Cô có thể mua thêm vài tiểu nha hoàn, để bọn họ dẫn dắt. Người tự mình nuôi dạy, dùng sẽ thuận tay hơn.”
Nàng không dùng giọng điệu cầu xin hay thương lượng, bởi linh cảm mách bảo… Triệu ma ma có lẽ sẽ phản đối.
Ngày ấy, chính mình cũng từng nghĩ như vậy.
Chỉ là, sau này buôn bán khấm khá rồi, có thể thuê được sư phụ giỏi, thì ta sẽ không bận bịu như hiện tại nữa.”
Cuộc gặp gỡ này, sao mà kỳ lạ và bất ngờ quá… Về sau cũng sẽ như vậy chăng?
Mặc cô nương à, sau này cô sẽ phải đối mặt với những người, những việc mà suốt mười mấy năm qua cô chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe đến. Tuy ta luôn khuyên cô đừng quá căng thẳng, cứ từ từ học, nhưng nói thật, có quá nhiều điều phải học, việc phải làm cũng không ít.
Dành riêng cho những thiếu niên trẻ tuổi yêu thích võ nghệ. Hàm ý là chống đỡ tổn thương, bảo vệ bản thân. Những bậc phụ mẫu có tâm, ắt sẽ sẵn lòng bỏ bạc mua cho con trai mình đeo.”
Hiện tại, phần sản nghiệp thì cô nương chưa thể tiếp xúc.
Chỉ cần ai từng gặp nàng ấy, đều không thể nói nàng không xinh đẹp, không tài hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng những lời này, nàng không dám hỏi Vương gia, cũng không tiện hỏi Triệu ma ma. Người nhà lại càng khỏi nghĩ đến… chỉ có cha là quan tâm nàng nhất, nhưng nếu nói ra, e rằng chỉ khiến người thêm lo…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.