Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Giá Oản Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
“Phải. Trước đây con bé là phóng viên tập sự của một tòa báo.”
Điều này tạo cơ hội cho Bành An trốn thoát.
Lưỡi liềm đập vào kính xe, bật ngược trở lại.
Tiếng mưa quá lớn, dù kêu cứu cũng không ai nghe thấy, Bành An thà để dành sức để sinh tồn. Phía trước có một đám lại một đám bóng đen, hắn không rõ phương hướng, cũng không có cách nào chạy đến sở cảnh sát.
“Một mình.”
“Con bé muốn về lúc nào thì về.”
“Thành thật mà nói, sếp à, gần đây tôi có chút khó khăn, cách đây không lâu tình cờ gặp cậu trai trẻ đó, cậu ấy tốt bụng cho tôi năm đồng Đại Dương. Đền ơn đáp nghĩa mà, cậu ấy gặp nguy hiểm, đương nhiên tôi phải cứu giúp rồi.”
“Phải. Tôi thích hóng gió, ngày mưa cũng không ngoại lệ.”
Bành An nghe ra được, là Phàn Thắng Hổ.
Tay Phàn Thắng Hổ thả lỏng, nhưng đôi chân lại nhanh nhẹn tung một cú đá vào eo trái của hung thủ.
Hung khí g·i·ế·t người dài hẹp, trên lưỡi dao đầy răng cưa tỉ mỉ. Bành An thấy rõ, đó là một cái liềm cưa nhỏ.
Hung thủ nhìn ra manh mối, không gấp gáp nữa. Gã đứng trước mặt Bành An, đấm hắn thêm một cái, sau đó cúi xuống nhặt chiếc liềm cưa nhỏ từ trong nước ra.
Một người cận thị nặng rơi mất kính, về cơ bản, không khác gì một người mù. Bành An loạng choạng bước nửa bước, ngay sau đó, vai phải trúng một đấm của đối phương.
Trương Quân Năng gật đầu.
“Trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, mặc áo mưa màu đen rất rộng, mũ trùm đầu của gã cực kì lớn, dưới cằm có một sợi dây buộc lại, đầu của gã bị che kín hoàn toàn, nếu có c ởi đồ hóa trang ra thì…” Phàn Thắng Hổ lắc đầu: “Tôi không nhận ra được. Tôi đá gã một cái, gã lập tức bỏ chạy. Tôi lo cậu bạn trẻ kia gặp nguy hiểm, cũng không đuổi theo.”
Nhưng, hai bóng đen đó có gì đó khác lạ. Người bên trái giơ cao tay phải, vẫy tay với người bên phải.
“Ông không sợ cô ấy gặp nguy hiểm sao?”
Phần lưng bên phải của Bành An bị móc nhọn rạch một đường, nhất thời hắn không rõ lạnh hơn hay đau hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiển nhiên là Bành An đang hoảng.
Tốc độ của hung thủ rất đáng kinh ngạc, sau khi rút ngắn khoảng cách với Bành An, gã ném chiếc liềm cưa nhỏ trong tay.
Hung khí không còn. Hung thủ xòe năm ngón tay ra, định bóp cổ Bành An. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phàn Thắng Hổ im lặng một lúc rồi thở dài: “Con bé thấy vui là được.”
“Sếp, tôi hiểu.” Phàn Thắng Hổ nói xong mới nhận lấy chiếc cốc.
Phàn Thắng Hổ ngồi trên ghế, eo thẳng như tấm thép.
Bành An di chuyển sang trái, suýt né được chiếc liềm cưa nhỏ, nhưng gọng kính lại bị móc liềm vướng vào.
“Ồ, là người biết tận hưởng cuộc sống.”
Sắc trời tựa như một tấm màn đen, che đi tất cả ánh sáng.
“Là cậu trai trẻ bị thương phải không?”
Bành An thấy một bóng xe mờ ảo, hắn lại gần mới phát hiện là xe của mình.
“Phải rồi, lão tiên sinh, người nhà ông đâu?”
“Ông có quen biết Bành An không?”
Đúng lúc này, hung thủ lại ném chiếc liềm tới.
“Ngày năm tháng Mười Một.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chương 17: Chương 17
Bành An đấm đá loạn xạ, vừa khéo đá lưỡi liềm vào gầm xe. Hắn loạng choạng ngã vào trong xe.
“Xin nghỉ đi du lịch?”
Hung thủ thừa thắng xông lên.
Trực giác của Trương Quân Năng ngày càng mạnh: “Lão tiên sinh, sau khi con gái ông đi du lịch có từng liên lạc với ông không?”
“Con gái ông đi làm chưa?”
Sau khi rẽ vào góc, phía trước xuất hiện hai bóng đen. Cuối cùng trên con đường cũng không chỉ có một mình Bành An.
Hung thủ dùng cửa xe đánh ông lão.
Sau khi đăng ký thông tin cơ bản, Trương Quân Năng nói: “Phiền ông hãy kể lại tình huống tối nay.”
Trong đêm mưa, ánh đèn đường yếu ớt như sương mù màu vàng, con người mờ ảo dưới ánh đèn.
“Thói quen đó hình thành khi nào? Ông không sợ mưa hắt ướt người sao?”
“Không.”
“Con gái tôi đi du lịch rồi.”
Ông vừa dứt lời, cơn mưa nặng hạt nhanh chóng rơi xuống. Gió rét mưa lạnh ập đến, ông chủ đóng nửa cánh cửa lại.
Trương Quân Năng chợt nảy ra suy nghĩ về tháng Mười Một, lại hỏi: “Khi nào thì về?”
Bành An nghe thấy tiếng nước chảy “róc rách” dưới chân, tiếng nước chảy “ồ ạt” trên mái nhà, nhưng hắn lại không nghe thấy tiếng hét của người còn lại.
“Ông chủ, tối nay làm phiền ông quá.” Bành An đặt đồng xu xuống: “Sau này chắc chắn sẽ đến trả lại ô.”
*
Bành An né được, vô tình va phải một chiếc xô bên đường. Cả người hắn bổ nhào vào màn mưa.
“Đi từ tháng Mười Một.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kính rơi ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vẻ mặt Phàn Thắng Hổ khựng lại một chút, nói đến con gái, động tác và lời nói của ông ấy bắt đầu chậm lại: “Đúng vậy.”
Hung thủ quay đầu bỏ chạy.
Phàn Thắng Hổ nhìn vào trong chiếc xe tối tăm: “Chàng trai, cậu không sao chứ?”
“Đã đi bao lâu rồi? Để ông ở nhà một mình, chẳng trách lại thấy chán.”
Trương Quân Năng rót cho ông ấy một cốc nước: “Lão tiên sinh, chúng tôi làm việc theo thông lệ.”
“Lúc đó trời đang mưa rất to, ông mở cửa sổ để ngắm cảnh mưa sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão tiên sinh còn nhớ ngày con gái ông đi chơi không?”
Trương Quân Năng mỉm cười, đóng lại hồ sơ vụ án: “Trò chuyện thôi. Nghe điệu bộ nói chuyện của ông, chắc hẳn con gái là niềm tự hào của ông.”
“Cô ấy đi mấy người?”
“Nợ tiền, không thể c·h·ế·t sớm hơn cô ấy được…” Bành An nói xong, bất tỉnh.
Phàn Thắng Hổ không nghĩ người ở sở cảnh sát lại sẵn lòng nghe ông ấy kể lể những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống của ông ấy và con gái. Ông ấy rất vui vẻ, còn kể hồi nhỏ con gái đáng yêu cỡ nào, cuối cùng thở dài: “Sinh một đứa con gái thật tốt biết mấy.”
“Sếp, cậu đang thẩm vấn hay là…”
Sát nhân dù hung hãn đến mấy cũng không dám g·i·ế·t người trên đường trước sở cảnh sát đâu nhỉ?
Ông chủ: “Tiên sinh, tôi pha cho cậu một bình trà nóng nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chủ lấy ra một chiếc ô lớn: “Tiên sinh, cậu cẩn thận nhé.”
Chính là ngày Kiều Lệ mất tích. Trương Quân Năng rót thêm một cốc nước nữa cho Phàn Thắng Hổ, tiếp tục trò chuyện.
Mưa cứ rơi mãi không ngớt, đến khi quán mì sắp đóng cửa.
Khi bàn tay đó vươn đến, Bành An ngửi thấy một mùi lạ. Mưa có thể rửa sạch mùi hôi, nhưng mũi hắn thính, ngửi thấy một mùi tanh khó tả.
Chủ quán mì bước ra nhìn: “Tiên sinh, trời sắp mưa to rồi, hay là cậu trú tạm ở đây đi.”
“Sếp, tôi sống gần đây. Qua cửa sổ, tôi tình cờ thấy một thanh niên loạng choạng, nên tôi xuống nhà. Đến gần mới phát hiện, có người muốn g·i·ế·t cậu ấy.”
“Nghỉ việc rồi.”
“Ở nhà một mình chán quá.” Phàn Thắng Hổ trả lời lưu loát: “Tôi muốn duy trì giao tiếp với thiên nhiên mọi lúc mọi nơi.”
Hắn một mình bước ra khỏi quán mì.
Cửa trước bị một thanh trúc không biết từ đâu thổi tới chặn lại, hắn chạy lại mở cửa sau.
Hai tay của người bên phải giơ lên trời, giữ chưa đầy hai giây, yếu ớt buông thõng xuống, sau đó không bao giờ đứng dậy nữa.
Bành An đánh giá trực quan, đối phương thấp hơn hắn mười centimet. Hung thủ đeo một chiếc mặt nạ màu nhạt, có hai lỗ tròn ở mắt, ba lỗ tròn nhỏ ở miệng. Gã mặc một chiếc áo mưa lớn màu đen, không thể phán đoán là béo hay gầy.
Phàn Thắng Hổ cứu người, báo cảnh sát. Sau khi đưa Bành An vào bệnh viện, ông ấy quay lại sở cảnh sát.
Bành An: “Cảm ơn ông chủ.”
Người bên trái vừa gi ết c·h·ế·t một người, không chạy cũng không trốn, gã phát hiện ra Bành An, lập tức chạy tới. Đồng thời, gã giơ cao vũ khí g·i·ế·t người trên tay phải.
Người đến là một ông già, tay ông ấy cầm một chiếc ô lớn, hét lên: “Mày là ai?”
Ông chủ đã nghe tin về vụ án “Đêm giông”, nhưng ông lại nhìn về phía sở cảnh sát ở đối diện.
Bành An hối hận vì đỗ xe quá xa quán mì.
“Ông còn nhớ nhận dạng của hung thủ không?”
Bành An ngồi thật lâu, thấy bên ngoài tối đen, hắn không muốn ngồi nữa: “Ông chủ, xe của tôi đang đỗ ở ngã tư, tôi đi bộ sang đó là được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.