Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


nóixong đoạt lấy mic trong tay Chu Tiểu Nam, nhìn Lâm Vũnói“Quả táonhỏ”

“Quả Quả…mình sắp c·h·ế·t…”

“Xem ra là chuyện vội vã tìm cách tăng cân, cũng tốt, mấy ngày cậukhôngcó ở bên Phương Cảnh Xán, cũngkhôngcần lo lắng cậu tasẽgiở trò gì!” Tống Kiêm Hànói

Trước mắt chứng kiếnmộtmàn ấm áp này làm lòng Quả Quả xúc động mãikhôngthôi, chờ đến khi phải ứng lại được,đãlàkhôngkìm lòng được cúi người xuống hôn lên môianhmộtcái, sau đó dừng như còn chưađãlại cắn thêmmộtcái.

Hùng Bảo Đình sắc mặt trầm xuốngmộtcái, hiển nhiên là bịnóitrúng rồi “Ngay lúc đầu qua lại,anhấy chưa bao giờnóimình mập, mìnhthậtsựvô cùng vui vẻ, nhưng mà về sau mình mới pháthiệnra có chỗkhôngthích hợp,anhấy chưa bao giờ đem mìnhđigặp đồng nghiệp củaanhấy,khôngmang mìnhđigặp bạn bè và người nhà…Sau đó mình thuận miệng hỏimộtcâu,anhấynóibởi vì mình rất béo, tuy rằnganhấykhôngngại, nhưng là sợ người khác thấy đượcnóinhảm, lo lắng mìnhsẽkhó chịu…..”

Chu Tiểu Nam hát bài “Tìnhyêucung cấp nuôi dưỡng hát hải” cởi giày đứng lên ghế sô pha, cầm míc la lớn “Chư vị xem xem nét mặtanhhọ tôi bây giờ, xin dùngmộtcâu để hình dung chút!”

“Em muốn chạyđiđâu, mang theo linh hồnanh, nó vì em mà mê muội, để lại nơi đây ích lợi gì, em là điện, em là quang, em là thần thoại duy nhất,anhchỉyêuem, you are my super star…”

Quả Quả nhếch mépmộtcái,anhbình thường đều là nằm mơ lộn xộn cái gì hả, uy!

Quả Quả nheo nheo mắt nguy hiểm, hôn thêm lên môianh, đầu lưỡi tham lam tiến vào, Phương Cảnh Xán lúc đầu còn gắt gao mím môi liều chếtkhôngtheo,mộtthoáng sau lập tức tùy ý chocôquấy rối…

Phương Cảnh Xán nhìn ngón taytrênbàn tay trai kia chiếc nhẫn bạch kim thuần khiết, cuối cùng mới an tâm

Đánh lén vừa vặn bị bắt, Quả Quả nhanh chóng xấu hổ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng tránh tầm mắtanh“Khụ,anhtỉnh...”

“Quả Quả…cứu mình…”

Lâm Vũ vội vã bật bài Quả táonhỏ, Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà hưng phấnkhôngthôi,mộttay cầm chuông,mộttay phe phẩy cái chùy, ngồi chỗ kia gào khóc ồn ào

Cuối cùng hát xongmộtbài, Quả Quảthậtsựkhôngchịu nổi, ba người kia cũng bị tàn phákhôngkhác là bao, sôi nổi ôm lỗ tai k** r*n

“Quả Quả, emyêuanhhaykhôngyêuanh?yêuhaykhôngyêu?”

Quả Quả oán hận, nhằm đúng hầu kết nhạy cảm của Phương Cảnh Xán cắnmộtcái, chấm dứtanhthao thao bất tuyệt

Nhưng mà, tối hôm đó, Phương Cảnh Xánđãbiết cái gì là sốngkhôngbằng c·h·ế·t, hao phí sạch tự chủ lớn nhất cuộc đời mới có thể nhịn đượckhôngđộng đến người nằm bên cạnh

Buổi tối trước khiđimộtngày, Quả Quả, Phương Cảnh Xán, Tống Kiêm Hà, còn có đôi vợ chồng son Chu Tiểu Nam, Lâm Vũ cùngđiăn cơm chung, xem như làm cơm tiễn Quả Quả sanganh

Hát xongmộtbài, Phương Cảnh Xán lại hát thêm mấy bài, về sautrêncơ bản hoàn toàn là buổi biểu diễn cá nhân củaanh, hát căn bản bảnkhôngdừng lại được

Sau khi đứng dậy rờiđi, Quả Quả ngây ngẩn cả người

“Lúcanhấynóinhư vậy, trong lòng mình vừa cảm động vừa mắc cỡ, cho nên hạ quyết tâm giảm béo, vốn là mình kiên trìkhôngđược bao lâu, là có Diệp Vi vẫn liên tục cổ vũ mình, dạy mình rất nhiều phương pháp giảm béo, còn dẫn mìnhđimua mấy loại thuốc giảm cân thử xem,nóilàkhôngcó tác dụng phụ,khôngảnh hưởng. Mình dùng hai đợt trị liệu, tuy rằng quá trình rất gian khổ, nhưngthậtsựrất tốt! Mình lập tức gầyđimười cân!” Hùng Bảo Đình lộ ra vẻ mặt hưng phấn “Cảm giác gầyđithậttốt, ánh mắt bạn trai nhìn mình đều ôn nhu rất nhiều…Mình quả thực mê mẩn, nhưng mà, thuốc giảm cân kia quá đắt,mộtđợt điều trị cũng hết nửa tháng lương của mình, mình hạ quyết tâm mua hai đợt trị liệu, kết quả, mấy ngày sau cảm thấykhôngthoải mái, ăn cho có mà thôi, nhưng đắt tiền như vậy, mìnhkhôngmuốn lãng phí, liền kiên trì dùng hết, sau đó đột nhiên bị thượng tổ hạ tả mất nước, chóng váng, lần đó thiếu chút nữathìchết….”

[ Quả Quảđingày thứ ba, nghĩ đếncôấy, nghĩ đếncôấy, nghĩ đếncôấy!]

Quả Quả chân trước vừa tới, Tống Kiêm Hà đuổi phía sau lưng

“thậtsựmuốn emđi?” Quả Quả hôn xong, trong tiếng thở hổn hển của Phương Cảnh Xán hỏi

Di động bên kia truyền đến giọngnóinghẹn ngào của Hùng Bảo Đình, sau đó dướisựthúc giục của Quả Quả đọc ra địa chỉ

Quả Quả rờiđiđượcmộttuần, Chu Tiểu Nam, Lâm Vũ, Tống Kiêm Hàmộtđám người tất cả đều đồng loạt phát blog kêu gọi

Quả Quả ờ sờ cái đầu xù lông, lấy cho nó chút thức ăn mèo, sau đó chuẩn bị nước nóng lau người cho Phương Cảnh Xán, giúpanhthay quần áo sạch

Quả Quả rón rénđiđến cửa phòng ngủ, vặn cửa, lạch cạch mở đèn

Ba người vội vã gật đầukhôngngừng, vẻ mặt xanh xao vội vã thoát cáikhôngthấy bóng dáng

[anhcôđơn,côđơn là tốt rồi, lúc này đừng ai đến an ủianh, khiến choanhvì người mà đau đớn,khôngchịu nổi thương tổn sắp điên mất thôi...]

“A cáp cáp cáp cáp...” Chu Tiểu Nam cười nghiêng ngả, ôm bụngtrênghế salon lăn lộn “thậtđúng,thậtgiống,thậtgiống...”

Chờ cho dỗ được người này lên giườngđingủ, Quả Quảđãbị ép buộc đến mức sắp hư rồi

Quả Quả đứng trước giường, dở khóc dở cười, vuốt vuốt tránanh, sau đó nhanh chóng cởi giày, trèo lên giường, chui vào trong chănanh, nằm xuống bên cạnh, vươnmộtngón tay chọc chọc vào gương mặtanh“Ngốc nghếch, em còn chưa cóđixuyên sơn càng lĩnh bên kia đầu đâu,anhtưởng niệm cái quỷ gì...”

“Được,anhđưa em…” Phương Cảnh Xánnóixong,thậtsựchuẩn bị đứng lên

“thậtmuốn đem em treo vào cổ bên người…”

“đangtốt như vậy cậu bị cái gì k*ch th*ch?” Quả Quả hỏi, lấy cá tính của Hùng Bảo Đình ba bữa đựcmộtbữa cái, nếukhôngbị k*ch th*chsẽkhôngcó khả năng liều mạng giảm cân như vậy

Đứng dậy đượcmộtnửa, Quả Quả nhào tới đemanhđặt dưới thân, nổi giận đùng đùngnói“anhsao lại ngốc như vậy?”

Quả Quả từ chỗ Phương Cảnh Xán trở về, lúc lái xe trở về, giữa đường nhận đượcmộtcuộc điện thoại, là của Hùng Bảo Đìnhđãlâukhôngliên lạc gọi tới

“...” ngườikhôngtí tưởng tượng Lâm Vũ nhếch mépmộtcái, nghĩ là, cái này so với ví dụ. Mặc dùkhôngthỏa đáng, nhưngthậtra hình tượng rất sinh động

“yêuanhchớđi, nếu emnóiemkhôngthươnganh,khôngthích nghe gặp emthậtsựnóira miệng, lại choanhchút ôn nhu…”

Quả Quả mất hứng, phồng mánói“Em lúc này trở về…”

Phương Cảnh Xánkhôngbiết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cấp tốc cầm lấy tay Quả Quả, vẻ mặt hốt hoảng, lần từng ngón tay sờ sờ “Quả Quả, nhẫn em đâu? Nhẫn đâu?”

Kết quả, Phương Cảnh Xán ánh mắt mê ly buồn ngủ nhìncô, oán giận lầm bẩmmộtcâu “Lại nằm mơ...” Sau đó liền nhắm mắt lại ngủ tiếp

“thậtxin lỗi, mình biết mìnhkhôngcó mặt mũi nào gọi điện thoại cho hai người…” Hùng Bảo Đình khuôn mặt phờ phạcnhỏnhắn, lúc nàythậtđúng là “Khuôn mặtnhỏnhắn” nhưngtrêngương mặt đó lạikhôngcómộttia huyết sắc, giống như bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, nhìn có phần đáng sợ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hầu kết Phương Cảnh Xán chuyển động từng chút, từng chút, xoay ngườimộtcái, đặt Quả Quả dưới thân, giọngnóikhàn khàn khác thường “anhbị em hại c·h·ế·t…”

[ Quả Quảđingày đầu tiên, nghĩ đếncôấy]

[ Em mau trở lại,mộtmìnhanhthậtsựhư vô, em mau trở lại, sinh mệnhanhvì em mà hồi sinh. Em mau trở lại, đem tưởng niệmanhquay về, đừng khiến cho trái timanhkhônggiống như biển rộng]

Quả Quả sợ đè hỏnganh, vẫn liên tục dùng tay chống lên, cánh tay vì chống đỡ lúc nàyđãtê rần,thậtsựlà bịanhlàm phiềnkhôngchịu được, vì thế ghét bỏnói“khôngyêu”

“anhkhôngsao chứ?” Quả Quả ngã xuống ngực Phương Cảnh Xán, nhanh chóng nhấc người đứng lên

“anhvà em nụ hôn tạm biệt nơi phốkhôngngười, làm cho gió cười ngớ ngẩnanhkhôngthể cự tuyệt,anhvà hôm nụ hôn đêm cuồng loạt, trai timanhchờ đónbi thương…”

[ Còn mìnhanhvớicôđơn, hưkhôngmất mát, tràn ra như lửa tàn]

Di động truyền đến giọngnóiyếu ớt vô cùng thống khổ của Hùng Bảo Đình, Quả Quả hoảng sợ “Đại bảo, cậu làm sao vậy?”

Dưới đó làmộtvòng blog Phương Cảnh Xán phát ra trongmộttuần/ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Cảnh Xán đen mặt vì bị cười nhạo, nhétmộtvỏ tôm vào miệng Chu Tiểu Nam “Câm miệng choanh!”

Phương Cảnh Xán bị chọc chọcmộtlúc rốt cục tỉnh ngủ, chợt mở to mắt, quay đầu nhìn chăm chú người bên cạnh mình, như là nhìn thấy chuyện “khôngthể bàn cãi” gì đó “Em, em, em, Vợ,thậtlà em!!! Emkhôngphảiđirồi sao?anhnóinày, trễ thế này sao em lại đến đây?đãtrễ thế này...anhtrai em...”

Chương 51

Quả Quả thở dài “ Lúc trước nếu nhưkhôngcó Phương Cảnh Xán, có lẽ mình cũngsẽkết cục như thế này, cho dù cuối cùng mình giảm béo thành công, sợ là về sau cũngkhôngbao giờthậttâm thích người nào nữa”

“Quả thực so với Trầm Nham còn dối trá hơn” Tống Kiêm Hà hừ mạnhmộttiếng “Cho nên cậu liền liều mạng giảm cân?”

“Hôm nay tới đây thôi! Mọi người về nhà nghỉ ngơi sớmđi!” Quả Quảnói

Cuối cùng Tống Kiêm Hà cũngkhôngnhìn nổi: Quả Quả, mình nghĩ cậu có thể trở về sớmmộtchútthìmau trở vềđi, BOSS nhà cậu cả ngày hưkhông,côđơn với lãnh đạm, nếu tiếp tục như vậy, mình sợanhấy mất cân đối nội tiết tố đó...

Quả Quả đầu tiên là đưa Tống Kiêm Hà về nhà, sau đó lái ô tôđiđến nhà Phương Cảnh Xán

“Ừ, đại bảo xảy ra chuyện gì?”

….

Tiểu khu Hùng Bảo Đình chỉ có 6 tầng,khôngcó thang máy, màcôấy lại ở tầng cao nhất, hai người leo lên thở hồng hộc, đứng ngoài gõ cửa thùng thùng

Chu Tiểu Nam vẻ mặt khinh bỉ “khôngcó chút trí tưởng tượng nào!”

[mộtngàykhôngcó emanhthậtcôđơn, cõi lòng tan nát làm bạn cùnganh,khôngcó em thành phố nàythậttối mờ mịt, tất cả vui sướngkhôngcòn quan hệ vớianh]

“Ách, như vậy lừaanhtrai em xem rakhôngđược tốt lắm?” Phương Cảnh Xánhiệntại sợ nhất là vịanhrể đại nhân Tiếu Mộ Bạch này, cố gắng lâu như vậyanhkhôngmuốn thất bại trong gang tấc (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ khắc này, cảm xúcthậtmãnh liệt, đột nhiên rất nhớanhấy

Quả Quả hoàn toàn bị món ma cay tôm hùm kia hấp dẫn, nghenóicái mùi vị này chính là ở Cầm Phúc Cư tân thành đông, lúc này muốn mua phải xếp hàng 1h đồng hồ mới mua được. Sắp phải chia tay bạngáitới nơi xa xôi, Phương Cảnh Xánmộtbên buồn bựckhôngvui,mộtbên lưu loát lột tôm hùm cho bạngái....

khôngcần hỏi, xem bộ dáng này khẳng định tất cả đều là giảm béo

Lúc ấy Phương Cảnh Xán nhìn thấy bóng dángcôbiến mất sau cửa đăng kí, lại hao phí hếtmộtlần tự chủ mới có thểkhôngkiếm chiện dây dưa với công ty hàngkhôngcũng như làm cho ngườiđangởtrênmáy bay kia bom tin nhắn, làm cho nàngđiphảikhông...

Ăn cơm xong, mọi người lại tới KTV ca hát

Hơn hai phút sau mới có người mở cửa

KTV này nằm ở trung tâm thành phố, khu vực phồn hoa nhất, là sản nghiệp nhà Lâm Vũ, vì thế quản lí ân cầnkhôngthôi, cố tình mua từ bên ngoài cho bọn họkhôngít món ngon, cổ vịt, chân gà, hương lạt hoa giáp, ma cay tôm hùm, sò biển xào tỏi, thịt nướng xiên...bày ra tràn đầymộtbàn

Tiếp theo, mọi người lập tức nghe được Tống Kiêm Hà chậm rì rì đọc diễn cảmmộtcâu thơ, giọngnóicòn pha chút thở dài “Nhiđingàn dặm, mẫu thân lo lắng...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Cảnh Xán nghe xong như bị sét đáng, lộ ra vẻ mặt bị đả kích lớn, quay lưng lại bắt đầu lê hoa đái vũ, Quả Quả đành phải phía sau dụ dỗ “yêuyêuyêu,anhnhư vậy ai cũng thích, làm sao có thểkhôngyêu!”

Trong phòng phi thường yên tĩnh, điều hòa nhiệt độ ổn định, so với bên ngoài có chút hơi lạnh, nhưng bởi vì cóanhtrong này, làm cho toàn thâncôđều vô cùng ấm áp

“Sau đó mình mới biết thứ đồ kia, quảthậtkhôngít người ăn vào bị c·h·ế·t, mình rất tức giậnđitới hỏi Diệp Vi, cậu tanóicũngkhôngbiết, còn tức giận phát tiết với mình,nóicó lòng tốtkhôngđược báo đáp,nóiphụ nữ nên độc ác với bản thânmộtchút…” Hùng Bảo Đình vẻ mặt c·h·ế·t lặng “Sau đó mình lại bắt đầukhôngăn gì để giảm béo, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền, ngay từ đầu còn phải cố nén nhịn khống chế bản thân, dần dần tự bản thân cũngkhôngmuốn ăn gì, cuối cùng là dù cho đói cũng chịu được, cũngkhôngăn gì cả, ăn vàosẽnôn ra…”

“Cậu ấy gọi điện cho mình, lúc ấytrênxe buýt rất ồn ào, mình nghekhôngđược, sau đó mình gọi lại, cậu ấynóiđãgọi cho cậu, bất quá mình vẫnđitới, mình cũngkhôngbiết là tình huống gì, vẫn liên tụcnóicái gì mà sắp c·h·ế·t, sắp c·h·ế·t…”

Tối nay họp mặtnhỏ, vui vẻ nhất hội phải kể đến Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà, hai người ngoài ý muốn nhận thân, Chu Tiểu Nam thế nhưng lại là độc giả trung thành của tác giả Tống Kiêm Hà chuyên viết ngôn tình tổng tài cẩu huyết. Sau khi biết được Tống Kiêm Hà chính là Nhị Nhathìhưng phấnkhôngthôi, liên tục kéo tay thảo luận nội dung chuyện, còn cầu xin Tống Kiêm Hà tiết lộ kết chuyện, tỏ vẻ cho rằng tác giả Tống Kiêm Hà nhất định làmộtngười có phong thái phụ nữ trưởng thành, ai biết lại làmộttiểu loli đángyêu. Hai người chỉ hậnkhônggặp nhau sớm, lúc này mỗi ngườimộtmiccro,mộtđường hát từ tìnhyêumua bán đến tìnhyêuchânthật, lại từ ngàn năm chờ đợimộthồi đếnyêugiang sơn lại càngyêumĩ nhân, miễn bàn nhiều vui.....

Bởi bị giảm béo quá độ dẫn đến biếng ăn, thân thể lập tức suy sụp,đilàm kiếm được chút tiền đều chia 5 sẻ 7 dùng đến, cho nên dù biến thành như vậy cũngkhôngcó ý định đến bệnh viện trị liệu

Cứ duy trì tư thế bị nằm đè, Phương Cảnh Xánmộtbên vừa hát,mộtbênnói, cứ như vậy hơn nửa giờ

“Bỏ vào cổanhkhôngđược, cổsẽbị đứt…”

Bởi vì Phương Cảnh Xán đưa nhẫn cầu hônthậtsựrất khoa trương, Quả Quả liên tụckhôngmuốn đeo, vì thế hôm qua Phương Cảnh Xán có ý lôi kéocômộtlần nữa mua nhẫn đôi. Nhưng đến cửa hàng mới pháthiệnra, nhẫn tình nhân dành cho nữ so với bàn tay mập mạp của Quả Quả đều có chútnhỏ,khôngthể nào vừa tay, nhưng lại có thể đeo vừa kiểu namđi. Bởi vì thời gian vội vàng,khôngkịp làm theoyêucầu, thế nên Phương Cảnh Xán liền lãng phí mua hai đôi, cuối cùng hai người đều đeo kiểu nhẫn nam

“nóimê sảng gì vậy! rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cậuhiệntạiđangở đâu? Mình lập tức tới ngay!”

“Ai! Quả Quả, cậu cũng tới rồi?”

Phương Cảnh Xánnóinăng có chút lộn xộn

Phương Cảnh Xán vừa tỉnh lại, cũng trừng mắt lớnnhỏsửng sốt nhìncô

Quả Quả lái xe đem kẻ say khướt Phương Cảnh Xán về nhà, cố gắng giúp đỡanhấn mật mã mở cửa, kết quả bởi vì mặt hàng này quá lớn, lại như người mềm nhũnkhôngxương, toàn bộ sức nặng đều đặt lêncô, Quả Quả vừa đến cửa,khôngkịp đỡ ổn định, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất

“Em là quả táonhỏcủaanh,yêuem như thế nào cũng đều chê ít, khuôn mặtnhỏnhắn hồng hồng sưởiâmtrái timanh, thắp sáng ngọn lửa cuộc đờianh, lửa lửa lửa...”

Phương Cảnh Xán quanh minh chính đạinói“nóidốikhôngtốt”

Từ sau khi náo loạn chuyện Diệp Vi cùng Trầm Nham, bởi vì Hùng Bảo Đình thái độ mập mờ, Tống Kiêm Hà và Quả Quả vì thế đều xa cách, Hùng Bảo Đình cùng Diệp Vi càng ngày càng thân thiết… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tiểu Nam thiếu chút nữa đem blog Phương Cảnh Xán vào danh sách đen, khẩn thiếtyêucầu Quả Quả: Chị dâu, chị mau trở lạiđi, chúng em sắp bịanhhọ bị bệnh thần kinh làm điên rồi,anhnhìn xemanhấy đăng cái gì a!

Phương Cảnh Xán ngoan ngoãn nằm yêntrêngiường, hơi gập người cuộn thànhmộtđoàn, phát raâmthanhcôlỗ, nghe được có ngườiđitới, mí mắt hơi hé ra, thấy Quả Quả đưa tay v**t v* đầu mình, cà cà thân mật mu bàn taycômộtcái, sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ

Buổi chiều ngày hôm sau Quả Quả lên máy bay rờiđi

Người đàn ông nằmtrêngiường, trước sau vẻ đẹp có thể thay cơm. Ngay từ đầu giống như gió mát trăng sáng, ôn nhuận như ngọc trai như món chim trĩ hầm canh, dần dần bên trong lại như cómộtthầy giáo đầy tri thức dạy dỗ nàng các loại tri thức giống như cháo hạt hen hầm bát bảo,đisâu vào tìm hiểuthìlà hoạt bát đángyêunhư thịt viên tứ hỉ, thường thường tính trẻ con, cuối cùng sao, hẳn là xem nhưmộtbàn mãn hán toàn tịch...

Phương Cảnh Xán vươn tay dài lên, đem bàn tayđangxoa bóp củacôtrở về, nhắm mắtthìthào “Quả Quả,anhkhôngmuốn xa em, từng giây từng phút cũngkhôngmuốn,khôngcó em cả ngườianhliềnkhôngsống nổi…..anhđưa em rờiđingàn dặm, emkhôngtiếng động hắc bạch, trầm mặc niên đại có lẽkhôngnên, rất rất xayêunha…”

Đột nhiên chân có chút nhột, Quả Quả cúi đầu nhìn xuống,thìlà chú mèo tiểu mềm mại, Phương Cảnh Xán mấy ngày trướcđãmang về từ chỗanhtrai, lí do làcôcòn chưađi,anhđãcảm thấy tịch mịch

“Đừng hát nữa, yên tĩnhmộtchút đượckhông…” Quả Quả nhịnkhôngnổinóimộtcâu “Trước khi biết em,anhvẫn sống…”

Hùng Bảo Đình há miệng th* d*c, tròng mắt trắng lên, sau đóthậtsựhôn mê bất tỉnh

Quả Quả vươn bàn tay còn lại ra “khôngphải đây sao?”

Thấy Quả Quảđangthất thần đứng trong gió tôi, Tống Kiêm Hà vỗ vỗ bờ vai bạn thân “Cònđangsuy nghĩ chuyện của Hùng Bảo Đình?”

Editor: thuthuy2203

Tống Kiêm Hà tức giậnnói“Cái này cần phải hỏi sao? Nhất định là vì đàn ông rồi!”

“Cậu có thể ngu ngốc đến thế sao?” Tống Kiêm Hàkhôngthèm nhìn mặtnóitiếp “thứ Diệp Vi đề cử có gì tốt!”

Vì thế Quả Quả cùng Kiêm Hà đành phải vội vàng đưacôđibệnh viện

Đêm khuya mệt mỏi, Quả Quả nằm trong chăn ấm áp, thoải mái híp mắtmộtcái, buồn ngủ ngáp dài “Hùng Bảo Đình thân thểkhôngthoải mái gọi điện thoại cho em, em cùng Nhị Nha đưacôấy vào viện, sau đó mẹcôấy tới, em cùng Nhị Nha trở về…Vừa rồi em gọi điện thoại choanhtrai em,nóiđêm nay em muốn ở bệnh viện chăm sóc Đại Bảo,khôngvề nhà…”

Quả Quả cùng Tống Kiêm Hà nhìn thấy trước cửamộtbóng người Hùng Bảo Đình đứng đó gầy gò, vô cùng xanh xao vàng vọtthìđều thất kinh, thiếu chút nữakhôngnhận ra được, đứng nguyên tại chỗ hơn nửa ngàykhôngphản ứng kịp

Quả Quả cùng Kiêm Hà ứng trước tiền thuốc men cho Hùng Bảo Đình. Lúc này Tống Kiêm Hàđanglạnh lùng nhìn ngườitrêngiường bệnh truyền nước biển “Bạn tốt của cậu, Diệp Vi đâu? Cậuđãsắp c·h·ế·t đến nơi cũngkhôngđến liếc nhìnmộtcái!”

Hai người ở lại chăm sóc Hùng Bảo Đìnhmộtlúc, mấy tiếng sau mẹ Hùng Bảo Đình từ tỉnh khác tới chăm sóc, lúc đó hai người mới yên tâm rờiđi

“Vợkhôngthể…chẳng mai bịanhtrai em biết,anhấy khẳng địnhsẽnổi giận, em tuổinhỏkhônghiểu chuyện,anhkhôngthể cũng theo em làm chuyện xằng bậy, cuộc sống về sau còn dài,thậtsựlúc nàykhôngnên vội vã nhất thời…”

Nhưng mà, can tâm tình nguyện đem mạng cho em

Hát đến đoạn cao nhất, kéo hơi dài ra, Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà phối hợp gào thétkhôngthôi, Phương Cảnh Xán giọng hát khàn khàn mê ly,rõràng lời bài hát là vui vẻ, cứ thế lại bịanhhát thành cảm giác ai oán cùng vài phần thâm tình

“Em hátthìhát, yên ổn đứng dưới hát đượckhông? Cẩn thận bị ngã” Lâm Vũnóimấy lần đều vô dụng, căn bảnkhôngquản được bà xã, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vợyêumộtcái, sau đónói“Thương cảm? Khổ sở?”

Sau đó Lâm Vũ cũng khóc lóc gọi điện thoại cho Quả Quả: chị dâu, cầu chịnóivớianhhọmộtchút đừng tới tìm chúng em chơi mạt chược đượckhông, mấy ngày nay đến quần cũng đều thua mất? Bảoanhhọ tìm phương thức khác mà phát tiết, đừng có giáng họa lên đầu chúng em đượckhông, cầu xin chị! Chúng em vẫn còn là trẻnhỏ...

QUả Quả “….”

Quả Quả vụng trộm mở điện thoại, vào phần lưuâm, lưu lạimộtđoạn

Phương Cảnh Xán mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ mơ còn mơ hồ ngâm nga vài câukhôngrõ“anhnghĩ tới tưởng niệm làmộtloại bệnh,thậtlâukhôngthể chữa khỏi, làm cho ta xuyên sơn càng lĩnh bên kia,anhcôđộctrênđườngkhôngcó cuối...”

[ Quả Quảđingày thứ hai, nghĩ đếncôấy, nghĩ đếncôấy]

Mở cửa, vào trong nhà

Lần này gặp lại Hùng Bảo Đình, hai người nhận đượcmộttin tức, Diệp Vikhôngở trong nước, màđangđiHàn Quốc

Gặp Hùng Bảo Đình giống như tờ giấy mỏng, mọi lúc có thể té xỉu, Tống Kiêm hà chạy nhanh tới đỡ “Cậuđanglàm cái gì vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51