Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Xin chào, vừa rồi anh nói vợ tôi đang trong tay anh ?
Nói xong, hắn đâm một nhát vào bụng Bạch Tâm Dật.
"Đ*t mẹ!" Lý Tứ phun ra câu chửi bậy, bực dọc đá một cước lên mặt tường chỗ bị vỡ sẵn, Bạch Tâm Dật sợ hãi ôm đầu gối, co rút người lại.
Trương Tam thấp giọng chửi bậy, dùng chính cái điện thoại này gọi một cuộc cuối cùng cho Thẩm Niệm Lâm: "Mày dám báo cảnh sát? Mày cứ chờ nhặt xác của nó đi!"
"Ừm."
Trương Tam: "......."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xswl (cười c·h·ế·t mất)]
[Vãi đ·ạ·n gọi nhầm số ha ha ha ha ha ha ha]
"Em gọi cho Bạch Tâm Dật đã." Cô tự lấy điện thoại mình tìm số cô ta ấn nút gọi.
"Tôi đã bảo gọi nhầm số, anh còn chuyện gì nữa!" Trương Tam tức giận.
Sau khi tắt điện thoại, cả bốn người trên bàn mạt chược tò mò nhìn anh. Thẩm Niệm Lâm dừng lại chút rồi mới nói: "Quản gia vừa gọi điện đến nói tài xế chở Bạch Tâm Dật lúc đầu bị đánh ngất và bị nhốt trong nhà vệ sinh."
Lông mày Thẩm Niệm Lâm giật giật, tài xế ?
Cảnh sát ám chỉ Thẩm Niệm Lâm tiếp tục nói chuyện với hắn để kéo dài thời gian giúp họ tìm được vị trí của bọn chúng. Thẩm Niệm Lâm hiểu ý mọi người, nói tiếp: "Tôi chỉ có thể đưa tiền chuộc cho các anh, mấy người đưa ra con số đi."
Thẩm Niệm Lâm nói không chút suy nghĩ: "Vậy thôi đi."
Cố Âm xem bình luận trôi qua, vẫn không gọi được: "Em nghi ngờ Bạch Tâm Dật đã xảy ra chuyện, mọi người có ai thấy cô ấy rời đi lúc nào không ?"
Lý Tứ lại âm thầm tiếp tục vuốt mặt lần nữa: "Mày có nghĩ đến trường hợp khác không ?"
"Được." Quản gia nói xong mới lo lắng hỏi, "Bà chủ và cô Bạch không xảy ra chuyện gì chứ ?"
"Tình huống gì? Cậu đừng nói với tôi người chạy mất rồi!"
Nói xong hắn cúp máy, cảnh sát ra dấu OK về hướng bọn họ: "Tìm được rồi."
Quản gia: "Cần báo cảnh sát không ?"
"Em về phòng với Nhuận Nhuận đi, để anh ở lại đây." Thẩm Niệm Lâm nắm tay Cố Âm, dịu dàng nói. Đương nhiên Cố Âm muốn ở lại để nhận tin trực tiếp từ cảnh sát nhưng hôm nay tự nhiên có nhiều cảnh sát đến nhà, Nhuận Nhuận hơi sợ hãi. Cô cũng lo cho con, gật đầu đồng ý: "Được rồi, em lên tầng đây."
Thẩm Hàng Hưng cười nhạo, hỏi lại: "Con mẹ nó mày bắt ai? Bắt vợ của anh ta à? Mày đoán xem anh ta thèm để ý sống c·h·ế·t của con nhỏ đó không ?"
Chính cô ta cũng thấy lạ, sao đột nhiên không còn hiệu quả nữa nhưng hiện tại cô ta đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, không còn tâm trí đâu để nghĩ cái đó.
Dù sao rất nhiều người trong biệt thự đứng vây xem đầu trọc của anh ta.
Cảnh sát báo cáo lại tình hình và hành động bên này cho đội trưởng, rồi an ủi Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm, nói chắc chắn bọn họ sẽ cứu được người ra.
"Vậy...." Cố Âm đưa mắt nhìn cảnh sát trong phòng khách, vừa rồi đã tìm ra vị trí của mấy kẻ nghi phạm, cảnh sát đang chuẩn bị xuất phát hơn nửa đội hình, chỉ để lại một số người ở lại tiếp tục nghe lén.
"Mày gọi nhầm số thật."
[Cười ra nước mắt, bọn b·ắ·t· ·c·ó·c gặp phải kiếp nạn thất bại, về sau là vết nhơ, là trò cười trong sự nghiệp]
Thẩm Niệm Lâm nghĩ một lúc, gật đầu: "Tôi biết rồi, tài xế sao rồi ?"
"Rõ ràng vừa nãy không phải vậy!" Lúc họ đưa Bạch Tâm Dật vào xe, rõ cô ta vẫn là Cố Âm mà! Tại sao trong chốc lát lại biến thành người khác!
Khoan đã, có khi nào âm mưu đổi người của Bạch Tâm Dật thành công không? Mà như thế cũng không đúng, mọi người vẫn nhận ra cô là Cố Âm đây thây ?
"Vậy Bạch Tâm Dật bị bắt ?" Cố Âm thấy nội dung bộ phim này phát triển như con ngựa hoang thoát dây cương, "Chúng ta cần báo cảnh sát không ?"
Hắn để Lý Tứ ở lại trông coi Bạch Tâm Dật, còn mình ra ngoài gọi cho Thẩm Hàng Hưng, chưa kịp gọi thì điện thoại của ông chủ gọi đến trước: "Thẩm Niệm Lâm báo cảnh sát, có rất nhiều cảnh sát đang ở chỗ họ."
Thẩm Hàng Hưng im lặng khoảng 5 giây, sau mới bắt đầu chửi bọn họ như tát nước: "Cậu đang nói đùa với tôi đó hả? Có như thế cũng bắt nhầm người được hả? Không phải mấy người có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong nghề này sao? Không phải được một trăm phần trăm đánh giá năm sao khen ngợi à? Hả ? ?"
[Hai vị đại ca này sao không đi làm tướng thanh* nhể, làm nghề đấy đầy triển vọng hơn nghề này mà]
Cố Âm bỗng thấy một loạt các bình luận chạy qua, tò mò hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Ai gọi đấy."
[Không còn cơ hội đi đóng hài nữa đâu, đi vào tù đi [đầu c·h·ó]] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[md* nam chính tuyệt vời ha ha ha ha ha ha]
.....Cho nên thật sự do mắt của bọn b·ắ·t· ·c·ó·c không tốt ?
Chương 32: Xin chào, vừa rồi anh nói vợ tôi đang trong tay anh ?
Lý Tứ vuốt mặt, trói cả tay và chân Bạch Tâm Dật lại xong mới lấy điện thoại gọi cho người còn lại: "Bên chỗ mày sao rồi ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c? !" Người bảo vệ tiếp tục nhận sự chấn động thứ hai, "Tại sao bọn họ lại bắt cô Bạch ?"
Quản gia: "Người không việc gì chỉ là tâm trạng hơi suy sụp."
Lý Tứ: "........"
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi không ổn rồi, ba người các người đi đóng phim hài cùng nhau đi]
Bảo vệ nghe xong sợ hãi: "Vậy lái xe đưa cô ấy đến hôm nay là....."
Cố Âm ngồi bên cạnh hỏi: "Sao vậy ?"
[Bạch Tâm Dật: ? ? ? ? ?]
Thẩm Niệm Lâm hơi suy nghĩ: "Hỏi bảo vệ sẽ biết."
Cảnh sát ra hiệu cho anh gọi điện, Thẩm Niệm Lâm ấn nút gọi, đợi khoảng hai tiếng chuông điện thoại mới có người nhận.
Thẩm Niệm Lâm nghe tiếng điện thoại bị ngắt, mặt không đổi sắc đặt điện thoại xuống.
Thẩm Niệm Lâm gọi thêm lần nữa, cũng may đối phương không kéo số anh vào danh sách đen.
Kỳ lạ nhất là, tại sao bọn họ cho rằng người mình bắt được là Cố Âm? Thẩm Hàng Hưng tìm mấy tên b·ắ·t· ·c·ó·c không chuyên nghiệp ?
Trương Tam: "......."
"Nếu bọn họ g·i·ế·t con tin thì sao ?"
Thẩm Niệm Lâm hỏi lại: "Biết ai làm không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Chuyện này tôi cũng muốn biết."
"......" Cố Âm biết anh không thèm quan tâm sống c·h·ế·t của Bạch Tâm Dật, anh chỉ muốn bắt được Thẩm Hàng Hưng.
"Mày nói xem có phải thằng chồng nó cố ý không? Có khi nào nó muốn g·i·ế·t vợ mình từ lâu vừa khéo lúc này mượn tay chúng ta để tiêu diệt cô ta không ?" Trương Tam càng nói càng khí thế, "Tên khốn này quá xấu xa, lòng dạ độc ác như thế cũng có vợ được ?"
Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm bình tĩnh không gợn sóng, anh tin vào năng lực của cảnh sát, chắc chắn bọn b·ắ·t· ·c·ó·c chạy không thoát, nhất định phải bắt được Thẩm Hàng Hưng, chủ mưu đứng sau.
"Muộn rồi." Trương Tam không có ý định tha cho cô ta, tròng mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Nó giám báo cảnh sát, nó sẽ phải trả một cái giá lớn."
Lúc này trong căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, hai tên b·ắ·t· ·c·ó·c thay nhau hắt xì.
[Ha ha ha ha ha ha tui bị hai tên này chọc cười nội thương]
Trong căn nhà bị bỏ hoang, hai người đã chuẩn bị rút lui, trước khi đi Trương Tam rút con dao ở bên người ra, nhìn Bạch Tâm Dật cười dữ tợn: "Tên c·h·ó Thẩm Niệm Lâm kia báo cảnh sát, là anh ta hại c·h·ế·t cô, cô đừng trách bọn tôi."
Trương Tam im lặng một lúc rồi nói: "Năm nghìn vạn."
"Vậy thì tốt." Quản gia yên tâm hơn khi nhận được câu trả lời từ Thẩm Niệm Lâm.
Thẩm Niệm Lâm nói rồi ngắt điện thoại.
"Phải báo."
Vừa nãy hắn cầm dao dọa cô ta, nói muốn móc tròng mắt cô ta, người này cứ ầm ĩ nói bọn họ bắt nhầm người, cô ta không phải là Cố Âm.
"Giờ xử lý chuyện này thế nào ?" Lý Tứ nhìn Trương Tam, "Thông báo cho ông chủ trước đi."
"Cái gì ?" Trương Tam nhận thức được vấn đề có khả năng vị trí của họ đã bị lộ, vội vàng ra hiệu bằng động tác tay bảo Lý Tứ chuẩn bị rút lui, "Bọn họ dám báo cảnh sát, không sợ bọn tôi g·i·ế·t con tin ?"
Trong bình luận lại nhắc đến Bạch Tâm Dật và bọn b·ắ·t· ·c·ó·c, rất khó để Cố Âm không nghĩ đến trường hợp Bạch Tâm Dật bị bắt đi.
Lý Tứ: "......."
[Ha ha ha ha ha ha ha Bạch Tâm Dật phải làm sao đây, tớ lo quá đi ha ha ha ha ha]
Thẩm Hàng Hưng ngắt điện thoại, vốn đang định tự mình đi xem tình hình thế nào nhưng rất nhanh hắn nhận được tin bên phía Thẩm Niệm Lâm đã báo cảnh sát. Vì vụ án liên quan đến b·ắ·t· ·c·ó·c nên gần như ngay lập tức cảnh sát thành lập tổ chuyên án, bọn họ hỏi lấy lời khai của tài xế và bảo vệ, cài thiết bị nghe lén vào điện thoại và bảo Thẩm Niệm Lâm đợi bọn chúng liên lạc lại.
Anh vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại đó.
Thẩm Niệm Lâm: "Bọn họ biết anh báo cảnh sát." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không phải mày đừng nóng, tao chỉ muốn nói.....hình như chúng ta bắt nhầm người rồi."
(*) "MD" ở đây là viết tắt của từ "mẹ nó"
Bảo vệ chịu trách nhiệm gác cổng được gọi vào, khi hỏi đến Bạch Tâm Dật, vẻ mặt cậu ta mù mịt: "Cô Bạch chưa đi ra ngoài mà, tài xế lái xe ra nói cô Bạch sẽ rời đi sau."
Thẩm Niệm Lâm lắc đầu: "Gọi nhầm số."
[Cuối cùng Bạch Tâm Dật phải làm sao đây ha ha ha ha ha]
[Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c: Dám cúp điện thoại của tao? G·i·ế·t con tin [đầu c·h·ó]]
"Thời gian địa điểm tôi sẽ gọi lại cho anh sau." Trương Tam nói xong còn không quên dặn dò, "Không được kéo tôi vào danh sách đen!"
Như gặp phải ma! Hiển nhiên vẻ ngoài của hai người hoàn toàn khác nhau, rốt cuộc tại sao hắn nhìn nhầm người? ? ? ?
Người này tốn công tốn sức để xâm nhập vào biệt thự giả thành tài xế chắc chắn có ý đồ, ông chỉ lo hắn ta sẽ hại bà chủ.
"Được, trao đổi ở đâu khi nào ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Hai tên b·ắ·t· ·c·ó·c: "Mày kéo số tao vào danh sách đen cơ mà? Sao còn gọi lại cho ông đây? Hừ, đồ đàn ông xấu xa!"]
Thẩm Niệm Lâm: "Có thể là bọn b·ắ·t· ·c·ó·c vừa gọi điện cho tôi."
[Vị bên trên cười vừa nhiều vừa lớn tiếng, đang lo thật không thế [buồn cười]]
Lý Tứ nghe nói có được 5 nghìn vạn, sáng mắt: "Cô ta đáng giá vậy à ?"
Lý Tứ chờ Trương Tam ngắt điện thoại xong mới vội vã hỏi: "Thế nào rồi ?"
"......" Trương Tam cực kỳ nhanh nhạy, "Được, đưa vợ anh đến thay cho tiền chuộc."
"....." Trương Tam thoáng im lặng, sau đó như phát điên chất vấn lương tâm của Lý Tứ, "Mày đang mắng tao đấy à? Có phải mày đang mắng tao không? ! Mày đừng nghĩ mày nói chuyện vòng vo mà tao nghe không hiểu ý mày muốn nói!"
Chỉ là, tại sao bọn chúng lại bắt Bạch Tâm Dật ?
"Không phải không phải, người vẫn đang ở đây chỉ là......có vẻ chúng tôi bắt nhầm người."
Cô ta được cứu rồi, cô ta được cứu rồi, giờ cô ta chỉ biết mình sẽ không c·h·ế·t ở nơi này.
Lần này Thẩm Niệm Lâm vô cùng lễ phép: "Xin chào, vừa rồi anh nói vợ tôi đang trong tay anh ?"
"Người giao hàng mới đến hai ngày trước." Mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn trong biệt thự đều có người chuyên phụ trách mang đến, lão Lưu trước làm công việc này xin nghỉ hai ngày và đổi một chàng trai trẻ tuổi đến thay, "Lúc nào người đó cũng đeo khẩu trang nên không rõ mặt mũi thế nào."
Thẩm Niệm Lâm im lặng kéo số của bọn b·ắ·t· ·c·ó·c ra khỏi danh sách đen, nói với cảnh sát: "Hay để tôi chủ động liên lạc lại với bọn chúng."
Thẩm Niệm Lâm cau mày, lần này lười muốn nhận điện thoại, kéo thẳng số đó vào danh sách đen.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười yue]
Bạch Tâm Dật nhìn ánh lạnh trên con dao sắc nhọn, sợ rụt người vào góc tường: "Đừng mà, xin anh đừng làm vậy. Anh muốn tiền tôi có thể cho anh, tôi có tiền."
Trương Tam: "Hình như người phụ nữ này là tình nhân của Thẩm Niệm Lâm, hắn đồng ý đưa chúng ta 5 nghìn vạn tiền chuộc."
Anh vừa định hỏi thêm thì quản gia gọi điện thoại đến, anh nhận cuộc gọi trước hỏi: "Chuyện gì vậy ?"
Trương Tam nhìn cô ta cười hừ: "May có người đồng ý bỏ tiền để cứu mày, không thì tao đã ném mày làm thức ăn cho sói trong núi."
Anh nghĩ bọn họ sẽ không gọi cho anh lần ba.
"Đấy là chuyện mà cảnh sát phải lo." Thẩm Niệm Lâm nói rồi không do dự gọi điện báo cảnh sát.
Quản gia: "Ông chủ, mọi người mới phát hiện tài xế chịu trách nhiệm chở cô Bạch đi hôm nay bị đánh ngất và nhốt trong nhà vệ sinh."
Về phía Bạch Tâm Dật, chỉ có thể hy vọng cô ta phúc lớn mạng lớn.
Rốt cuộc mày muốn thế nào!
Thẩm Niệm Lâm: "Tôi sẽ xử lý."
Hắn cầm bức ảnh chụp Cố Âm ông chủ đưa, đặt bên cạnh mặt Bạch Tâm Dật, cẩn thận so sánh.
Sau khi nghe chuyện bắt nhầm người, Trương Tam vội vàng gấp gáp quay lại, hắn cầm ảnh chụp để sát vào mặt Bạch Tâm Dật nhìn thêm lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tứ hắn làm nghề nhiều năm, đến giờ chưa từng mắc sai lầm cấp thấp như này! !
Thẩm Niệm Lâm hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: "Anh sẽ bảo nhà bếp mang đồ ăn lên cho hai mẹ con."
Sau đó, hắn tắt điện thoại.
Ngoài ngoại thành, trong ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang, bọn b·ắ·t· ·c·ó·c và Bạch Tâm Dật hai mắt nhìn nhau.
"....Chỉ có thể làm vậy thôi." Trương Tam ra ngoài gọi cho Thẩm Hàng Hưng, ấp úng mở lời, "Ông chủ ạ, hiện tại có tình huống...."
[Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c: Đây cũng là lần đầu bọn tôi gặp phải chuyện này, không có kinh nghiệm.]
Tâm trạng đối phương còn hỏng hơn cả hắn: "Tao vừa gọi cho chồng nó, nhưng chồng nó nói tao gọi nhầm số! Trương Tam tao có thể phạm phải sai lầm không đáng vậy à? Tao vừa kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, xác định đúng số mới gọi thằng đó! Mày đoán xem kết quả thế nào? Thằng đấy kéo số tao vào danh sách đen!"
"Trường hợp gì ?"
"......." Trương Tam cạn lời, lạnh lùng đáp, "Tôi gọi nhầm số."
Thẩm Niệm Lâm: "Người bọn anh b·ắ·t· ·c·ó·c là bảo mẫu của nhà tôi, anh muốn lấy tiền chuộc không ?"
[Bọn b·ắ·t· ·c·ó·c: Từ trước đến nay chưa thấy ai dám kéo số tao vào danh sách đen, g·i·ế·t con tin ngay và luôn 😊]
Bạch Tâm Dật cũng rất xúc động, anh Thẩm sẵn lòng bỏ ra 5 nghìn vạn để cứu cô ta? Quả nhiên anh ấy có tình cảm với cô ta!
Thẩm Niệm Lâm: "Không sao."
(*) Tướng thanh (hay còn được gọi là tấu nói) là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc. Nó thường được biểu diễn dưới dạng cuộc đối thoại hài hước vui vẻ gây cười giữa hai người (tấu chính và tấu phụ), thi thoảng màn biểu diễn sẽ có sự tham gia của ba diễn viên nhưng ít khi chỉ có một người hoặc là nhiều hơn.
Cảnh sát nghe lén: "......."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.