Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Nhìn trộm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Nhìn trộm


- Vậy cùng xem tên ngốc này tắm đến bao giờ.

Còn không kịp để hai người phản ứng, Võ Tam đã xách cả thùng nước lên dội thẳng từ trên đầu xuống, trong gương chỉ thấy cả người Võ Tam run lên bần bật, toàn thân cậu bắt đầu chuyển sang màu xanh lam do tác động của nhiệt độ cực kỳ thấp từ nước giếng.

Phải gồng căng cơ bắp ở cả hai tay Trần Định mới có thể nhấc thùng nước khỏi giếng, nặng kinh khủng, nó phải nặng hơn trăm kilogram.

- Bỏng lạnh!

Dù lẩm bẩm chửi cô ta trong lòng thế nhưng công việc thì vẫn phải làm, Trần Định vứt tiếp chiếc thùng còn lại xuống giếng, trong lúc gắng sức kéo nó lên thì cậu phát hiện một điều kỳ lạ trên những ngón tay của mình.

Lý Mộng Hoàn tròn mắt nhìn cô, không thể tin nổi Lý Tử Yên lại có thể coi trọng tên ngốc đến thế, giống như muốn thể hiện mình cũng không hề thua kém, cô liền gân cổ lên cãi:

Lý Mộng Hoàn nhanh nhảu trả lời, Lý Tử Yên cũng lập tức lắc đầu:

Chương 62: Nhìn trộm

Trần Định thò tay vào nước để kiểm tra, một cảm giác lạnh buốt đột ngột khiến cậu vội vàng rụt tay lại, dù chỉ là tích tắc chạm vào thế nhưng các ngón tay của cậu đã đông kết những sợi tuyết, còn cảm giác thì nhói rát như phải bỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu óc cậu dường như thoát ly hiện tại, không còn sự căng thẳng, lo âu hay phiền muộn. Cậu cảm thấy như thể mình đang được nâng bổng lên bởi một lực lượng siêu nhiên, ngập tràn trong cảm giác hưng phấn, mạnh mẽ và đầy tự tin.

Trần Định nghe vậy liền đau lòng, thằng nhóc ngốc nghếch này, chịu đau giỏi thì có gì mà tự hào chứ.

- Kì quái, không lẽ thứ này là Nitơ lỏng?

- Hy vọng còn kịp.

- Một ngày, tối đa! Còn nếu muội thua, một năm tiếp theo tuyệt đối không được nhắc lại chuyện xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Cậu chủ... để... để tiểu nhân tự mình tắm rửa.

Xin đừng hiểu lầm, Lý Tử Yên không háo sắc đến vậy... hoặc có chăng?

Cơn khoái cảm khiến cậu quên đi mọi nỗi đau, sự cô đơn và khó khăn kể từ khi đến nơi này.

Chỉ trong vài giây sau khi dội nước, bên trong tâm thức, Trần Định bắt đầu cảm nhận cảm giác kì lạ bắt đầu tràn ngập linh hồn.

- Một ngày, tới sáng mai là hắn chắc chắn có thể xong rồi.

- Sao có thể như vậy được, cơ thể tên ngốc kia quá nhiều chỗ bẩn, tắm rửa không phải chuyện dội nước lên là xong, còn cần phải làm quen với nhiệt độ nước, nơi bẩn nhất còn phải kỳ cọ nhiều lần, hắn mới chỉ rửa chút ít phần cánh tay, quần áo còn chưa cởi cơ mà.

Nghĩ là làm, Trần Định lập tức thò tay vào thùng nước và rút ra thật nhanh, tuy vậy cơn đau buốt do bỏng lạnh vẫn khiến cậu toát mồ hôi như tắm.

Lý Mộng Hoàn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, tay vẫn ôm không rời Lý Tử Yên:

Giếng cổ trên đỉnh núi kia có tên là Trấn Long Tỏa, tương truyền rằng khai quốc hoàng đế của Đại An quốc rất thích nuôi cá chép, tuy nhiên chúng lại hay hóa rồng vô cùng phiền phức, để tránh bị các quan lại hạ thần nói nhiều, vị khai quốc hoàng đế này liền xây một chiếc giếng nhốt những con cá chép hóa rồng này lại.

- Cởi rời, cởi rồi, tỷ mau nhìn, hắn bắt đầu cởi đồ kìa.

- Chẳng lẽ mình móc lên phải thứ quái quỷ gì đó hay sao?

Lý Tử Yên im lặng nhấp một ngụm trà, nói:

- Muội muốn cược gì?

- Không sao, tiểu nhân giỏi... giỏi nhất là chịu đau mà.

Không như Lý Mộng Hoàn c·h·ế·t đứng, Lý Tử Yên phản ứng tức thời, cô lập tức lấy chiếc áo choàng lông vũ đang được treo trên đầu giường, lao nhanh về phía đỉnh núi.

Trong một căn phòng không xa đỉnh núi, Lý Mộng Hoàn và Lý Tử Yên đang theo dõi hình ảnh trên tấm gương, khác với Lý Mộng Hoàn luôn hoa tay múa chân mắng chửi tên ngốc nhát gan, thì Lý Tử Yên lại chỉ yên lặng uống trà, tuy thong dong là vậy nhưng cô cũng cực kỳ chú ý tới kẻ đang ngồi xổm trước hai thùng nước kia.

- Muội cược Võ Tam có thể tắm rửa xong trong 3 ngày, hắn rất đần nhưng đảm bảo không phải tên nhát gan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Định như bị cuốn vào một thế giới khác, nơi mà không gian và thời gian dường như không còn tồn tại, chìm đắm trong những ảo giác kỳ diệu, những hình ảnh và âm thanh tưởng chừng như không thể tồn tại trong thực tại.

Lý Mộng Hoàn tự bịt miệng ngăn tiếng hét của mình, cô hoảng sợ vô cùng, tên ngốc này điên tới mức nào chứ, mình bảo hắn tắm rửa chứ có phải đi c·h·ế·t đâu.

- Xuống núi chơi một tuần!

- Tỷ có muốn cá cược một chút không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên Lý Mộng Hoàn quay sang Lý Tử Yên gợi ý, cô cười cực kì tự tin, Lý Tử Yên cũng mỉm cười nói:

Cơn đau nhức từ bỏng lạnh lan khắp cơ thể người Võ Tam, dường như không thể chịu đựng được, cậu ôm mình, run rẩy trong nỗi đau, gương mặt biến dạng và chân tay co quắp vì cơn đau đớn không thể tả.

Trần Định có chút ngạc nhiên khi Võ Tam lên tiếng, tuy nhiên cậu vẫn tôn trọng và nói lời thật.

Cơn đau do bỏng lạnh đã ít đi rất nhiều, hình như chúng cũng trở nên trắng trẻo hơn, và những vết sẹo cũ trên đó cũng mờ đi trông thấy.

Điều kì diệu chậm rãi xảy ra, làn da thô ráp đen xỉn dần đổi sang màu sáng hơn, những vết sẹo cũng theo đó mà mờ dần.

Chẳng rõ có bao nhiêu con cá chép hóa rồng đã bị chiếc giếng này giam giữ, chỉ biết nước trong giếng ngày càng nặng nề và trở nên lạnh buốt, nó cũng đem lại đến khả năng thay da đổi thịt cho người dám tắm rửa bằng thứ nước này.

---

Da thịt bị tác động bởi nhiệt độ cực thấp bắt đầu trở nên cứng nhắc, những vết tím tái loang lổ và có thể thể thấy rõ những tổn thương nghiêm trọng.

Võ Tam truyền đến cảm giác trấn an Trần Định, nói:

Lý Tử Yên trầm ngâm gật đầu, nhưng cô còn có niềm tin hơn thế nhiều:

- Một ngày, cược hay là không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Mộng Hoàn tức xì khói, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào tấm gương:

Ánh sáng mặt trời lúc này chiếu thẳng vào miệng giếng, soi rõ thùng nước bên trong, nó tràn đầy nước và cũng chỉ có nước giếng mà thôi, Trần Định thở một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng nỗi nghi hoặc của cậu càng lớn, chẳng lẽ nước lại có thể nặng đến thế sao?

Trần Định vui mừng ôm cánh tay nhảy nhót loạn xạ, dù không ít lần chứng kiến dị thường ở thế giới này nhưng nó vẫn làm cậu hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Lúc này trong gương, Võ Tam đã thoát y hoàn toàn, Lý Mộng Hoàn và Lý Tử Yên lập tức quay sang nhìn nhau, cả hai người đều thấy được nét hoảng hốt của người kia, tên ngốc này muốn làm gì?

Lý Tử Yên mỉm cười, nói:

- Đại tiểu thư, làm ơn đi mà, ba ngày điii!

Lý Mộng Hoàn lập tức ôm lấy chân Lý Tử Yên nài nỉ:

Khó trách Trần Định lại nghĩ như vậy, thứ này quả thật rất giống Nito lỏng ở thế giới cũ, Trần Định sợ hãi suy nghĩ: "Vừa nãy mà ta dội thứ nước này lên người thì chẳng phải đã quy tiên rồi sao? Quả nhiên Lý Mộng Hoàn không hề có ý tốt."

Lần này Trần Định quyết định thử lại một lần nữa, cậu muốn nhúng cả bàn tay vào thùng nước xem sao.

- Thần kì, thần kì!

Dù thần kỳ là thế, vậy nhưng người dám dùng nó để tắm thì không nhiều, bởi đã bắt đầu tắm thì không thể dừng lại cho đến khi toàn thân thay da đổi thịt, nếu không đau đớn sẽ chỉ ngày càng gấp bội phần.

Cảnh này có chút kỳ quái, may mà nơi này không có người nào khác, chứ hai cô nương xinh đẹp tuyệt sắc, lại đi xem trộm một nam nhân tắm rửa thì có phần hơi... biến thái.

Chứng kiến điều thần kì thì hay đấy, nhưng cơn đau kinh khủng kia cũng là thật, khi Trần Định đang phân vân suy nghĩ thì đột nhiên giọng nói Võ Tam liền vang lên trong tâm thức:

- Đêm nay, ta rút ngắn lại rằng hắn chỉ tắm đến đêm này mà thôi.

Dù cô rất coi trọng khả năng chịu đựng của Võ Tam, thế nhưng chuyện tắm rửa này vẫn luôn tồn tại một phần nguy hiểm không nhỏ.

- Đau lắm đấy!

Lý Tử Yên cũng ngừng uống trà, cô đặt ly xuống bàn, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc, thậm chí còn chăm chú hơn cả Lý Mộng Hoàn ngồi dưới đất.

Cố định lại dây thừng quanh tảng đá bên cạnh giếng, Trần Định căng thẳng tiến gần lại miệng giếng, ngó đầu vào nhin thùng nước đã được kéo tới sát thành giếng, trong đầu tưởng tượng đủ mọi loại cảnh tượng kinh khủng có thể xảy ra.

Nguy hiểm là ở chỗ cơn đau này không phải chỉ đến từ da thịt mà còn là sâu trong linh hồn, nó có thể khiến cho người ta phát điên, người c·h·ế·t vì tắm rửa cũng nhiều nhưng người tự sát vì cơn điên còn nhiều gấp bội

Cậu chờ cơn đau trên cánh dịu đi, ngồi trước hai thùng nước, cậu thấy thật khó khăn để đưa ra lựa chọn, hoặc là đau một lần rồi thôi hay là đau từng bộ phận nhỏ trên cơ thể.

---

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Nhìn trộm