Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 473: Cổ Thú Sạch Sẽ
Đều là do Hắc Y Thiên Ma.
Càng nghĩ, Như Ngọc càng tức giận.
"Hắc Hắc Hắc Hắc...!!!"
Mang theo sự sống đến thế giới.
"Hắc Hắc Hắc Hắc !!!"
Có gì đó không đúng...
Như một con gián giẫm mãi không c·hết, một con sâu bọ không tài nào kết liễu được.
"Sạch miệng ! Sạch miệng !"
"Khục khục khục..."
Hai cái đầu tự nhìn nhau.
Những chiếc gai kia lúc như chất lỏng, lúc lại cựa quậy.
"Nhai... Nhai...!"
Hai chiếc miệng tranh nhau cắn lấy cặp mắt ngọc của Ngọc Nhãn Thử, nhai rôm rốp như nhai kẹo đá.
Những cái miệng liên tục lãi nhãi.
Cảnh tượng 147 con thú kì lạ xé toạc bầu trời hư vô, tiến vào thế giới này.
"Matildelia...Thật không ngờ."
Một thứ chứa đầy ô uế như Nhị Đầu Tam Dực lúc này, để nó chạm vào cơ thể tuyệt đối là không nên.
Ý của hắn chính là, hắn đã tạo nên một Cổ Thú.
Đang vênh váo.
"Dùng tên Cổ Thú... Con c·h·ó khốn kiếp đó thật sự tự cho mình chính là tối cao rồi.."
Cả hai cái miệng đều há to đến mức trông không còn giống người thường.
Nhị Đầu Tam Dực luôn săn đuổi những con Cổ Thú đại diện cho sự trong sạch, thuần khiết.
"THÈM UỐNG NƯỚC !!!!"
"Vô Vọng."
Nó là thủ phạm cho c·ái c·hết của 6 con Cổ Thú khác.
"Sạch miệng...! Sạch miệng...!"
Nhiều lời đã không còn ý nghĩa.
"Để ta tiễn đưa ba người trở về Luân Hồi."
Mộng Tầm - Dạ Hoàng đời trước.
Chiếc lưỡi dài của cả hai chiếc đầu thè ra.
Nàng giật mình, vội tiếp tục dùng vô số chiếc đuôi quấn chặt lấy cơ thể Nhị Đầu Tam Dực.
Nhưng có một số lại mang hình dạng không giống một sinh vật nào để ta miêu tả.
"Cô Hoạch Điểu...? Cô Hoạch Điểu ?"
Vô số gai đen bóng loáng nổ ra từ cơ thể Nhị Đầu Tam Dực, chúng đâm đến khi chạm phải một vật gì đó, cứ vậy mà p·há h·oại tất thảy mọi thứ xung quanh.
Kiếm ý ngút trời, cả ba Bạch Thi ngay lập tức phải tự mình dùng năng lực mà chống đỡ.
Như Nguyệt giật mình, ngay lập tức dùng ý niệm đưa vô số chiếc đuôi đang dệt lưới kia trỗi dậy, buộc lấy tay chân con quái vật khổng lồ kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nước sạch...! Nước sạch...! Tắm rửa tắm rửa !!!""
Bạch Thú.... Hắn thật sự gì cũng dám làm.
Không... Phải là Tam Dực Nhị Đầu Điểu.
Hai gương mặt tựa như người dính đầy màu ghê rợn mà nhai nuốt. Một mặt vừa ăn vừa cười, một mặt vừa ăn vừa khóc.
Bởi lẽ đó, vô số giáo phái được lập nên tôn thờ chúng.
Xem 147 con thú kia là tổ tiên của Yêu Tộc.
"Nước... Nước..."
Càng nghĩ, Như Nguyệt càng đắn đo.
Như Ngọc từ trên cao cảm nhận được cơn chấn động, liên tục dùng ngàn chiếc đuôi của mình giữ chặt hơn vào tòa tháp.
Cho rằng thế giới này thực chất là thuộc về Yêu Tộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Há há há há !!!"
Thực sự.... Không cỏ cây, không nước, không có đất, chẳng có không khí.
Thậm chí những Bạch Thi đem ra đối đầu, chính là chọc tức tỷ tỷ.
Mặc cho thứ năng lực mới mẻ này, nàng vẫn không có tự tin.
Tam Dực Nhị Đầu Điểu... Là một trong số chúng.
Soạt !!!
Trong sách cổ ghi chép, Nhị Đầu Tam Dực là một sinh vật quái dị nhìn như chim bay trên bầu trời Cổ Thế.
Vô số tín ngưỡng, từ vô số cách thức, tìm được đến hình ảnh của thế giới thuở sơ khai đó.
Đồng thời, Ba tên Bạch Thi kia đều vô cùng nguy hiểm. Thậm chí nàng không chắc tỷ tỷ có thể đánh bại chúng.
Với thế lực bên dưới, không có gì giúp nàng đảm bảo được rằng mình không làm vướng chân tỷ tỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phừng phừng phừng.
"Vô Tình."
Và...
Một "trò đùa" rằng mình dễ dàng tạo nên cái thế giới cỏn con này.
Từ hai chiếc lưỡi lại buộc vào nhau như sợi dây.
Có một tích cổ mà Như Ngọc đọc được trong sách.
Đều nhìn thấy được cảnh tượng này.
Chương 473: Cổ Thú Sạch Sẽ
"Thèm...! Thèm...!"
Mặc kệ đôi cánh to lớn của mình, nó bấu chặt vào những chiếc đuôi được Như Nguyệt giăng thành tấm lưới ngăn cách trên và dưới Tổ Yêu Tháp.
Và chúng chính là những sinh vật sống đầu tiên bước vào thế giới này.
Những sinh vật sơ khai.
Có một số con trông giống sinh vật còn tồn tại đến tận bây giờ, trông như hổ, trông như cừu, trông như rồng, trông như sói.
"Hụ Hụ Hụ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng... quyện vào nhau.
Hai cái đầu quỷ dị kia lắc lư nhìn Như Ngọc.
Nó thật sự chỉ đứng chằm chằm nhìn Như Nguyệt.
Hai gương mặt u ám nhìn Như Nguyệt.
Đôi mắt trông chẳng giống như còn chút hồn phách gì bên trong trừng trừng nhìn Như Nguyệt.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ?
Hình ảnh các vị tổ tiên nhìn thấy, chính là nó nhai ngấu nghiến thân thể của Ngọc Nhãn Thử.
"Đời Người."
Nghe loáng thoáng tiếng vọng cổ xưa khi ấy.
Cổ Thú, như tên, là những con thú tồn tại từ xưa.
Đối với Bạch Thú, hắn luôn xem nơi đây như một thế giới cỏn con, nhưng phiền phức.
Nhị Đầu Tam Dực bắt đầu bẻ bẻ cái cổ nó, dã xoay hẳn một vòng tròn.
Một mặt đau khổ mà khóc.
Tình thế thực sự không nghiêng về chúng ta lúc này.
Nó được thờ tụng như một vị Ác Thần trong nhiều tín ngưỡng, bởi trong ghi chép, trong những hình ảnh mà những vị tổ tiên để lại khi họ dùng năng lực của mình nhìn ngược về quá khứ.
Một mặt khúc khích mà cười.
Mộng Tầm từng xin tỷ tỷ hứa bảo vệ mình khỏi kiếp Bạch Thi.
"Sạch sẽ...! Sạch sẽ...!"
Nghe thấy vô vàn chấn động bên dưới.
"Sạch quá... Sáng quá..."
Hai chiếc lưỡi tách ra ra làm đôi, thè dài ra mà lao đến Như Nguyệt.
Khiến cho lời nói phát ra từ chúng lúc này nghe vô cùng khó khăn, không rõ ràng.
Nhiều Yêu Tộc cũng theo Thuyết Cổ Yêu.
Nếu không "mặt đất" tạo nên từ vô số chiếc đuôi nếu bị phá hủy sẽ khiến Cô Hoạch Điểu rơi xuống dưới.
"HÁ HÁ HÁ"
"Ta muốn...Sạch sẽ...!!!!!!!!"
"Ba Cánh ! Hai Đầu ! !" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hức hức hức hức !!!!"
Từ thời đại cổ xưa được gọi là Cổ Thế, khi thế giới này chưa có sự sống.
Thân thể hóa thành hình dạng hồ ly lúc này, nhanh chóng tránh né những đòn t·ấn c·ông của nó.
Cho Như Nguyệt thấy được bên trong là bóng đen sâu thẳm cùng vô số cái răng nhọn hoắc xếp thành vô vàn hình tròn bên trong miệng nó.
Matildelia từng là người bạn thân thiết của tỷ tỷ.
Hắc Y Thiên Ma điên cuồng t·ấn c·ông.
"Vô Tâm."
Ầm Ầm Ầm.
Con quái vật hoang dại mà lao đến.
Việc Bạch Thú gọi tên Cô Hoạch Điểu như vậy, hoàn toàn là có lý do.
"HẮC HẮC HẮC"
"Hahahahahahahahahahah....!!!"
"Ba Cánh ! Hai Đầu !"
Tiếng cười quỷ dị phát ra từ Cô Hoạch Điểu.
Nó là hiện thân của sự ô uế.
Như Nguyệt đau nhói, nhanh chóng hóa một phần cơ thể thành nước để tránh né những mũi gai đó.
"HỨC HỨC HỨC"
"...Cô Hoạch Điểu ? Vẫn là cô sao ?"
Tuyết Thiền - Sơn Thần Núi Bạch Hổ.
Từ nãy đến giờ, Nhị Đầu Tam Dực không hề t·ấn c·ông.
"Vô Vị."
"Khục Khục."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.