Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 408: Hết Giá Trị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 408: Hết Giá Trị


Cô Hoạch Điểu nghiến răng, tức giận.

"Ta hoàn toàn có thể tìm ra ngươi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguồn ma lực đã tỏa ra tràn ngập Tổ Yêu Tháp.

Nhìn xuống thân thể của mình.

"Con quạ đó..."

Diệc Nhật quay sang nhìn bà ta.

"Diệc Nhật, ngươi có cần hỗ trợ không ?"

【"H...!!!?"】

Hắn chỉ đơn giản là chỉ vào những người vừa bị yêu hồ giẫm nát.

Thế mà hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ bởi một đòn t·ấn c·ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lơ lửng giữa Tổ Yêu Tháp.

Nhưng theo lời Diệc Nhật nói, nó chỉ là ảo ảnh.

Lễ Hội Yêu Ma, là cái tên gần đây.

Ầm ầm.

Cấu kết với Ma Tộc là t·rọng t·ội tại vùng đất Dạ Hoàng !

Diệc Lam hoảng hốt nhìn cảnh tượng không thể tin được trước mắt.

"Không...!"

Gương mặt lạnh lùng mà mỉm cười.

Là Tam Túc Ô.

"Hiện tại hắn đang hứng thú với vu nữ kia vì nàng ta có khả năng là người đến từ thế giới khác như hắn."

"Là ngươi đã hết giá trị lợi dụng rồi, Cô Hoạch Điểu."

"Đây là một kỹ năng sử dụng khí của bản thân tỏa ra khắp một vùng rộng lớn."

Mặc cho mọi thứ đang hỗn loạn, luồng ma khí dày đặc.

Diệc Nhật đăm chiêu.

Cô Hoạch Điểu không nói gì, nhẹ nhàng mà đáp vào tường thành.

Cô Hoạch Điểu giật mình.

Một chiếc gai đen xì, khổng lồ, to tướng đâm xuyên thân thể.

"Hắn sẽ không ngại mà vứt bỏ thứ vô giá trị trong mắt hắn."

Diệc Nhật nhìn con mắt kia.

Rầm rầm rầm.

Tiếng la thất thanh vang lên.

Có nhiều truyền thuyết về sự hủy hoại của vương quốc, lục địa, thậm chí thế giới.

Thiên Vỹ Yêu Hồ không phải là loài yêu thú có thể coi thường.

"Biểu cảm đó... Là gì ?"

Diệc Nhật thu cánh, bám vào một sợi dây diều, bẻ bẻ cổ.

Chương 408: Hết Giá Trị

Chúng bắt buộc Yêu Tộc phải đổi tên thành Lễ Hội Yêu Ma, mang ý nghĩa "mối quan hệ hợp tác bền vững" của hai tộc.

Hành vi đó được xem là báng bổ tổ tiên.

Đọc cảm xúc của một người, tốt nhất là đọc từ đôi mắt.

Phập.

"Chạy mau !"

Phẩy tay.

Cô Hoạch Điểu gật đầu.

Hắn vẫn làm lơ.

"Hắn là một đã nhàm chán với thế giới này."

"Nhưng ta có thể nhìn ra, nàng ta hoàn toàn không phải."

"Diệc Nhật...! Không nên đâu." Cô Hoạch Điểu lên tiếng.

Những móng vuốt lần lượt hiện ra.

"Diệc Nhật...! Ngươi có nghe không ?"

【"Hắn phản bội ta !!!?"】

"Làm sao có thể có Ma Tộc trà trộn vào Tổ Yêu Tháp !? Thánh Địa của Yêu Tộc !?"

Trong lòng hắn đang có suy nghĩ gì đó.

Có Yêu Tộc nào g·iết người tham dự vào ngày Lễ Hội Yêu Ma đâu.

Biểu cảm của hắn quả thật khác với thường ngày.

Tất cả mọi Yêu Tộc đang có mặt đều chấn kinh.

Cái gì thế này...!?

Chuyện gì vậy ?

"Ngươi...!"

Nhìn thôi cũng biết hắn đang tức giận.

Họ đều là đồng tộc của hắn. Những người tài giỏi nhất của nhà chim Diệc.

Đặc biệt là khi hắn đang mang hình dạng của Diệc Nhật - một vị công tử nhà chim Diệc.

"Loạn ! Loạn hết rồi !!!"

【Không thể tắt.】

Gần đây hắn là nhân vật được chú ý, không khó để mọi người nhận ra hắn.

Nụ cười của vị thần của Cô Hoạch Điểu vẫn vang vọng trong tai.

"Chỉ chút nữa, nó sẽ tiến vào trong thôi."

Thật ra thì gần như không ai biết cả.

Diệc Lam hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

【Đoạn hội thoại trong ngoặc là ngôn ngữ thô tục, đã được hệ thống kiểm duyệt và xóa bỏ.】

【"T...!"】

"Khiến cho mọi đòn t·ấn c·ông trông như bị vô hiệu hóa."

Đống bầy nhầy kia dần sinh động mà chuyển hóa lại thành hình hài cũ.

"Quả thật là sứ giả của thần linh..."

Có tới ba chân.

"Hệ thống, ngươi xem ta như con nít lên ba ấy. Tắt chức năng này đi."

Thay thế vào đó là một thứ khác.

"Cô Hoạch Điểu, ngươi hoàn thành công việc được giao rồi chứ ?"

Nhiều đến nồng nặc.

ẦM ẦM ẦM.

Diệc Nhật thả tay ra khỏi dây diều.

"Lĩnh Vực, Vĩnh Dạ."

Cả bàn tay yêu hồ thò ra khỏi mặt hồ.

"Không cần, thay vào đó thì phong tỏa đường vào Tổ Yêu Tháp đi."

Nhìn sang Diệc Lam cùng những người đi theo.

Hắn chỉ nhìn vào mặt hồ, nơi mà Thiên Vỹ Yêu Hồ sắp chui ra ngoài.

Phá hủy không biết bao nhiêu cửa sổ.

Ba.

"Che giấu đi bản thể thực của mình."

Như thời gian trôi ngược trên cơ thể họ.

Nhưng thân thể quá to tướng.

Nếu việc người nhà chim Diệc chứa chấp người trong Ma Tộc lộ ra, nhất định nhà chim Diệc sẽ bị Dạ Hoàng và các thế lực khác nhắm đến !

Nó dùng đôi tay kia bấu chặt lấy tường Tổ Yêu Tháp mà kéo bản thân ra.

"Không thể nào !!!?"

Chiếc lông vũ trên tay bà hóa thành một con quạ bay lượn trong Tổ Yêu Tháp.

Ngay lập tức họ hiểu ý mà nhảy đến các cửa sổ nhất định mà đi vào.

Luồng khí hắc ám tỏa ra từ cơ thể Diệc Nhật thoáng chốc đã ngút trời.

"Ma Tộc !? Là Ma Tộc !?"

Ma lực toát ra kia, xứng đáng tương xứng với cả một Ma Thần.

Diệc Nhật trông chẳng mấy quan tâm.

Cứ vậy mà đứng trên tường.

Thứ hắn cần là thông tin về Dạ Hoàng.

"Oái !!!"

"Đến lúc đó..."

"Thực chất, bản thể của ngươi chỉ có thể dễ dàng dịch chuyển trong khu vực mà Lĩnh Vực - Vĩnh Dạ tồn tại mà thôi."

Nếu có người nhận ra, tai tiếng cho nhà chim Diệc là không thể tránh khỏi.

"Mau thu hồi ma lực !"

【"T...!?"】

Một.

"Cái gì...!?" Diệc Lam xoay đầu nhìn Diệc Nhật.

"Sức mạnh này..."

Đồng loạt mà tiến vào các cửa sổ.

【"Tên khốn kiếp đó...!"】

"Tổ Yêu Tháp là vùng đất linh thiêng của Yêu Tộc."

Hai bàn tay cáo dài xuyên qua từ mặt hồ kia.

Diệc Nhật giật mình.

Diệc Nhật đã tính đến việc này.

Hắn không có ý định làm hại nàng ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trừ những tồn tại quá lâu, đủ để thấy đủ thứ xảy ra trên thế giới này như hắn hay Cô Hoạch Điểu.

"Đã hoàn thành nhiệm vụ."

Cô Hoạch Điểu mở lời.

"Chạy mau !"

"Chỉ cần ta dùng ma lực thâu tóm lấy vùng ảnh hưởng của Lĩnh Vực Vĩnh Dạ."

"Ngươi...!? Đây là ý gì !?"

"Tạo nên một ảo ảnh hoàn hảo đến mức ai cũng phải nhận định đó là thật."

Hắn nhìn Cô Hoạch Điểu.

Cô Hoạch Điểu nhìn hắn, cũng không nói gì.

Bàn tay của yêu hồ khi nãy đã cào nát phần trên Tổ Yêu Tháp.

【"Thần linh...!?"】

Lời Cô Hoạch Điểu thốt ra, hắn không nghe được.

Hai.

Một cái gai cũng đâm xuyên qua tim bà ta, y hệt như ảnh ảo.

Sau đó thở dài.

Sắc mặt Cô Hoạch Điểu thay đổi.

Trông như chưa từng có gì xảy ra.

Yêu lực...? Không !

"Có nhiều người ở đây sẽ nhận ra ngươi."

"Cái gì-!?"

"Ngươi...!!!" Diệc Lam nghiến răng tức giận mà nhìn con mắt ở mặt hồ kia.

Vô số người của nhà chim Diệc cùng người tham dự lễ hội, bị bàn tay dã thú khổng lồ kia đập bẹp thành một đóng thịt bầy nhầy.

Xem ra...là khó chịu ?

Chuyện.

Cố gắng cũng không nhét bản thân vào trong tòa tháp được.

"Tốt" Diệc Nhật gật đầu.

Không biết cũng đúng.

"Sớm muộn gì khi hắn nhận ra nàng ta không giống hắn, hắn sẽ cảm thấy nhàm chán trở lại thôi."

Cô Hoạch Điểu trợn to mắt.

Vì lẽ đó nên mới không biết về đặc tính này của Tổ Yêu Tháp.

"Á !!!"

Đây là ma lực !

Dù là các đại gia tộc của vùng đất Dạ Hoàng, họ cũng không á·m s·át người tham dự Lễ Hội.

Một luồng ma lực vô cùng thuần túy !

Yêu Tộc tham dự Lễ Hội Yêu Ma lúc này đều vô cùng kh·iếp đảm.

Bà ta nhớ lại lời mà vị thần của mình đã nói.

Để Yêu Tộc thấy sự hiện diện của Ma Tộc ở giữa Tổ Yêu Tháp, không phải là điều gì hay ho.

Móng vuốt sắc nhọn lao vào trong tòa tháp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Số lượng con diều đã thưa thớt đi hẳn.

Nó quá hắc ám !

Loài chim biểu tượng cho nhà Quạ - gia tộc Tam Túc Ô.

"Chắc hẳn là sắp có rất nhiều kẻ đến quấy rầy đấy."

"Không một Yêu Tộc nào có thể bị g·iết c·hết trong địa phận Tổ Yêu Tháp."

Bị đổi tên như vậy bởi việc Ma Tộc đã thâu tóm Yêu Tộc.

Bởi vì thế mà mời nàng tham dự Lễ Hội này.

Bởi loài yêu thú này.

Cô Hoạch Điểu nhẹ cúi đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất cả các gia tộc khác sẽ có một lý do quá rõ ràng để t·ấn c·ông nhà chim Diệc !

Khiến cho quả tim của bà ta lòi ra khỏi ngực, đang bị mũi gai kia xuyên thấu.

"Đừng có lo. Họ không c·hết đâu."

Con mắt đang lộ ra từ mặt hồ, trông không giống như giận dữ.

Thực chất dù Ma Tộc cũng tham gia lễ hội này, nhưng chỉ có Yêu Tộc mới có thể tiến vào Tổ Yêu Tháp.

【Ting】

"...Thiên Vỹ Yêu Hồ sẽ nhanh chóng thay đổi kích thước phù hợp với môi trường."

Bà ta không tin vào mắt mình.

Thân thể Cô Hoạch Điểu thực sự dần lộ ra, ở một khoảng cách xa thôi nơi vốn dĩ là bà ta đang đứng.

Diệc Nhật cũng không nghĩ nhiều.

Diệc Nhật gãi đầu.

Hắn không có ý định g·iết Như Nguyệt.

Cào một đường dài trên các cửa sổ bên trong Tổ Yêu Tháp.

"A...!?"

Con mắt dã thú kìa dần biến mất khỏi hồ nước.

Cũng phải, đồng tộc c·hết thảm như vậy, thân là trưởng tộc có tức giận cũng không có gì lạ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 408: Hết Giá Trị