Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 387: Vĩnh Dạ
Bảo ngươi bảo quản thân thể này phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, ngươi có cần đặt ta bên trong quan tài như vậy ?
"Vết thương trên đầu gần như đã lành, thậm chí còn không để lại sẹo."
"Cô có biết cô trông đáng sợ lắm không hả !?"
Quá khứ lẫn tương lai.
Như Nguyệt im lặng mà nhìn t·hi t·hể của Diệc Nhật.
Kh·iếp.
Đến cả khi c·hết đi, thân thể vẫn bị che giấu tu vi khi còn sống ?
"...Bão Nhãn Cô Nương, cô nghĩ sao ?"
Cấp độ không phải quá là vấn đề, xong vài nhiệm vụ là hắn sẽ khôi phục lại cấp độ thôi.
Hóa ra ta không c·hết vì Hắc Miêu, mà vì ngươi sao hệ thống ?
Bão Nhãn Cô Nương nhìn làn khói lơ lửng với vô số sợi tơ đủ màu sắc.
【Tuyệt tử tuyệt tông, đẻ con không có lỗ...】
Nhưng ít nhất ngoài chỉ số và cấp độ, hầu hết các thứ khác vẫn được giữ lại.
Làm thế nào được cơ chứ ?
Có thể hiểu Lĩnh Vực như một cách dùng khác của việc đốt cháy nội lực.
"Tức là chính nó không cảm ứng được vị công tử này có bất kì dấu hiệu nào sẽ c·hết."
Có khả năng chúng có thể dùng làm con tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
【Lĩnh Vực: Vĩnh Dạ】
Ầy... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệc Nhật quay sang nhìn.
"Á Á Á !"
Diệc Nhật có biết về loại khả năng này.
Cô Hoạch Điểu với mái tóc dài che hết gương mặt trông chả khác gì nữ quỷ bước từ phim kinh dị bước ra.
【Một kỹ năng vô cùng hiếm gặp bởi yêu cầu để thực hiện vô cùng khó.】
【Để bảo vệ ký chủ, hệ thống đã cưỡng chế kích hoạt Song Trùng.】
Mặc cho hiện tại vẫn chỉ còn là buổi chiều.
Diệc Nhật rời khỏi căn phòng âm u này.
【Sao chiếu mệnh của ký chủ sẽ bị thay đổi trở thành sao Thái Bạch.】
Không ngờ còn chưa đụng độ Dạ Hoàng, đã b·ị đ·ánh bại như vậy.
"Ta không nhìn ra được."
Như Nguyệt nhìn gương mặt Diệc Nhật.
"Có cần tôi cho người đem đi không ?"
"Để đề phòng bị lộ thông tin gì, ta đã bắt hết bọn chúng về, chờ cậu quyết định số phận của chúng."
Hắn thở dài.
"..."
Căn phòng tối.
Diệc Nhật nhìn lòng bàn tay mình, nắm rồi thả bàn tay để cảm nhận cơ thể.
【Thái Bạch Kim Tinh khi xuất hiện sẽ thi triển lời nguyền lên đối tượng bị nhắm tới.】
Để phòng trường hợp bị Dạ Hoàng vả c·hết lúc nào không hay.
Hắn lập tức mà giật mình.
"Lời nguyền đó là gì ?"
Nàng ta gật đầu, rít một hơi thuốc mà phà vào thân thể Diệc Nhật.
"Con đường cô đi sẽ rất khó khăn."
【Khí vận lập tức trở nên tồi tệ nhất.】
"Thân thể hắn hoàn toàn khỏe mạnh."
Tay đặt lên lồng ngực.
Hắn đang nằm trong một chiếc quan tài được trang trí cầu kì bởi vô số họa tiết hình chim Diệc.
【Theo hệ thống tính toán, người thi triển kỹ năng này có liên quan đến nhà Tam Túc Ô, nổi tiếng với khả năng nhìn thấu khí vận.】
【Người sử dụng phải bị sao Thái Bạch chiếu mệnh, hiến dâng khí vận với một số lượng vô lý để triệu hồi pháp tướng của Thái Bạch Kim Tinh hiện thế.】
Bão Nhãn Cô Nương đưa tay vào áo của Diệc Nhật, móc ra một vật.
Bên ngoài trông cũng vô cùng tối.
"Dậy rồi sao ?"
"...Vậy cái xác kia của ta sao rồi ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miêu Nhi nghe gọi tên mình, có chút giật mình.
Chương 387: Vĩnh Dạ
Cô Hoạch Điểu quả thật thích môi trường âm u.
"A...!"
.
Nàng vẫn không thể nhìn thấy chút gì về hắn.
"Bão Nhãn Cô Nương, phiền cô." Như Nguyệt lên tiếng.
Cô Hoạch Điểu nhìn hắn như không hiểu chuyện gì.
【Để phòng tránh ký chủ bị lời nguyền kia ảnh hưởng, hệ thống đã cưỡng chế tự bạo thân thể kia.】
Thi thể của Diệc Nhật hiện tại đang được bảo quản ở phủ thành chủ.
"A...Vâng ?"
"Nhưng cô sẽ làm được. Đừng bỏ cuộc."
"...Tôi cũng nghĩ là hắn chưa c·hết."
"Tổn thương va đập do rơi xuống cũng không có, một cỗ thân thể hoàn hảo."
Cùng ánh sáng nhỏ bé của những chiếc đèn cầy.
【Có thể hi sinh cấp độ để giảm thời gian hồi Song Trùng. Mỗi một cấp độ tương đương một năm.】
【Song Trùng đã vào trạng thái hồi chiêu.】
Như Nguyệt nhìn Miêu Nhi, sau đó lắc đầu.
"Hiện tại ở thành Can Hạc, chờ cậu quyết định xử lý thế nào." Cô Hoạch Điểu trả lời.
"Ra vậy."
.
Thế nhưng để dùng được Lĩnh Vực thông thường rất khó khăn bởi yêu cầu nội lực rất nhiều cũng như rất khó học được.
"Có thứ duy nhất ta cảm thấy khó hiểu."
【Thái Bạch Kim Tinh có thể theo dõi ký chủ mọi lúc mọi nơi.】
Nhìn lại vị trí hắn vừa nằm.
"A...Vậy được."
"...Không có một chút vết tích về nguyên do c·ái c·hết."
"Cứ để mặc cô ấy, không cần quản."
.
"Tại sao chứ ?"
"..." Nàng ta im lặng.
Nếu bây giờ hắn xuất hiện, sợ là kiểu nào cũng làm kinh động mọi người.
Cô Hoạch Điểu bước theo hắn.
"Nếu không phải tim ngừng đập, não bộ ngừng hoạt động, đã ngừng thở ta thật sự tin người này chỉ đang ngủ."
Đôi mắt xanh ngọc của nàng trong chốc lát lóe lên.
Lại rạn nứt thêm một phần.
Chỉ ngay sau đó, Như Nguyệt nhẹ mỉm cười.
"Thôi thôi thôi được rồi !"
Sau đó rời đi.
Lĩnh Vực là sử dụng nội lực để tạo nên môi trường xung quanh.
Diệc Nhật thở dài.
"...Để ta tự xử lý đi."
Rất nhiều sợi tơ tỏa sáng với màu sắc khác nhau tỏa ra từ cơ thể hắn.
"Khả năng cao nhất là một thuật pháp bí truyền nào đó của nhà chim Diệc."
Đây là thân thể Song Trùng mà hắn chuẩn bị sẵn phòng bất trắc.
Hắn giật mình dậy.
"Hệ thống."
"...Được rồi." Như Nguyệt lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miêu Nhi ngơ ngác.
"Chúng ta sẽ chờ sứ giả của nhà chim Diệc đến."
Quá nhiều sự chú ý cũng không tốt.
"Tên ấy..."
Hà thành chủ đành rời đi.
Theo hắn biết thì nguồn gốc của Lĩnh Vực chính là từ Yêu Tộc.
Như Nguyệt quay lưng chuẩn bị rời đi.
"Ít ra đồng minh của mình cũng không phải loại yếu kém." Hắn nghĩ thầm.
Tu vi của thân thể song trùng bị tụt giảm hơn kha khá so với bản gốc.
"Không có gì đâu. Ngài có thể lui được rồi."
G·i·ế·t kẻ địch để giấu thông tin thì có hơi chút thừa thải khi phe ta có khả năng xóa trí nhớ.
"Cậu tính làm gì nhà Miêu Cổ ?" Cô Hoạch Điểu quay sang hỏi hắn.
Nhưng Lĩnh Vực này...
"Trên người có dấu vết của độc Thanh Cơ, nhưng nó chưa hề lan đến bất kì vị trí nguy hiểm nào, gần như độc tố hoàn toàn bị đình trệ. Chắc chắn không phải nguyên nhân c·hết."
Thay vì đốt cháy nội lực để tản khí ra thăm dò xung quanh.
"Bảo Mệnh Phù cũng hoàn toàn nguyên vẹn."
Có vẻ như Cô Hoạch Điểu luôn luôn để nó kích hoạt trong khu vực của bà ta.
Ánh nến tỏa ra ngọn lửa màu đỏ chiếu sáng nơi âm u.
Là Lĩnh Vực à.
【Trong khu vực chịu tác động của Lĩnh Vực: Vĩnh Dạ, Cô Hoạch Điểu nhận 100% né tránh.】
"Hệ thống, đòn t·ấn c·ông vừa rồi là gì?"
"Kỳ lạ...Cái c·hết này...Quá kỳ lạ."
【Ký chủ bị t·ấn c·ông bởi một thần lực ngoại giới.】
Hắn ngăn hệ thống nói thêm.
Một âm thanh phụ nữ cất lên từ sau lưng hắn.
"Cho người bảo hộ tiểu thư này, cô ta muốn làm gì thì để cứ để cô ta làm." Như Nguyệt nói với Bão Nhãn Cô Nương.
Con mẹ nó.
"Ta không biết bằng cách nào, nhưng thân thể này quá hoàn hảo để gọi là bị g·iết c·hết."
Diệc Nhật liền để đôi mắt của mình dò xét thông tin.
"...Hắn còn sống."
"...Còn vị tiểu thư này, cô nghĩ sao?"
Mẹ nó.
Cuối cùng trả lời.
Bão Nhãn Cô Nương thấy vậy cũng đi theo.
【Tinh Quân Hiện Thế - Thái Bạch Kim Tinh】
Cũng vì thế nên khi có hai Lĩnh Vực cùng xuất hiện, tùy thuộc vào chúng là gì mà hiệu ứng có khả năng sẽ bị triệt tiêu nhau.
【Thời gian hồi: 100 năm.】
Sơ Tâm của nàng.
"Như Nguyệt, còn vị cô nương kia ?"
"Bảo Mệnh Phù không thể bị lỗi, chỉ có thể là nó cảm nhận được Diệc Nhật hoàn toàn không hề chịu bất cứ mối nguy hại gì."
"Tu vi của hắn..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hai người đến rồi...Ối...? Tại sao tiểu thư nhà Miêu Cổ lại ở đây?" Hà thành chủ bối rối.
"Được rồi, để ta gặp chúng."
Tạo nên Lĩnh Vực trong khoản thời gian ngắn thì còn khả thi.
Nàng không hiểu được tại sao hắn ta lại làm Sơ Tâm của nàng b·ị t·hương tổn như vậy.
Chỉ số của hắn bị tụt giảm nặng, nhưng vẫn ở tầm cấp 800.
Diệc Nhật rời khỏi quan tài mà đứng dậy.
Bão Nhãn Cô Nương suy xét, sắc mặt có chút đăm chiêu.
Cả hai chỉ trong thoáng chốc đã tan vào màn đêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.