Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Ai có bản lĩnh moi được từ miệng tôi thêm một chữ, người đó đúng là cao thủ.
Bởi vì… tôi lúc này đã tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền, ngủ từ đời nào rồi.
“Chị ơi cứu em! Làm ơn cứu lấy em với!”
Không khí trong phòng lặng đi thấy rõ.
“Trông chừng chị mày, đừng để chị ngủ bậy ngủ bạ lung tung nữa.”
Ngay lập tức, tiếng khóc than thảm thiết vang lên từ loa điện thoại, đập thẳng vào tai mọi người:
“Là do em, em đáng ra nên chuyển ra sớm hơn, lẽ ra ngay từ đầu không nên ở căn đó… hay là tối nay để chị ngủ ở phòng em nhé, em ngủ đâu cũng được… chị ơi…”
“Sáu giờ sáng lôi em khỏi giường, bắt em đi khám sức khỏe từng con heo một, sau đó còn dẫn đám heo đi tập... aerobic!
“Nửa đêm không ngủ mà ngồi viết kế hoạch nuôi heo, chỉ riêng phần chăm sóc heo mẹ sau sinh thôi đã có hẳn một trăm điều khoản!”
“Chị ơi, mấy món này chắc chị chưa từng ăn đâu, nếm thử đi nha! Em biết nhà chị làm nghề mổ heo nên…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em không muốn nửa đời còn lại bị trói buộc với đàn heo này nữa!”
“Chị ta còn nói muốn mở rộng sạp thịt nhà mình, nửa năm mở xưởng, ba năm niêm yết lên sàn chứng khoán!”
Tôi ngồi xuống, Lục Hoài hỏi han vài câu, còn bảo nếu thiếu gì cứ liệt kê ra, lát nữa anh sẽ nhờ trợ lý mua.
Bố tôi đi phía trước, quay đầu lại không thấy con gái đâu, bị dọa đến hồn vía lên mây, tưởng tôi bị b·ắ·t· ·c·ó·c luôn rồi.
Ngay cả Giang D·ụ·c cũng phải từng khoc lóc năn nỉ tôi mới chịu mở lời với cậu ta.
Dưới làn sóng tin nhắn dồn dập của Giang D·ụ·c, tôi bắt đầu hiểu ra:
“Chị ơi, em không cố ý đâu, em không có ý coi thường nghề mổ heo gì đâu nha… chỉ là sống ở môi trường như thế, chắc chị đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.
Thật sự đáng sợ vậy sao?
Tôi thì hơi trầm ngâm suy nghĩ.
“Nhiều món thế, sao em chỉ ăn mỗi cái đó?”
“Dù có lên sàn chứng khoán đi chăng nữa thì em cũng không muốn làm thiếu gia của lò mổ đâu!”
Bên cạnh, Lục Hoài ngồi thẳng người, chỉnh lại dáng:
Tôi chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.
Nói xong, cô ta chăm chú quan sát nét mặt tôi như đang đợi tôi xúc động rơi nước mắt vậy.
Lúc tôi xuống lầu, Lục Hoài và Lục Vãn Vãn đã ngồi sẵn ở bàn ăn.
Nói xong, anh đứng dậy, bước đi thật nhanh ra ngoài đi làm.
Lục Hoài vừa ngẩng đầu thấy tôi, trông như vừa thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn.”
Nếu không phải còn sờ thấy người còn ấm, anh ta chắc đã gọi xe cấp cứu rồi.
Mà Lục Vãn Vãn vốn đang cố diễn vai em gái dịu dàng, sau màn vừa rồi cũng im re, bỗng ngoan hẳn lại.
Đợi các món ăn được mang lên đầy đủ, tôi chỉ chọn một món trước mặt, vừa ăn vừa chậm rãi nhai.
Nói xong liền mở điện thoại ra xem.
Cô ta “á” lên một tiếng, vội lấy tay che miệng, mắt long lanh nhìn tôi đầy vô tội:
Lục Hoài hơi khựng lại, sau đó mới nhớ ra đây là lời đáp lại câu hỏi trước đó của anh.
Tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, mở mắt ra trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Chuyện đó khiến mẹ tôi càm ràm suốt cả tháng trời.
“Đây là nhà em rồi, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ gắp.”
Chắc hiếm khi thấy ai ngủ mà như xác không hồn, gọi mãi không tỉnh.
“Không xem thử à?”
Hồi nhỏ, có lần tôi theo bố đi làm heo ban đêm, trên đường về lúc rạng sáng buồn ngủ quá trời.
Lục Hoài thấy tôi chẳng buồn liếc lấy một cái, bèn nhắc khẽ:
Không hề hoảng loạn chút nào.
Lục Hoài nhìn tôi một cái… lại nhìn cái nữa… cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Chỉ là với tay gắp thức ăn thôi mà…”
“Bây giờ về nhà họ Lục rồi, sẽ không giống như trước nữa. Chị muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ bảo dì Lưu nấu cho chị!”
“Không cần, kệ đi.” – tôi vừa cúi đầu ăn vừa trả lời.
Lục Vãn Vãn vừa lau nước mắt, vừa dũng cảm nhìn tôi, giọng nói nghẹn lại giữa chừng.
Từ đó, Giang D·ụ·c lúc đó còn bé tí đã bị giao thêm nhiệm vụ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vãn Vãn như thể chỉ chờ mỗi câu này. Vừa nghe xong, cô ta lập tức vui vẻ gắp thức ăn bỏ vào bát tôi.
Thấy bên đường có đống rơm, tôi cứ thế ngã xuống ngủ ngon lành.
“Anh ăn xong rồi, mọi người cứ dùng bữa tiếp.”
Lúc này, điện thoại của tôi “ting ting” vang lên liên tục, có người đang nhắn tin dồn dập.
Không hiểu sao, trông cứ như vừa chích xong vitamin tổng hợp, năng lượng bùng nổ.
Lục Kiều là một “trùm cày cuốc” chính hiệu.
“Xa quá, với tay mệt.”
Gương mặt anh thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, như muốn cười mà không được:
Còn tôi? Không đời nào chủ động lên tiếng.
Cô ta chờ một chút, nụ cười bắt đầu hơi cứng lại.
Tôi quay sang nhìn Lục Hoài, lười nhác nói:
Lục Hoài theo ánh mắt cô ta nhìn sang, gương mặt vốn điềm tĩnh cũng hơi nứt nẻ.
“Lỡ có việc gấp thì sao? Dù chị đã quay về nhà họ Lục, nhưng bạn bè cũ cũng không thể tuyệt giao mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia, Lục Vãn Vãn mím môi, ánh mắt như muốn nói lại thôi.
Tiếng than khóc ai oán vang vọng khắp phòng khách, trong đầu tôi gần như hiện lên cảnh Giang D·ụ·c đang sụp đổ hoàn toàn.
Chương 2: Chương 2
Lục Hoài ngừng một chút, giọng nói dịu lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô con gái từng bị tráo đổi với tôi vị thiên kim nhà họ Lục năm xưa giờ là chị gái ruột của Giang D·ụ·c.
“Cái chị gái kia là ác quỷ đội lốt người!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.