Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43
Người đại diện nói chuyện, chính là thôn trưởng thôn Lộc Gia, Lộc Chi Minh.
Một người đàn bà đen đủi mặt bẹt môi dày nói ra những lời lẽ vô cùng độc địa, trong miệng còn phát ra tiếng “chậc chậc” ghê tởm.
“Những thứ đó là gì vậy, nghe có vẻ ngon lắm.”
Mấy người phía sau hắn cũng nhìn Hoắc Tĩnh Nhã một cách soi mói, miệng không chút che giấu mà bàn tán: “Cái này không được, tính khí quá lớn, nhà ta không dám muốn.”
“Nàng ấy chính là cô nương A Ninh.”
Hoắc Tĩnh Nhã không dám nói Tang Ninh là tẩu tẩu của nàng, bởi vì nàng không rõ tình trạng cơ thể của Tang Ninh.
Còn các ngươi thì không giống đâu nha.”
“Mấy thứ khác chưa từng nghe qua, chỉ nghe nói có cá hoàng ngư nhồi canh, nhị gia gia lúc sắp c.h.ế.t vẫn còn lẩm bẩm muốn ăn thêm một miếng, chắc là đặc biệt đặc biệt ngon.”
Hắn còn biết nhiều hơn thôn dân, hồi trẻ từng nghe các trưởng bối nói qua, khi nhớ lại, kể vô cùng chi tiết, vị nào cũng biết, các trưởng bối vừa kể vừa thèm chảy cả nước miếng.
Tạ Vũ Nhu lập tức nắm được tinh túy lời nói của Tang Ninh, mở miệng tiếp lời: “Quả thực là giống quý hiếm, càng đen càng hiếm có, nổi tiếng nhất chắc là giống bò đen, nghe nói là giống lai được mấy trăm người làm vườn cùng nhau bồi dưỡng ra.”
Người bên cạnh nàng ta đã nói: “Bài tiết chính là đi đại tiện, bộ phận bài tiết chính là cái mông, thím Mẫu Đơn, nàng ta nói m.ô.n.g thím mọc trên mặt đấy.”
Một trong số đó là Lộc Thời Thâm, trong tay y nắm chặt một miếng vải đỏ, bên trong bọc thứ mà y muốn dùng làm sính lễ, cặp vòng bạc duy nhất mà tổ mẫu y để lại.
“Nếu không phải vì điểm này, ngươi nghĩ chúng ta sẽ giải cứu các ngươi sao!?”
“Kẻ đằng sau nàng ta trông cũng không tệ, tuy tuổi có lớn hơn một chút, nhưng nhìn rắn rỏi hơn, chắc là có thể sinh con.”
Đã lâu lắm rồi không được ăn những món ngon này, thèm quá!
Hắn tức giận nhìn Tang Ninh: “Đừng có ở đó nói mấy lời nhảm nhí, bất kể các ngươi trước đây thân phận là gì, biết mấy chữ, hiểu đạo lý cao siêu gì, giờ đây đều là tội nhân lưu đày, với điều kiện này mà các ngươi còn dám ở đây cãi vã!”
Giải thích vô cùng thấu đáo.
Người nhà họ Hoắc nào từng chịu nỗi sỉ nhục như vậy, những lời lẽ thẳng thừng và th* t*c này thật sự khiến người ta muốn nôn mửa.
Hảo tâm thu nhận ư, rõ ràng là bị bọn chúng cưỡng ép trói vào thôn! Những tên cường đạo này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ý gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Ngọc Chi và Hoắc Tĩnh Nhã bị người khác bàn tán như chọn s·ú·c· ·v·ậ·t, sỉ nhục đến cực điểm, các nàng ác độc trừng mắt nhìn mấy kẻ kia.
“Thời Thâm là trượng phu xuất sắc nhất trong thôn, ngươi là kẻ có phúc lớn.”
Thôn trưởng mặt trầm xuống: “Nha đầu ngươi sao lại không hiểu chuyện đến thế, chẳng biết tốt xấu là gì!”
“Đừng nói nữa.” Tang Ninh dùng tay quạt quạt trước mũi, lộ ra vẻ mặt ghê tởm.
“Nếu không phải cái hình hài kia rõ ràng bày ra đó, ta thực sự đã cho rằng có kẻ mang bộ phận bài tiết mà mọc ra trên mặt.”
Lộc Chi Minh trừng mắt nhìn vẻ không có tiền đồ của đám thôn dân, càng thêm tức giận.
Không chỉ nhìn nàng, nhãn cầu còn đảo liên tục trên người Hoắc gia, ngay cả Cẩm Tâm và Cẩm Tú hai đứa nhỏ cũng không tha.
Trong tay hắn cầm một túi vải đựng bột gạo, một quả bí ngô, và hai bộ y phục bằng vải thô.
Khi thôn vào vụ xuân mua hạt giống, trao đổi đồ vật, đều là y và một người thợ săn khác đi.
Người đàn bà thấy đã “uy h**p” được vài người, vô cùng đắc ý, ngẩng đầu lên như một con gà trống kiêu ngạo.
Hắn cũng thèm!
“Tất cả câm miệng cho ta!” Lộc Chi Minh quát lớn.
Rõ ràng là muốn tìm đàn bà cho đám đàn ông độc thân già cỗi trong thôn!
Trông chừng bốn năm mươi tuổi, rõ ràng bị nắng cháy đen sạm, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên làm đồng, lại còn học người ta làm bộ làm tịch, mặc một thân trường bào đã bạc màu vì giặt, không biết của năm nào.
Tang Ninh chậc chậc lắc đầu: “Trốn thoát được nhất thời, nhưng lại hại đến con cháu đời sau, hai chữ phạm nhân, đã khắc sâu vào xương cốt, huyết mạch của các ngươi, vĩnh viễn không thấy ánh sáng ban ngày. Bi ai thay, thảm thương thay!
Không hổ là Thời Thâm, mắt nhìn người tốt.
Người nữ nhi này không giống kẻ ngoan ngoãn.
“Phúc khí này chi bằng cứ để lại cho các cô nương thôn các ngươi đi! Nàng ấy sẽ không đi đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Y từng ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng chưa từng được nếm thứ gì ngon lành, dù sao y chỉ hoạt động ở trấn gần đó, không dám đi xa.
“Hồ đồ!” Hoắc Tĩnh Nhã tức đến méo cả mũi.
Dở dở ương ương!
Chúng ta xem như phạm nhân mới, còn loại như các ngươi, đại khái gọi là, phạm nhân lão luyện? Oai phong ghê nhỉ?”
Gì mà mẫu đơn với giống má nào thế này?
Hơn nữa trên đường đi, còn chẳng biết đã bị hai tên công sai kia ngủ bao nhiêu lần rồi, nếu không phải nhi tử nhà ta tuổi tác đã lớn, ngươi nghĩ bọn ta sẽ muốn mấy thứ đồ nát như các ngươi à!
“Chẳng phải các ngươi cũng là tội nhân lưu đày sao?” Tang Ninh nghi hoặc hỏi.
“Ai gả cho ai?” Tang Ninh ngoáy ngoáy tai.
Người bạn vốn luôn hòa nhã lại nghiêm khắc một cách lạ thường, bất mãn nhìn y.
Hoắc Tĩnh Nhã học theo dáng vẻ lúc nãy của nàng ta cũng “chậc chậc” mỉa mai hai tiếng.
Chương 43
Mặt thím Mẫu Đơn vặn vẹo, lại nghe Tang Ninh cười khẽ một tiếng: “Thím Mẫu Đơn, hẳn là Hắc Mẫu Đơn nhỉ? Một giống quý hiếm.”
Nàng sợ vị đại phu kia sẽ không trị bệnh cho nàng ấy nữa.
Cũng là người được thôn sắp xếp để giao thiệp với bên ngoài.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Lộc Gia Thôn chúng ta hảo tâm thu nhận các ngươi, ban cho các ngươi cơm ăn áo mặc, chẳng phải tốt hơn bị áp giải đến vùng đất khổ hàn hay sao?
Hắn cũng đứng bên cạnh ch** n**c miếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người còn lại là bạn của y, Phùng Đại Lực.
Mặt Lộc Chi Minh lập tức tối sầm lại như bầu trời trước cơn mưa bão.
Ngay cả Hoắc Tĩnh Nhã mấy người cũng bắt đầu nuốt nước bọt.
Lộc Chi Minh nhìn Tang Ninh bước ra, râu run run, không kìm được gật đầu.
Người đàn bà đen đủi kia còn chưa hiểu.
“Con tiện phụ bé bỏng——”
Nàng ta còn muốn tiếp tục buông lời lẽ th* t*c.
“Chúng ta không giống các ngươi! Kẻ phạm tội là tổ tiên của chúng ta!” Thôn trưởng suýt nữa tức c·h·ế·t.
“Nàng ấy không được!”
Phùng Đại Lực thân hình cường tráng, lấy nghề săn b.ắ.n làm kế sinh nhai.
Thanh âm nàng nhàn nhạt, không giận dữ như Hoắc Tĩnh Nhã và những người khác.
Con cái của các ngươi, đã từng ăn bánh phù dung chưa? Ăn bánh nếp, bánh quế hoa, bánh hoa hồng, bánh hạt dẻ, bánh mây phiến… Sườn ngỗng chiên, chim c* nướng mật, tôm sốt tương, canh gà mai rùa…”
Nàng ta mắng chửi thì rất giỏi, nhưng những lời không hiểu thì không biết phải đáp lại thế nào.
“Xì xụp~”
Nói hay lắm, giải cứu.
Hắc Mẫu Đơn và những người đi cùng đều ch** n**c miếng ròng ròng.
“Tình cảnh này, chúng ta cũng không câu nệ nữa, gạo bột ngươi cứ nhận lấy, thu xếp một chút rồi dọn đến nhà Thời Thâm đi.”
“Quả thật không giống nhau, chúng ta mới trở thành phạm nhân, còn chưa thích nghi. Còn các ngươi lại là thế hệ truyền đời, tổ phụ là phạm nhân, nhi tử là phạm nhân, tôn tử cũng là phạm nhân, tổ tiên con cháu đều là phạm nhân, chỉ có thể co rụt lại trong núi, ra ngoài chính là cái c·h·ế·t.
Đôi mắt nhỏ của người đàn bà đen đủi lóe lên ánh sáng ngu xuẩn, ngây người ra.
Hắc Mẫu Đơn la lớn: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Chúng ta sao là phạm nhân!”
Ở góc đường, còn có hai người nữa đang nuốt nước bọt.
Nuốt nước bọt ừng ực, y nói: “Cô nương này không tệ, ta muốn cô này, đợi ta săn được thịt ngon, sẽ bảo nàng làm cho ta ăn.”
Đơn giản là khiến người ta không thể nhịn được nữa!
Người bên cạnh lại nói: “Thím Mẫu Đơn, nàng ta nói thím là bò đen, là tạp chủng.”
Lời nói ra nghe không th* t*c, nhưng lực sát thương lại mạnh hơn.
Người đàn bà “ao” một tiếng gào lên.
Thời Thâm là một đứa trẻ thật thà như vậy, e rằng không thể chế ngự được, cần phải sớm chèn ép nàng ta một phen.
“Ngươi sẽ không nghĩ, các ngươi là người trong sạch chứ? Chậc chậc, còn không bằng chúng ta! Ít nhất chúng ta đến Lương Châu, qua vài năm mãn hạn tù cũng sẽ làm lại người.
Ở cửa đến bảy tám nam nữ, tất cả đều mang vẻ mặt hớn hở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáy mắt Tang Ninh lạnh lẽo, trên môi lại nở nụ cười.
“Đêm nay cả làng sẽ náo nhiệt, ngươi sẽ là người của thôn này.”
Quả thật là tướng mạo phúc khí, mặt tròn tai dày, mắt có thần, khí độ không tầm thường.
Cười c.h.ế.t người rồi, phạm nhân mà còn ra vẻ cao quý!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.