Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 315

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 315


Quả nhiên hắn đoán không sai, khi lên núi gặp mặt đã thấy có chút quen mắt, đúng thật là Tống đạo trưởng từng chữa bệnh cho hắn.

Trước đây đâu phải chưa từng xảy ra, hắn đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý.

“C·h·ế·t mất thôi, cô nãi nãi!”

Hắn loạng choạng ôm Tang Ninh nhảy xuống.

Tay Tang Ninh dọc đường không hề yên phận, đã sờ khắp lồng n.g.ự.c và bụng hắn. Đến nơi, nàng thậm chí còn trực tiếp đưa tay xuống dưới.

“Hì hì, ta chỉ làm ấm tay thôi mà.” Tang Ninh rụt tay lại.

“Tên nam nhân đáng ghét… cứ giữ khư khư mà chẳng chịu làm gì…” Nàng lầm bầm.

Tống đạo trưởng, theo đuổi tiên đạo, chỉ vì một đời người. Tiêu tai giải nạn, lại vì vạn vạn đời người.

Cuối cùng vẫn cẩn thận bọc nàng lại, rồi ôm vào trong lều.

Đều là những tinh tu thuật pháp có thể trị bệnh tiêu tai!

Sư phụ nhặt chàng về, liền bắt đầu dạy chàng tu hành, chữa bệnh trừ tai họa cho người khác, cũng chẳng có mục đích gì.

Thực ra Bạch Lộc, sở dĩ đi theo Tang Ninh, là vì, Tang Ninh đã cứu mạng nó.

Lý Ngọc Chi nhìn chằm chằm Bạch Lộc, thử gọi một tiếng.


“Ưm ưm ưm ưm nhớ rồi nhớ rồi!”

Trên ngọn núi hoang này theo đuổi trường sinh có ý nghĩa gì, có thể sống một đời oanh liệt là đủ rồi!

Hắn ôm nàng ngồi xuống đất, giọng điệu có chút hung tợn, dùng răng kh* c*n v*nh t** nàng.

Người vừa rồi rốt cuộc là ai?

Có lẽ, đây là lão tổ đang nhắc nhở hắn.

Giờ nàng ta lại hoàn toàn tỉnh táo!

Bạch Lộc nằm rạp xuống giữa những bụi hoa rậm rạp, trong mắt chảy ra một giọt lệ.

“Những người khác đâu? C·h·ế·t rồi à?”

Hai ngày sau, Hoắc Trường An và Tang Ninh phải rời thung lũng.

Hoắc Trường An hết tức rồi.

Sau đó hai người không dừng lại, từ từ biến mất trong tầm mắt.

“Thật ra…” Nam nhân mím môi.

“Các ngươi… các ngươi vậy mà còn sống!”

Tống Hồng Vân thấy khí chất hắn phi phàm, lại có thể từ trên núi xuống, cũng biết hắn không phải người thường.

“Nàng nghĩ giờ ta chẳng thể làm gì nên mới trêu chọc ta sao?” Giọng hắn mang theo sự ủy khuất.

Bỗng nhiên, toàn thân hắn đột ngột cứng đờ.

Hai vành tai đã đỏ bừng.

Bạch Lộc “u u” theo đến rìa đường núi, hình như đi xa hơn nữa là cấm địa, nó không đi tiếp nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không nên để nàng uống rượu, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Vị đạo trưởng kia lập tức ngây người.

Hắn nên chấn chỉnh lại đạo quán, phát dương Huyền Môn, tế thế cứu người.

Đôi tay nhỏ nhắn men theo cổ áo len vào bắt đầu quấy phá.

Huyền Môn thuật pháp!

“Xin hỏi đạo trưởng, mục đích ban đầu của việc tu hành là gì?”

Tang Ninh đã sớm mất đi ký ức tiền kiếp, ký ức của Hoắc Trường An cũng không còn rõ ràng, nên rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, họ đều đã quên.

Sau này, chàng phát hiện rất nhiều bệnh chàng đều không thể chữa khỏi, những người đó quỳ xuống khóc lóc cầu xin, sư phụ nói, giá như Huyền Môn chú thuật không bị thiếu sót thì tốt biết mấy.

“Mặt chàng dày đến thế sao?”

Mặc dù, giờ đây đã không còn thấy bất kỳ dấu vết nào.

“Tại hạ, Tống Hồng Vân.”

“Ha ha! Bắt được rồi!”

Đây là... lời cảnh báo của Huyền Môn hắn!

Tang Ninh vừa ra khỏi thung lũng, bị gió lạnh buốt thấu xương thổi qua, suýt chút nữa đã muốn quay trở lại.

Vậy thì hắn không ngại nói thêm vài điều.

“Lão tử sợ nàng ngày mai sẽ không chịu nhận!”

“Do nàng vả ta đó.”

Hắn nên xuống núi rồi.

Đã tìm qua các bà đồng trong thôn, tìm qua các đồng môn khác, tìm qua các hòa thượng.

Ánh mắt Hoắc Trường An có chút mơ màng, phượng mâu liễm diễm, xuân triều dũng động.

“Phải!”

Giờ nghĩ lại, hắn căn bản cũng chẳng phải vì trường sinh!

Nếu không phải nàng đã uống rượu…

Bạch Lộc không để ý, mà từ từ chui vào trong thung lũng, rồi không xuất hiện nữa.

“Xem ra, nó chỉ nhận mỗi Ninh nhi.”

Chỉ là đi được một lúc, thân hình nam nhân bắt đầu không vững nữa.

Cũng thu thập được rất nhiều pháp môn nhỏ hữu ích.

“Ta thấy nàng nói cũng đúng, một chén đã say tuyệt đối không được, nàng có thể nâng cao tửu lượng một chút.

Bây giờ nam nhân của nàng sức lực lớn lắm!

Ban đầu sao?

Đó là kiếp trước, nơi họ đã từng sống.

Cầu phúc tiêu tai, trừ bệnh giải ách, hành thiện tu đức, tích đức thành tiên.

“Dù gọi cô nãi nãi cũng vô ích, ta sẽ không buông tha chàng đâu!”

Chỉ có nó, suốt ngàn năm qua, vẫn luôn ghi nhớ, vẫn luôn chờ đợi.

Nàng mặc áo bông dày, khoác áo choàng lông, bọc mình thành một cục tròn.

Tang Ninh lấy sách ra đưa cho Tống Hồng Vân.

Hoắc Trường An ngồi xổm phía trước, “Lên đi nào? Tiểu cô nãi nãi.”


Cũng là nơi họ, đã c·h·ế·t.

Tang Ninh nhẫn tâm không quay đầu nhìn lại.

Sau một hồi vùng vẫy, Tang Ninh hoàn toàn tỉnh rượu, cũng mệt mỏi, mê man ngủ thiếp đi.

Trán nam nhân lấm tấm mồ hôi, nơi đây không có ai, hắn cũng không còn kìm nén tiếng th* d*c của mình nữa.

Trên đời nào có thần tiên, đều là phàm nhân cả đời hiến dâng thiện duyên, cứu khổ cứu nạn mà hóa thành.

“Nhớ đấy nhé, nhất định phải có ta ở bên!”

Tống đạo trưởng kích động toàn thân run rẩy, ôm cuốn sách như được bảo bối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạch Lão, ta sẽ quay lại thăm ngươi!”

Hoắc Trường An ôm ngang Tang Ninh, đưa nàng đến một nơi.

Nét bút trong sách này, rõ ràng là mới viết gần đây!

Đó mới là chân thần được thế nhân cung phụng.”

Ban đầu…

“Tống đạo trưởng, có thể nghe ta nói một lời không?”

Ngày nay, không ai còn nhớ nữa.

“Thật muốn lăn một cái xuống núi cho rồi.”

Nhưng, nếu muốn uống rượu, nhất định phải có ta ở bên.”

Năm đó, Huyền Môn lão tổ của hắn chính là đã ngộ đạo tại nơi này.

Nhìn ngọn núi trắng xóa, hắn chợt tỉnh ngộ.

Chính tâm thành ý, chớ động tà niệm, hữu thuật vô đạo, ắt gặp phản phệ!

Thế là hắn chạy đến Đông Sơn.

Theo ta thấy, những anh hùng lưu danh thiên cổ, được thế nhân ghi nhớ, mới chính là người trường sinh bất tử.

Nam nhân tức đến mắt đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Trường An nói xong với Tống đạo trưởng, liền nghiêng đầu nói với Tang Ninh trên lưng mình: “Ninh nhi, trong túi vải có một quyển sách, nàng lấy ra đưa cho Tống đạo trưởng.”

Chương 315

Ngoài việc đổ đầy nước suối Linh Tuyền vào mỗi túi nước, các loại thuốc Lộc Thời Thâm đã điều chế xong, còn có đủ loại trái cây dại mà Tang Ninh đã hái.

“Chẳng trách bọn họ nhìn ta ánh mắt kỳ lạ như vậy, nhất định là nghĩ ta là một mụ đàn bà đanh đá rồi! Haizz, xin lỗi chàng nha! Lần sau tuyệt đối không uống rượu nữa.”

Một người quấn mình như gấu nhảy ra.

Sau đó chàng đã tận mắt chứng kiến Độ Tâm thi pháp.

Thế là, chàng bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tang Ninh không vui nói: “Ngươi cũng là người tu đạo, sao lại cứ nói c.h.ế.t chóc c.h.ế.t chóc.

Ngươi mới c.h.ế.t ấy!

Hoắc Trường An càng nghĩ càng tức, sáng hôm qua hỏi nàng chuyện đêm trước, nàng quả nhiên chẳng nhớ gì cả.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù gió lạnh rít gào, trán hắn lại đổ đầy mồ hôi.

Nơi đây dù có tốt đẹp đến mấy, họ cũng cuối cùng phải ra ngoài đối mặt với phong ba bão táp.

Hoắc Trường An lập tức khuỵu xuống đất, suýt chút nữa đã hất nàng ra.

Hắn không phục, không tự lượng sức đấu pháp với chàng, đương nhiên là thảm bại.

Hoắc Trường An tiếp lời: “Xin hỏi đạo trưởng, tôn tính đại danh?”

Thân nhiệt nóng bỏng, như đang bốc hỏa.

“U u ~” Nó dường như đang đáp lại.

“Ồ, được thôi.”

Đợi đến khi trở về Bắc Dư Thành, hắn sẽ thành thân!

“Ban đầu, là để trị bệnh tiêu tai.”

Mau xuống núi đi, xuống nhân gian nhìn nỗi khổ của dân gian, nói không chừng có thể ngộ ra điều gì đó.”

Quả nhiên, từ xa hoa trở về giản dị thật khó mà!

“Vậy hãy trở lại thuở ban đầu, vì thế nhân tiêu tai giải nạn, ngươi ở ngọn núi hoang này, đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Huyền Môn chi thuật, Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc.

Trang đầu tiên là lời cảnh báo đệ tử:

“Tiểu hữu xin cứ nói.”

Sư phụ từng nói, hắn không phải một đệ tử có thiên phú, nếu có một ngày, bỗng nhiên triệt ngộ, thì nhất định là lão tổ hiển linh.

Đó rõ ràng là Huyền Môn thuật pháp của chàng, nhưng hắn lại nói đó là do tổ sư Phật môn khổ tu nhiều năm mà ngộ ra.

“Nàng muốn, không buông tha ta như thế nào?”

Hoắc Trường An sở dĩ đến nơi này, còn bởi vì ở đây có suối nước nóng.

Tống đạo trưởng dùng bàn tay đầy nẻ đông giơ ra mở sách, đột nhiên trợn to hai mắt.

“Nói cũng lạ, chàng nói xem hôm qua ta tỉnh dậy, cổ tay phải sao lại mỏi nhừ thế này? Rốt cuộc ta đã làm gì vậy?”

Tang Ninh không khách khí trèo lên lưng hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 315