Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 242

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242


Bên tai có tiếng nói trầm thấp truyền đến qua sự ồn ào.

Viêm Mãnh không thể không nói, tài năng lừa gạt người của Hoắc Tĩnh Nhã quả thực rất mạnh.

Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, người, ngựa không ngừng ngã xuống, vì non sông, cống hiến sinh mạng của mình.

Đuổi về được trăm con chiến mã.

Tang Ninh đột nhiên thông suốt.

Tang Ninh dần dần không còn căng thẳng nữa, thản nhiên ngẩng đầu đối mặt.

Khoảnh khắc hai người đứng đối diện nhau, Hoắc Tĩnh Nhã dẫn đầu hô lớn: “Chủ mẫu thánh minh!”

“Chủ ta thánh minh!”

“Ngươi, ngươi, ngươi bảo ta nói ngươi sao cho phải!”

Công việc phức tạp, cũng không dễ dàng gì.

Đội quân tinh nhuệ nhanh nhẹn, lùa theo một đàn chiến mã thắng lợi trở về.

Chẳng qua là không thể sinh con, điểm này, không biết chàng có thể chấp nhận được không, dù sao Hoắc gia hiện tại vẫn rất cần khai chi tán diệp.

“Lão tử không hiểu cái gì?”

“Hít ~” Bàn tay nhỏ của Hữu Phúc nhanh chóng cầm lấy viên kẹo.

“Ai, bảo sao ngươi lớn tuổi vậy mà còn chưa có vợ!”

Bị Hoắc Tĩnh Nhã khen đẹp, Phùng Đại Lực ưỡn thẳng lưng.

“Ngươi viết hai chữ này là có ý gì?”

Sau đó lại có một đội vũ cơ, hoặc nói là trạc anh phụ, dù sao cũng là những người đó.

Tang Ninh có chút căng thẳng, nàng chưa từng đứng trước mặt nhiều người như vậy.

Phùng Đại Lực thành hòa thượng từ lúc nào vậy!

Tiếng trống dồn dập, phấn chấn lòng người vang lên.

Trời ạ!

Mau dừng lại đi, mau dừng lại đi.

Hoắc Tĩnh Nhã chạy đến bên Phùng Đại Lực, một tay hất mũ chàng ra.

“Ngươi là ai?” Sắc mặt Tang Ninh đột nhiên lạnh đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là Hoắc Trường An đang giải thích cho nàng.

Cảm thấy lạnh quá, có thể trả mũ lại cho ta không?

Vậy cứ coi như nàng tin chàng không phải là được rồi sao?

Ánh mắt Hoắc Trường An nhìn về phía Tang Ninh trong đám đông, hướng về nàng vươn tay.

“Chủ ta thánh minh!”

“Lời của Hoắc Tĩnh Nhã có thể tin được sao? Nàng ta lừa ngươi đó! Ngươi xem ai lại ngốc nghếch như ngươi mà cắt tóc đi hả?”

Từng đôi mắt sáng rực đầy nhiệt huyết, nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay đứng cạnh nhau.

“Viêm tướng quân đã trở về!”

Cửa thành mở rộng, tiếng hoan hô liên tục truyền từ ngoài thành vào quân doanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng hô của vạn ngàn tướng sĩ chấn động màng nhĩ.

“Mãnh ca, sao ngươi vẫn chưa hiểu ra vậy?”

Tuy Ninh nhi trong lòng không có chàng, nhưng cũng không có ai khác, có lẽ... nàng vẫn chưa thông suốt?

Sự thay đổi cảm xúc trước sau của Hoắc Trường An quá rõ ràng, Tang Ninh còn có gì mà không hiểu nữa chứ?

Nhưng giữa bao ánh mắt dõi theo, nàng vẫn bước tới.

Nhưng Tang Ninh vẫn thấy sự lạnh lẽo bỗng nhiên trỗi dậy trong mắt chàng, như mũi đao vừa ra khỏi vỏ.

Kẻ tình địch mà chàng không tìm thấy, tên khốn nạn từng làm tổn thương nàng.

Bùi Minh An lại nói thêm vài lời khích lệ sĩ khí, sau đó bắt đầu biểu diễn đánh trống.

Tên kia lại c.h.ế.t trong tay nàng!

Mọi người ngồi khoanh chân dưới đất, vây quanh đống lửa, không khí vô cùng náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cũng nhiều lắm chứ... rất nhiều người đều cắt rồi.”

Viêm Mãnh bị chàng ta làm cho tức, liền quay đầu nói chuyện với người khác.

Hoắc Tĩnh Nhã không vui.

Đợi Hoắc Tĩnh Nhã vừa đi, chàng mới quay đầu lại mắng: “Đồ ngốc!”

Hoắc Trường An rõ ràng là thích nàng, nghĩ lại cách hai người ở bên nhau, trước đây chàng biểu hiện vẫn luôn rất rõ ràng, là nàng cứ mãi trốn tránh vì thân phận của hai người.

Chàng cũng lần đầu đối mặt với sự thờ bái của mấy vạn người phải không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“... Chủ mẫu thánh minh!”

Viêm Mãnh hận sắt không thành thép.

Tang Ninh đã nghĩ đến chuyện sinh con, còn Hoắc Trường An vẫn đang vui mừng vì trong lòng Tang Ninh chưa có ai khác.

Uy nghiêm lạnh lẽo, không hề có nửa phần run rẩy hay giọng run.

Hoắc Trường An vốn dĩ không tin họ là huynh muội.

Hoắc Trường An căn bản không nghĩ tại sao bên dưới đang g.i.ế.c ngựa mà Tang Ninh lại nghĩ đến Mộ Dương.

Tang Ninh ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Hoắc Trường An, khẽ cười: “Ta bỗng nhiên nghĩ đến Mộ Dương.”

Để người đời này được hưởng thái bình.

Nàng vẫn là, không quên được sao?

Trong lòng nàng dâng lên một luồng ngọt ngào.

Tang Ninh cảm thấy ngón tay càng thêm ẩm ướt.

Vấn đề là, đầu Phùng Đại Lực không tròn, để kiểu tóc này xấu xí kinh khủng! Sau này làm sao để chàng ta dẫn binh đây?

Thế là nàng lấy ra một viên kẹo đưa cho y.

Thế là Tang Ninh biết được một câu chuyện khó tin.

Kỳ thực đó chẳng qua là chàng không dám lại gần nàng thôi.

“Những con chiến mã này đã bị người Tây Liêu thuần hóa, phải g.i.ế.c c·h·ế·t, nghe thấy tiếng còi sẽ gây ra hỗn loạn, còn có thể chạy về.”

Tang Ninh nhìn y một lúc, ánh mắt ngốc nghếch đáng yêu, thật sự không nhìn ra dấu hiệu mượn xác hoàn hồn.

Viêm Mãnh phun một ngụm rượu ra.

Có lẽ chàng, vẫn còn cơ hội...

Hóa ra nàng không thích Mộ Dương!

Chàng chỉ bị những lời Tang Ninh nói làm cho kinh ngạc và vui mừng.

“Tĩnh Nhã tiểu thư đã trở về!”

Hoắc Trường An dẫn người ra đón tiếp các tướng sĩ lập công.

Yến tiệc mừng công đã bắt đầu.

Hoắc Trường An đột ngột quay đầu lại, ánh mắt rực sáng, có ánh quang lấp lánh.

Mùi thịt nướng nồng nàn, mùi cháo thanh khiết, cùng mùi rượu thoang thoảng.

Mộ Dương.

“Sát! Sát! Sát!”

Từ lác đác vài tiếng, đến chấn động màng nhĩ.

“Chủ thượng thúc thúc ghét tên cũ của ta mà, nên ta mới gọi là Triệu Hữu Phúc đó, hít ~”

“Ồ, vẫn chưa hỏi người là ai vậy? Cũng là quân y ư? Hít ~”

Điểm này phải hỏi rõ ràng trước.

Tang Ninh cảm thấy chỗ ngón tay nắm lấy dần dần ẩm ướt.

“Viêm Mãnh, ngươi vào trướng, còn có nhiệm vụ cần giao phó.”

Khi mặt trăng dâng lên.

“Mãnh ca ngươi có ý gì, ta chỉ thấy rất đẹp, buổi sáng các ngươi còn đang chỉnh trang dung mạo, người ta Phùng Đại Lực đã ra thao trường rồi, nếu ở trên chiến trường, chậm trễ một khắc, có thể sẽ mất đi mấy chục sinh mạng!”

Lần này lại một lần nữa dùng Chấn Thiên Lôi, lấy ít thắng nhiều, tập kích thành công doanh trại hậu cần Tây Liêu.

Từ lần trước chàng muốn phạm lỗi, bị nàng mắng bắt đầu, chàng mới bắt đầu có chút xa cách.

Hữu Phúc không hề hay biết, ngơ ngác ngẩng đầu: “Triệu Hữu Phúc, con của Triệu Tiểu Thiên đó.”

“Võ tướng quân đã trở về!”

“Ta vốn dĩ chỉ cắt đến cổ, Tĩnh Nhã tiểu thư nói không đẹp, muốn sửa sang cho ta một chút, kết quả càng sửa càng ngắn, liền thành ra thế này.” Phùng Đại Lực ủy khuất nói.

“Nhưng y đã sớm bị ta bức c.h.ế.t rồi. Đôi khi ta cảm thấy mình cũng chẳng ra gì.

Hoắc Trường An quay đầu, nhìn thẳng về phía trước.

“Ngươi nói cho Thẩm nghe, ai đã dạy ngươi hai chữ này.”

Theo từng con chiến mã nghển cổ r*n r* rồi ngã xuống, Tang Ninh như đang ở giữa chiến trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cha Tiểu Thiên của ta nói Mộ Dương đó là kẻ thù của chủ thượng, ta rất bất hạnh mà lại trùng tên với tên khốn nạn đó, hít ~”

“Ta hiểu.”

“Chủ ta thánh minh!”

Hoắc Trường An lại cho người bắt đứa trẻ này từ ngàn dặm xa xôi đến Lương Châu sao?

“Chiến mã g.i.ế.c địch! Tế điện huynh đệ đã khuất!” Hoắc Trường An vung đao cao giọng hô.

Chàng khoác nửa giáp, áo choàng bay phấp phới, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng như được điêu khắc bằng đao, trong mắt có ngàn quân mênh mông, vạn ngựa phi nước đại, có khí thế quân lâm thiên hạ.

Viêm Mãnh càng tức giận hơn, đúng vậy, Hoắc Tĩnh Nhã lừa được rất nhiều người.

Ha! Hóa ra Hoắc Trường An cũng đang căng thẳng.

Mà nàng cũng không còn để ý đến chuyện huynh muội l.o.ạ.n l.u.â.n nữa.

“Người bảo ta viết, ta chỉ biết viết hai chữ này.”

“Cắt hết rồi, ngươi sợ gì nữa!”

Nhưng đó đều là những binh lính bình thường, chàng có thể giống người khác sao? Chàng là người được bồi dưỡng làm nhân vật trọng điểm, ngốc như vậy sao được!

Không thích người ta thì không nói sớm, đến cuối cùng lại thành kẻ thù.”

Yến tiệc mừng công được tiến hành đâu vào đấy, chàng kìm nén sự kích động tiếp tục sắp xếp.

“Đêm nay yến tiệc mừng công! G·i·ế·t ngựa ăn thịt!”

“Lương thực vận đến, chia một nửa đưa đến tay gia đình các huynh đệ đã hy sinh, đồng thời ghi chép cẩn thận vào sổ sách, đợi chiến tranh kết thúc, sẽ phát thêm tiền tuất.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242