Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180
Mấy năm nay, cữu cữu đã từ bỏ việc tìm kiếm biểu muội, cũng nhiều lần phái người hỏi cữu mẫu rốt cuộc có quay về hay không, nhưng cữu mẫu vẫn sắt đá không chịu về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có những người thân cận có thể nương tựa sinh tử này, nàng cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy.”
Chỉ là vị Bắc Cung phu nhân kia, hơi đáng thương.
Ngốc!
Nhưng vừa nói đến chuyện đi, Tang Ninh liền như quả bóng bị chọc thủng, “xì hơi” mất tinh thần.
Mạc Thúy Ngữ kéo tay nàng ra.
Ước một nguyện, Lão Thiên nãi, kiếp sau xin cho ta làm nam nhân đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haizz, thế nhân đối với nam nhân yêu cầu thật thấp a, chúng ta nữ nhân thật khổ a.
“Nàng chỉ có nốt ruồi ở lòng bàn chân?”
Tang Tu Tề rốt cuộc đã nuôi dạy ra một nữ nhi như thế nào đây?
“Cữu mẫu ta từng tuyên bố, không tìm thấy biểu muội, tuyệt đối sẽ không quay lại Lộc Đài. Năm đó, tình cảm của bọn họ khiến người khác ghen tị, cữu cữu si tình với cữu mẫu, nhiều năm như vậy, chưa từng tìm một người khác bên cạnh.
Cái gì?
“Không. Chẳng ai giúp được Hoắc gia cả, bây giờ nếu có người thật sự giúp đỡ ngược lại sẽ mang phiền phức đến cho Hoắc gia. Nàng muốn nhận, thì hãy suy xét cho bản thân mình, Hoắc gia sẽ tự đứng vững.”
Trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Ta cũng không hiểu lắm về thứ này, người kia nói là mã du cao chi, bên này gió khô trời lạnh, thoa lên mặt có thể giữ ẩm.”
“Ninh nhi……” Mạc Thúy Ngữ kéo Tang Ninh vào phòng, líu lo nói một hồi.
“Không đúng.” Mạc Thúy Ngữ khẽ nâng mắt.
“Vậy nốt ruồi ở eo nàng không phải bẩm sinh đã có sao?”
“Vậy chúng ta hãy tìm Bắc Cung phu nhân trước đi, ta thấy nàng ấy thật lòng yêu thương nàng, nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ, thật khiến người ta cảm động.”
“Ta là nói nó khá đẹp. Ồ, mọc trên người nàng thì rất đẹp, làn da này, mịn màng như lụa là vậy.”
“Ừm ừm.” Mạc Thúy Ngữ dùng sức gật đầu.
“Vậy không giúp được Hoắc gia thì ta nhận thân để làm gì!” Mạc Thúy Ngữ chu môi lên như một cô bé.
Nhưng Tang Ninh cũng thật sự cảm động.
Tang Ninh vỗ nhẹ vào miệng mình.
“Mua cho Cẩm Đường một cây bút.”
……
Xem ra Bắc Cung gia không tồi tệ như tưởng tượng.
Tang Ninh gật đầu.
“Là biết làm.” Tang Ninh lại nhận lấy.
Thang dưỡng nhan chủ yếu là bổ khí huyết, thêm vào Linh Tuyền thủy, hiệu quả tăng vọt.
Bạch Nghĩa: “……”
“Ninh nhi, đừng đùa nữa, giờ phải làm sao? Ta có nên nhận thân không, nếu nhận thì Bắc Cung gia có giúp Hoắc gia không……”
Nói chuyện tình yêu tương tư khổ, chẳng bằng ăn một bát đậu phụ thối chiên.”
“Có đeo, nhưng đều ở trên t.h.i t.h.ể bị gặm nát kia. Không giấu gì nàng, cữu cữu đã tìm rất nhiều tướng thuật sư, thậm chí có một người tự xưng là hậu nhân Đông Sơn Huyền Môn, xem sinh thần bát tự thì hiển thị, minh châu m.ô.n.g trần, nhưng đích thực vẫn còn tại nhân gian.”
“Giờ đây cũng chẳng ai có thể ức h.i.ế.p ta nữa, bởi vì có các ngươi sẽ che chở cho ta. Nếu quay về Bắc Cung gia, người ở đó lại ức h.i.ế.p ta, ai có thể bảo vệ ta đây? Đến lúc đó ta chỉ có thể mặc người xẻ thịt.
“Ha ha ha~ Cười c.h.ế.t mất thôi!
Tay Tang Ninh đã thành thạo vén áo của người ta lên.
Bạch Nghĩa chân hụt hẫng, suýt chút nữa ngã.
Thật ngốc!
Thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy, Mạc Thúy Ngữ chính là nữ nhi thất lạc của Bắc Cung gia!
“Mua cho nương một cái mũ.”
“Cữu cữu huynh quả thật là kẻ si tình hiếm thấy trên đời. Haizz, nếu ngược lại, là cữu mẫu huynh si tình chờ đợi, chờ hai mươi năm sau không chờ nổi nữa, muốn cải giá, e rằng sẽ bị người ta mắng c.h.ế.t nhỉ, chắc chắn có kẻ sẽ nói những lời vô nghĩa như ‘một nữ không thờ hai phu’.
Tang Ninh chờ hắn cả ngày, chờ đến mức lửa giận bốc lên.
Cái gì mà tình cảm phu thê, cứ mặc kệ nó đi!
Chương 180
“Thì ra nốt ruồi ở eo này không phải nốt ruồi tốt, mà là biểu hiện của bệnh tật a!”
Người đáng thương nhất chính là Bắc Cung phu nhân đã mất đi ái nữ.
“Ờ, phải phải phải, ta không phải mắng cữu cữu huynh, ta là nghĩ đến người khác thôi.”
Ta không nhận, không rời khỏi Hoắc gia, các ngươi là tội thần ta cũng theo, các ngươi phong quang ta cũng theo, cùng sống cùng c·h·ế·t.”
Gần tối, Hoắc Trường An mới cuối cùng trở về nhà.
Tang Ninh sờ đi sờ lại.
Nghĩ đến tin tức Bắc Cung gia chủ sắp tái hôn, bên đó còn chưa biết tình hình thế nào, Tang Ninh cảm thấy vẫn cần xem xét tình hình rồi mới nói tiếp.
Bàn luận thế gian tình là gì, chẳng qua cũng là d*c v*ng bản năng.
Cuối cùng, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ nhắn.
Đợi Hoắc Trường An vũ dực phong mãn, có đủ năng lực che chở cho nàng, lúc đó nhận thân cũng chưa muộn.
“Sau đó, ba người cùng sống sao?” Tang Ninh nghiêm túc thỉnh giáo.
“Mạc tỷ tỷ……” Nàng ôm lấy Mạc Thúy Ngữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chàng đã đi đâu vậy, mọi người đã ra ngoài tìm chàng mấy bận rồi!”
Thì ra là vậy.
“Lại là một tên cẩu nam nhân nữa!”
Bạch Nghĩa: “……Bổn quan đi đây!”
“Sắp đi rồi mà, mua chút đồ cho các con, sợ các con sẽ quên ta.”
Cũng là hiếm thấy trên đời.
“Đã mua những gì vậy?” Nàng trước tiên nhận lấy vò rượu lớn đó.
Hắn lại bị xỏ xiên rồi sao?
“Nhận rồi nàng có thể thoát khỏi nơi đây, có được thân phận cao quý, không ai có thể ức h.i.ế.p nàng nữa.”
“Còn có dây buộc tóc, mỗi màu lấy hai sợi, các ngươi chia nhau đi.”
Hai người lúc này không biết, Bắc Cung phu nhân trong miệng các nàng, giờ phút này cũng đang gấp rút đến Lương Châu thành.
Tang Ninh không biết lòng bàn chân Mạc Thúy Ngữ có gì, nhưng eo nàng ấy có nốt ruồi, còn rất rõ ràng.
“Chân nàng thật sự có nốt ruồi sao!”
Chỉ dựa vào lời của tướng thuật sư mà kiên trì nhiều năm như vậy.
Hoắc Trường An lại từ trong túi vải lấy ra sơn tra, cười nói: “Nàng chẳng phải nói Lương Châu không bán kẹo hồ lô sao? Ta thấy có người bán quả, liền mua, nghĩ rằng nàng nhất định sẽ làm được.”
Để hắn hoàn toàn dứt lòng, nói không chừng sẽ càng chuyên tâm vào sự nghiệp!
Chớp mắt, hai mươi năm đã trôi qua.
Lần này biểu huynh cũng cùng lúc truyền tin, nói cữu cữu đã hết hy vọng, tháng sau sẽ tái hôn.”
Hoắc Trường An cười tủm tỉm, lấy ra những thứ hắn mua.
“Tóm lại, Tang nương tử nàng cứ cố hết sức tìm đi, bất kể cữu cữu ta có lấy vợ hay không, đối với cữu mẫu chắc chắn vẫn còn tình cảm, nếu tìm được biểu muội, nói không chừng phu thê bọn họ vẫn có thể gương vỡ lại lành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai sẽ quên chàng chứ, chẳng phải sẽ sắp xếp người thay thế sao, bọn trẻ cũng sẽ không biết.
“Ngày mai uống sao?”
“Tang nương tử, nàng nói vậy là có ý gì! Cữu cữu ta chính là kẻ si tình hiếm thấy trên đời này rồi! Chờ đợi một nữ nhân, từ xuân hoa đến chiều tà, chẳng lẽ còn muốn hắn cô độc cả đời ư?” Bạch Nghĩa tức giận.
Giống như khi xưa bị nhà chồng ức h**p, cha ta cũng đành bó tay vậy.
“Lần trước nàng còn nói là nốt ruồi tốt mà.” Mạc Thúy Ngữ mím môi cười.
“Là sau khi sinh Phượng Nhi mới có, trước đây ta luôn bị đau lưng, giờ không đau nữa rồi, chắc chắn là do thang dưỡng nhan nàng cho uống đã phát huy tác dụng.”
Hắn ôm một vò rượu, còn mua thêm vài món đồ nhỏ.
Tang Ninh chắp hai tay, thành tâm thành ý vái lạy.
Chút động lòng kia, đã bị đạo đức luân thường vô tình xóa bỏ.
Tang Ninh đã quyết định, Hoắc Trường An trở về, nàng sẽ nói hết sự thật cho hắn biết.
“Lúc nàng mất tích, trên người xác định không mang theo đồ trang sức nào sao? Vì sao các ngươi nhất định cho rằng nàng vẫn còn sống?” Tang Ninh lại hỏi.
Tang Ninh im lặng.
“Ấy? Sao lại nhỏ như vậy?”
Cũng thật không dễ dàng.
Vậy thì không sai rồi!
Huyết là nguồn gốc sinh mệnh, chỗ nào thiếu huyết chỗ đó sẽ sinh bệnh, bổ sung vào đương nhiên sẽ tốt lên.
“Không, hôm nay uống, gia chưa đoàn viên, chẳng qua Trung Thu.”
Biểu huynh không nói chỗ khác, vậy chắc chắn là không có.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.