Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: 48: Chiến Tranh Lạnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: 48: Chiến Tranh Lạnh


Buổi chiều ngày hôm đó Thượng Lâm chở Mạc Gia Kỳ và Tiểu Bình đi hóng gió biển.

“Tôi không có quyền để mắng cô chủ.” Thượng Lâm nhẹ nhàng truyền đạt.

Cậu nhóc vẫn còn có chuyện muốn nói nhưng chưa có cơ hội, cô đã hứa nhất định sẽ không quên.

Cô biết rõ lần đầu luôn có ý nghĩa nhất định, bản thân đã lưu khoảnh khắc đó lại, bởi vậy mới mạnh miệng chê thành phẩm.

Sau khi dùng xong buổi tối Mạc Gia Kỳ cùng Tiểu Bình ra vườn hoa trò chuyện cùng nhau.

Cô ngạc nhiên thầm trách tên Yên Xích kia vô tâm, sau khi trấn an được Tiểu Bình bảo dì Lý dẫn cậu nhóc đi ngủ sớm.

Anh cứ chờ một lúc nữa thì biết, thành quả về sau sẽ đẹp hơn lần đầu.”

Cô tự hỏi cả hai gặp nhau thời gian chưa đến một tuần, vì sao lại thân thiết như vậy? Cô vì cảm giác tội lỗi, vậy thì Tiểu Bình chính là biết ơn cô đã cứu mạng vào ngày hôm đó sao?

Khoảng thời gian cậu nhóc bị băng quấn quanh mắt, đúng là khoảng thời gian tồi tệ.

Mạc Gia Kỳ thờ ơ nói: “Tôi muốn yên tĩnh, mọi người xuống nhà trước đi.”

Khi lướt qua một vài người, Mạc Gia Kỳ nghe được một thứ rất mới mẻ.

Thượng Lâm đưa mắt nhìn thầm trách cô trêu ghẹo một đứa nhóc sáu tuổi.

Bước chân vội vã?

Hai người bọn họ bị làm cho ngạc nhiên, sau lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Mạc Gia Kỳ khẽ cười, đời trước cô đoán cái gì cũng sai, tự hỏi vận may sau lại ít ỏi đến thế.

Nghe thấy anh hỏi thì biết được đối phương còn để bụng chuyện lần trước, Mạc Gia Kỳ sốc đến không thể cãi lại.

Điều thứ hai, Thương Lâm đề cập đến thân phận.

Mạc Gia Kỳ ý thức xung quanh có biến động liền hoàn hồn, đám người đổ ra biển ngày càng nhiều.

Sau khi cảm xúc ổn định cô đi xuống nhà, dùng cơm cùng với Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi.

Cậu nhóc khóc nức nở: “Bác sĩ nói với dì Lý chị sắp không nhìn thấy gì nữa rồi.”

Trước đây còn nghĩ Thượng Lâm sẽ đứng trên cương vị của cô mà suy nghĩ, hóa ra chỉ mỗi cô đứng trên tầm nhìn của anh mà suy luận, y như kẻ ngốc.

Tiểu Bình ngây thơ đáp: “Không quan tâm.”

Cả hai hình thành chiến tranh lạnh, cô bắt chuyện thì anh im lặng, anh hỏi thì cô trả lời qua loa.

Đến khi tắt hẳn tiếng ồn ào bắt đầu trở lại, thứ ánh sáng lãng mạn thay thế bằng màn trời đêm, bước chân vội vã.

“Đồng ý thật à? Báo trước chị sắp bị đuổi khỏi Mạc Gia rồi đấy.”

Ăn xong Hàn Nhiên đợi Nguyệt Nhi đánh một giấc sâu mới khởi hành trở về nhà.

Mạc Gia Kỳ bình thản ngồi ăn dưới hai cái máy giám sát, bọn họ có hỏi dì Lý cũng không biết được câu nói của cô có ẩn ý gì.

“Chúng ta về thôi.”

Chuyện đi ăn ở nhà hàng sang trọng hẹn đến năm sau, một năm sau nhất định Mạc Gia Kỳ sẽ trở thành kẻ giàu có bằng năng lực của mình.

Yên Hải Bình hào hứng hỏi: “Chị thấy thế nào?”

Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh tỏ ra như không có chuyện gì.

Thượng Lâm ngồi xuống đối diện bắt chuyện một lần nữa: “Cô chủ đang bận tâm điều gì lại không chú ý sức khỏe.”

Chương 48: 48: Chiến Tranh Lạnh

Trong ánh mắt của mỗi người cháy lên ngọn lửa nhỏ, le lói như sắp tắt đi.

“Lần đầu có ý nghĩa nhiều hơn.”

cô đều nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua cô không muốn tỏ ra bản thân quá chú tâm.

Cô chớp mắt hít sâu, nén lại nỗi lòng khen một câu: “Anh ấy làm rất ngon, mọi khi vẫn xuống bếp.”

Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý, cậu ta thu dọn các thiết bị người còn lại cầm ly cafe chạy trước.

Bọn họ đến đây là vì tìm Tiểu Gia, thật may khi không phát hiện cô chính là Tiểu Gia mà bọn họ đang tìm kiếm.

Sau khi hai người bọn họ rời đi anh khóa cửa phòng, chậm rãi tiến đến gần cô.

Lục Minh trước đây dẫn cô đi tham quan thành phố từ sáng đến tối khuya, từ tối khuya đến tờ mờ sáng.

Bọn họ nhầm tưởng đó là do cô xây, Mạc Gia Kỳ không giải thích.

Tiểu Bình hiểu cảm giác đó, ghi nhớ thời gian khổ sở, vì thế mà sợ Mạc Gia Kỳ rơi vào hoàn cảnh tương tự mình.

“Bệnh tình tôi sẽ trực tiếp nói với chủ tịch, anh ra khỏi đây được rồi.”

Người lo lắng duy nhất là Mạc Gia Kỳ, sản phẩm gửi đến vẫn chưa biết phải làm thế nào, người chụp ảnh còn rất giận.

Cậu nhóc cuối mặt: “Ba chưa từng dẫn em đi.”

Trong lúc vô ý cô quên mất cả hai đang chiến tranh lạnh, đáp lời: “Yên Xích hình như không thích Yên Hải Bình, còn chuyện gì mà tôi bỏ sót sao?”

Một câu nói của anh như chứa tận ba mũi tên đâm vào ngực Mạc Gia Kỳ, điều thứ nhất anh chưa từng xem cô là em gái, cô mong anh đừng xem cô là em gái là thật nhưng khá đau lòng khi nghe anh khẳng định.

“Xấu.”

“Thượng Lâm đích thân xuống bếp, vệ sĩ có cả việc này sao?”

Anh ngồi xuống bên cạnh, Mạc Gia Kỳ quay mặt sang hướng khác.

Ngay cả Hàn Nhiên cũng không thể xen vào.

Mạc Gia Kỳ biết được chị ta đang nhận việc cho một người bí ẩn, có nói cô cũng không hiểu chỉ biết vấn đề rất nan giải.

Mọi sinh hoạt lúc đầu chưa quen đều nhờ vào người vào bên cạnh nhưng xui xẻo gặp phải Lạc Lạc, con người không thích trẻ con. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông trời thật biết trêu đùa, tại sao không để hai người bọn họ bắt đầu bằng cách đơn giản hơn, cớ sao phải máu me chảy khắp nơi, vì sao lại vướng vào hận thù, tại sao? Là tại sao chứ?

Cô cứ sợ bọn họ chạy trước khi cơn sóng thần đổ bộ, hóa ra là lao ra biển, hẳn là một vài buổi tiệc.

Mạc Gia Kỳ thờ ơ đáp: “Tôi lớn rồi, không thích chơi trò trẻ con.

Cậu nhóc không tiếc công sức miệt mài từ nãy đến giờ, vội phá bỏ thành quả quyết tâm xây lại từ đầu.

“Cô chủ có tức giận cũng đừng trút giận lên một đứa trẻ.” Thượng Lâm chủ động bắt chuyện.

Nguyệt Nhi gật đầu với quầng thâm mắt, gặng hỏi: “Thích người ta rồi chứ gì?”

Xây rất khéo tay, cô thấy ưng ý nên chụp lại đăng lên tài khoản mới tạo.

“Được, được.” Mạc Gia Kỳ uy h**p “Vậy thì lo mà tìm hiểu đường đi là vừa, chị không muốn đi lạc.”

“Nếu mù thì chị là người phải gánh lấy, cũng đâu liên quan đến em?”

Mạc Gia Kỳ xoa đầu Yên Hải Bình, sau đó hôn nhẹ lên trán.

Yên Hải Bình được anh bế trên tay, tránh bị người khác không thấy mà va phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng là đau đớn nhất, cô chưa từng nghe anh nói sao? Buổi tiệc hôm qua cô vì ai mà tham dự? Mỗi câu nói của anh.

Thượng Lâm mặc trang phục thường ngày trải tấm khăn cho Mạc Gia Kỳ ngồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không muốn suy xét sâu xa nhưng cái cách anh nói như đang ám chỉ, nhà cô giàu có đại loại như vậy.

Cậu nhóc ngây thơ không biết lời nói đùa, xem đây là trách nhiệm của mình.

Nhắc đến mới nhớ chẳng biết hai người Lục Minh và Tạ Dương Tiễn làm việc thế nào, mỗi lần đến Mạc Gia đều không thấy bọn họ xuất hiện.

Yên Hải Bình chơi một mình trong thật vui vẻ, cậu nhóc xây lâu đài cát.

Yên Hải Bình ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy hết can đảm nói: “Còn hai ngày nữa là đến giỗ của mẹ em, chị có thể đi cùng em đến mộ để mẹ nhìn thấy chị được không?”

Đăng chưa được một phút đã có hàng trăm người vào bình phẩm.

Bản thân ngồi trầm tư một lúc lâu, thường khi cô ngồi một mình là đang lên kế hoạch để màn trình diễn cho ra trò, hôm nay chẳng tính toán cái gì cả.

Chuyện lúc nãy do cô không đúng nhưng nước mắt đột nhiên rơi là ngoài ý muốn.

Yên Hải Bình chơi đến khi thấy đủ, được Thượng Lâm loại bỏ cát dính trên người.

“Bởi vì thế nên muốn nói chuyện riêng với em, có thể chăm sóc chị không?” Mạc Gia Kỳ trêu đùa hỏi.

Tiểu Bình lắc đầu liên tục, uất nghẹn nói: “Không nhìn thấy gì thật sự rất khó chịu, tất cả đều chìm vào bóng tối, đáng sợ lắm.”

Thượng Lâm rời khỏi phòng không lâu, Tiểu Bình đã rón rén đi vào.

“Em gái? Tôi chưa từng xem cô chủ là em gái.” Thượng Lâm nghiêm túc hỏi “Cho dù tôi là người được ba cô thuê nhưng lắng nghe dù một câu cũng không được sao? Tôi làm sai một lần những lần sau đều là lỗi của tôi sao?”

Hắn tức giận khi sự thật phơi bày thể hiện rất rõ nhưng cô cứ cảm thấy Yên Xích vì bị phản bội niềm tin mà cáu kỉnh, chưa từng nhìn thấy sự ăn năn khi người gặp nạn là Tiểu Bình..

Biết rằng những thứ Thượng Lâm muốn là giúp cô được an toàn, cuộc cãi vã này hoàn toàn xuất phát từ Mạc Gia Kỳ, cô phủ nhận điều đó.

“Hàn Nhiên nói anh đều nghe cả rồi, muốn mắng thì cứ mắng.” Cô giận dỗi nói.

Thật ra là dùng cho sau khi trùng sinh, Mạc Gia Kỳ đoán Tiểu Bình có thể xoa dịu đi vài phần, Tiểu Bình vừa xuất hiện mọi muộn phiền đều thuyên giảm.

Thượng Lâm thu dọn một chút, cả ba trở lại xe.

“Lỗi sai có thể dùng một câu nói để chuộc lại sao?” Anh đưa tấm lưng về phía cô mà đáp lời.

“Em nhớ vị trí mộ nằm ở đâu không?”

Trên gương mặt của cậu nhóc tồn tại biểu cảm của Mạc Gia Kỳ ngày đó, là lo lắng cho đối phương đến mức hoảng loạn.

Cả ba ngồi xuống ngắm hoàng hôn, cậu nhóc cũng rất biết cách thưởng thức phong cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn đến chỗ Thượng Lâm, cô nhẹ giọng: “Gọi Tiểu Bình đến phòng tôi."

Cô sớm đã chuẩn bị vật dụng cho cậu nhóc chơi đùa bên bờ biển, bản thân cũng trang bị chiếc kính che đi một phần gió cát bên ngoài.

Quyết tâm không trả lời bất cứ câu hỏi nào, tắt điện thoại ném sang một bên.

Ánh sáng đỏ cam ấm áp trải dài trên bãi cát, những thứ tạp âm đều tự dưng biết mất.

Mạc Gia Kỳ im lặng không đối chất với anh nữa.

Thật sự rất khổ sở, bản thân bực tức đến nổi không ngừng mắng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời nói của trẻ con có sức nặng như vậy sao? Mạc Gia Kỳ nghe thấy mà nặng lòng, cô vui vẻ gật đầu.

Ngồi vào bàn chuẩn bị tâm lý lắp đầy cái bụng, lại nghe thấy Hàn Nhiên cố ý nói.

Mạc Gia Kỳ nhẹ nhàng cười như không cười: “Với không tới.”

“Anh lại nữa rồi, có thể xem tôi là em gái nhưng không có gan mắng người sao?”

Thượng Lâm nhấc thân người đứng dậy, cô vặn âm lượng đến thấp nhất: “Xin lỗi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: 48: Chiến Tranh Lạnh