Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88


Nhưng giọt nước tràn ly chính là khi Đồng Tiểu Điệp hào hứng nói:

“Cho Tiểu Dịch ấy!” Đồng Tiểu Điệp hồn nhiên đáp. “Quản Tử còn đi xem mắt nữa kìa, mà Tiểu Dịch nhà chúng ta vẫn chưa có bạn trai!”

Đồng Tiểu Điệp suýt nữa ngã khỏi ghế sô pha, trong đầu hiện lên cảnh tượng Liên Dịch trong bộ váy ôm sát đầy nữ tính, rồi bật cười “phụt” một tiếng.

Đồng Tiểu Điệp bị chọc cười khanh khách, vỗ vai Quản Tử, ra vẻ trưởng bối: “Ai u ai u, Quản Tử, anh cứ tiếp tục đi nhé! Bọn em chỉ đến ăn thôi, không quấy rầy đâu! Vừa rồi nói tới đâu rồi? Anh mau tiếp tục đi nha! Em thấy cô gái kia cũng không tệ đâu!”

“Tiểu Hồ Điệp, cậu thấy tớ là người thế nào?”

“Đi xem mắt.”

“Tiểu Dịch là người tốt, còn là bạn thân nhất của tớ nữa!”

“Vậy bánh bao nhân đường?”

Đồng Tiểu Điệp che mặt, vì sao dạo gần đây cô cứ liên tục nghe thấy cụm từ “Nếu thành công thì…” thế này?

“Chồng yêu ~!” Giọng nói ngọt đến mức tan chảy.

Nhưng đúng lúc đó, Liên Dịch lại thản nhiên buông một câu: “Ồ, xem mắt à?”

“Tiểu Dịch à, tớ thật sự không cần váy đâu! Chỉ cần cậu đồng ý với tớ một chuyện là được!”

“Không… không có gì!” Đồng Tiểu Điệp nhất quyết không thừa nhận rằng mình vừa mới nhớ lại cảnh bị Tông Chính gặm đến không còn manh giáp.

“Vợ anh làm, anh muốn ăn ít đồ ngọt thôi.” Bây giờ, anh cũng bắt đầu thích chơi trò “vợ anh” rồi.

Tất nhiên, quyết định này về sau khiến Liên Dịch vô cùng hối hận.

“Khụ!” Liên Dịch ho nhẹ nhắc nhở.

Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng mặt. Nhưng nghĩ đến hạnh phúc của chị em tốt, cô vẫn cắn răng gật đầu.

“Được rồi, bà xã ngoan, em có chuyện gì nào?”

“Tòa án của bọn tớ sắp thống nhất đồng phục mới.” Liên Dịch than thở.

Tông Chính đắc ý, móc ngón út ra câu lấy tay nhỏ của tiểu nữ nhân, kéo cô ngồi lên đùi, sau đó một tay ôm cô vào lòng, một tay cầm bánh kem tiếp tục ăn ngon lành.

“…” Tông Chính không dám nói thẳng ra rằng Liên Dịch trông chẳng giống kiểu người sẽ thích đàn ông chút nào.

Liên Dịch đứng bên cạnh nghe mà toàn thân nổi da gà, thầm quyết định: Tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ kết hôn!!

Tông Chính nhếch môi cười, “Đoán đúng rồi em sẽ đút anh ăn?”

Liên Dịch ngẫm nghĩ, nha đầu này cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng, chỉ toàn mấy chuyện nhỏ nhặt của con gái mà thôi. Hiện tại vấn đề đồng phục vẫn là quan trọng hơn, thế nên cô liền gật đầu đồng ý.

Tông Chính ghé sát cô: “Vậy nếu thành công, em định cảm ơn anh thế nào đây?”

Tông Chính chỉ cười, tiếp tục gặm bánh kem trong tay.

“Chuyện là… anh này, ở đơn vị của anh có thanh niên nào ưu tú không?”

Đồng Tiểu Điệp ngẫm nghĩ lại, tối qua Tông Chính… Ừm, eo vẫn săn chắc, thể lực vẫn bền bỉ như trước. Trời ơi! Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng bừng.

Hậu tri hậu giác, Đồng Tiểu Điệp cuối cùng cũng phát hiện ra rằng Quản Tử đang làm chuyện đại sự liên quan đến cả đời, liền kéo tay Liên Dịch định lặng lẽ rời đi.

Tông Chính rất vui vẻ, vì để đạt được mục đích, anh bắt đầu chú ý quan sát những ứng viên tiềm năng trong lúc đi làm.

“Gọi là chồng đi!”

“Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”

“Có chứ.”

À, hóa ra là vậy! Đồng Tiểu Điệp vỗ tay đánh “bộp” một cái.

“Tiểu Dịch, tớ không cần váy đâu!”

“Đồ chồng hư hỏng!”

Chương 88: Chương 88

“Oa! Hạo Thần, sao anh lợi hại vậy?! Oa! Chồng của em thật là lợi hại!”

Bây giờ, chỉ có cô nàng này mới có thể cứu cô!

“Hửm?” Tông Chính cười thầm. Bộ dạng ngoan ngoãn này của cô chỉ xuất hiện khi muốn nhờ vả anh chuyện gì đó mà thôi.

Đồng Tiểu Điệp vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Vậy cậu đợi đó nhé!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chuyện gì?” Liên Dịch cẩn thận hỏi lại.

“Chồng yêu ơi!”

Hôm đó, vẫn chưa đến giờ tan làm, nhưng Liên Dịch, người trước giờ chỉ biết tăng ca, chưa từng tan làm sớm bao giờ, lại hớt hải chạy đến. Vừa đến nơi, cô lập tức kéo Đồng Tiểu Điệp lên lầu.

Đúng lúc này, Liên Dịch xuất hiện, tay khoác lấy Đồng Tiểu Điệp.

“Còn dám cười……” Liên Dịch nghiến răng.

“Sao tự nhiên em hỏi vậy?”

Tông Chính nhướn mày: “Em thấy anh béo sao?”

“Vì sao?”

“Tớ á?” Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên khi thấy mình có thể giúp được Liên Dịch – người lúc nào cũng tháo vát và chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, có vẻ như đây là chuyện rất hệ trọng.

Thật sự mà nói, nếu không phải quá hiểu vợ mình, thì người bình thường chắc chắn sẽ không thể nào tóm được nội dung chính từ mớ từ ngữ vòng vo như thế này.

“Đồng phục trông chắc chắn rất đẹp!” Cô chắp tay trước ngực, mắt sáng rực.

Quản Tử không còn sức phản kháng, chỉ có thể vẫy vẫy tay, trong lòng trống rỗng rời đi.

“Quản Tử! Quản Tử! Anh làm gì ở đây thế?”

“Ừm…” Đồng Tiểu Điệp suy nghĩ một lát. Bây giờ mà nói ra thì chắc chắn Liên Dịch sẽ không đồng ý, thế nên cô quyết định lảng tránh: “Tớ còn chưa nghĩ ra nữa! Dù sao cậu cứ đồng ý trước đi đã! Được không? Hả? Được không nào?”

Chuyện là thế này—

Tông Chính đỡ trán: “Vậy em muốn thanh niên ưu tú làm gì?”

Liên Dịch lập tức muốn lật bàn:

“Liên Dịch thích đàn ông à?” Tông Chính quyết định hỏi cho rõ.

Đồng Tiểu Điệp bĩu môi, phụng phịu: “Em gọi anh là có chuyện nghiêm túc đấy nhé! Thật sự không phải vì kem đâu! … Nhưng mà, nếu tiện đường thì mua cho em một chút cũng được, thêm tí sữa đậu nành nữa nha? Chồng yêu của em ~!”

Liên Dịch không ngờ rằng bản thân cũng không thoát khỏi số phận bị mai mối.

“……” Liên Dịch im lặng, trong lòng tự nhắc nhở bản thân: “Mình đến đây là để nhờ vả, nhờ vả đấy, đừng chấp nhặt……”

“Hừ… được thôi!”

“Đồng phục?” Trong đầu Đồng Tiểu Điệp lập tức hiện lên hình ảnh bộ đồng phục uy nghiêm của tòa án – thứ tượng trưng cho danh dự và sự công chính, đi đến đâu cũng khiến người khác kính nể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy em nói xem, chồng em có cần kiểm soát nữa không đây? Không ăn no thì làm gì có sức mà yêu em?”

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức cười hì hì, bám lấy vai Tông Chính, lấy lòng.

Quản Tử chỉ muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống, tốt nhất là lôi luôn cả cái tên tomboy c·h·ế·t tiệt này chôn cùng!

Tông Chính nhìn tay mình trống trơn, nhướn mày: “Chẳng phải em mang bánh về cho anh sao?”

Nhưng lúc này, trong lòng Đồng Tiểu Điệp, không gì quan trọng hơn việc chị em thân thiết của cô cũng có thể tận hưởng tình yêu ngọt ngào như cô.

“Kiên quyết không ăn!” Đồng Tiểu Điệp quay đầu, đến giờ vẫn còn bực chuyện tối qua bị anh chê là “heo con trắng trẻo”.

“Vậy cậu giúp tớ chuyện này nhé?”

“Ăn một miếng nhé?”

“Vậy… anh muốn em thế nào đây?”

Liên Dịch lập tức ôm chầm lấy cô, “Nếu chuyện này thành công, tớ dẫn cậu đi mua mấy bộ váy thật đẹp!”

Nhưng lúc này, Liên Dịch chẳng còn tâm trạng để tính toán mấy chuyện này nữa. Nghĩ đến gương mặt của ông chủ nhiệm “bi3n thái” kia khi nói về bộ đồng phục mới, cô càng không thể ngồi yên trong văn phòng, vội vàng vớ lấy túi xách, ném lại một câu “Cứ tính là hôm nay tôi tan làm sớm đi!” rồi chạy thẳng đến phòng nhân sự tìm Đồng Tiểu Điệp.

“Tiểu Dịch, cậu mặc đồng phục chắc chắn sẽ rất đẹp! Đến lúc đó nhất định phải chụp ảnh chung với nhau nhé!”

“À, nói chuyện chính sự!”

“Đúng vậy, nhưng anh phải đoán trước!”

Từ trước đến nay, Đồng Tiểu Điệp luôn có sự ngưỡng mộ đặc biệt với các cơ quan nhà nước và những người làm việc trong đó.

Sau khi về nhà, Đồng Tiểu Điệp liền kể lại cho Tông Chính nghe.

“Tóm lại là thế này! Chồng yêu ơi, anh giúp em để ý trước đi, có ai phù hợp thì báo em biết, em sẽ sắp xếp!” Cô phấn khích vỗ ngực.

“Ngon lắm đấy!”

“Không cần váy? Này, bây giờ đang là mùa hè đấy, khắp đường đều là những bộ váy xinh đẹp!” Liên Dịch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Được rồi, nếu chuyện này thành công, chị đây dẫn cậu sang thành phố X mua sắm, thích mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!”

“Không ăn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu Dịch, cậu làm sao vậy?” Đồng Tiểu Điệp lo lắng hỏi.

Đồng Tiểu Điệp vừa bước vào đã ngay lập tức nhìn thấy cái bóng lấp lánh của Quản Tử, nhưng lại hoàn toàn “vô tình” không nhìn thấy cô gái đang ngồi đối diện anh ta.

Sau một khoảng thời gian kiêu ngạo khoe khoang, Quản Tử cuối cùng cũng nếm trải nỗi khổ của việc đi xem mắt. Nhưng điều cay đắng hơn là, sau khi bị Quản Nguyên Soái đuổi khỏi nhà để đi gặp mặt đối tượng, anh ta lại chướng mắt cô gái đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy tiệm cơm nơi đây đồ ăn cũng chẳng ngon, trong lòng chỉ mong nhớ đến Nhân Lương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồng Tiểu Điệp làm nũng: “Ai mà hơn được anh chứ! Trong lòng em, chồng em là số một! Em yêu chồng nhất!”

Trước khi Tông Chính kịp tìm ra một ứng viên thích hợp nhất, Liên Dịch đã chủ động tìm đến Đồng Tiểu Điệp nhờ giúp đỡ một chuyện quan trọng.

“Sao thế, bà xã? Kem tuần em ăn nhiều lắm rồi, sữa đậu nành thì vẫn có thể uống thêm một chút.”

Đôi mắt Đồng Tiểu Điệp lấp lánh sáng rỡ.

Liên Dịch nhìn cô nàng cười tủm tỉm đầy gian xảo, trong lòng liền có chút tê dại. Ngay sau đó, cô nghe thấy Đồng Tiểu Điệp nói:

Đồng Tiểu Điệp cười hì hì: “Em làm cho anh một bát sườn xào chua ngọt nhé?”

“Ừm… Tiểu Dịch hỏi xem có thể không mặc đồng phục đi làm được không? Cô ấy nói cô ấy không thích kiểu váy bó sát này.”

Tông Chính lắc đầu.

Trong lòng Liên Dịch, một cô gái chắc chắn sẽ không từ chối việc mặc váy xinh đẹp vào mùa hè, nhất là khi điều đó có thể khiến chồng cô ấy xiêu lòng – một sự quyến rũ khó cưỡng.

“Không được ăn!” Đồng Tiểu Điệp giật lấy miếng bánh, “Anh đoán xem, đoán đúng em sẽ trả lại!”

“Cái gì?” Tông Chính ngớ người một lúc mới phản ứng kịp.

“Người ta là đang lo cho sức khỏe của anh thôi mà! Đồ lưu manh!”

Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia, Tông Chính có chút ngạc nhiên. Sao tự dưng cô gái nhỏ này lại gọi cho mình vào lúc này?

Tông Chính ghé sát tai cô, thì thầm: “Tối nay ngoan một chút.”

“Này! Cậu làm ơn chú ý trọng điểm một chút được không?! Tớ có giống cái kiểu con gái thích mặc váy bó sát, tất da, giày cao gót, tay xách túi nhỏ đi làm không hả?!!”

Tông Chính cau mày, nhéo nhẹ má cô: “Em muốn tìm ai đó giỏi hơn anh à?”

“Để tớ gọi cho Hạo Thần nhé!” Đồng Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy dáng vẻ anh ăn bánh, bỗng cảm thấy lo lắng: “Chồng ơi, em nghĩ anh nên kiềm chế một chút.”

“Anh có ý gì hả?!” Đồng Tiểu Điệp lập tức nổi đóa, trừng mắt nhìn anh.

“Thật á?!” Cô mừng rỡ.

“Xin lỗi, xin lỗi mà!” Đồng Tiểu Điệp vội vàng che miệng lại, cố nhịn cười, “Tớ không cố ý!”

“Chồng ơi, hôm nay em thấy Quản Tử nha! Anh đoán xem anh ấy đang làm gì?”

Tông Chính cười xấu xa: “Đang nghĩ gì thế?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88