Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Thẩm vấn
Thấy vậy, đội trưởng Thanh liền quất mạnh một roi vào cơ thể cô ta, âm thanh v·a c·hạm vô cùng rõ nét, để lại một vết hằn trên da. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phương Vọng cũng nghiêm túc không kém, bình tĩnh đáp lại mà chẳng hề lo sợ chuyện gì, vô cùng tự tin và có trách nhiệm.
Trần Phương Vọng bất ngờ lên tiếng, hắn hiểu h·ành h·ạ người khác không phải cách tốt nhất để khiến họ mở lời,ngược lại rất dễ thất bại.
Người phụ nữ chỉ đơn giản là nắm lấy tay hắn, cố gắng bám víu vào với hi vọng có thể sống sót, mặc cho bản thân đau đớn vô cùng.
Trần Phương Vọng nắm đầu người phụ nữ kéo đi, khiến cho cơ thể cô ta chằng chịt v·ết t·hương, đến cả khóc cũng không khóc nổi.
...
"Tôi sẽ giao cô ta cho đội trưởng giải quyết, chỉ mong trong lúc thẩm vấn, đội trưởng có thể cho tôi vào nghe một chút thông tin về Hội Phục Hưng."
Trần Phương Vọng mặt lạnh lùng không chút cảm xúc khi nhìn vào một người phụ nữ k·hỏa t·hân, bình tĩnh quay sang chào đội trưởng Thanh.
Hắn trầm tư một lúc, đang cố gắng sắp xếp câu trả lời, sao cho không lộ nhiều khả năng đang sở hữu, cũng như phải giải thích đầy đủ và có chân thật.
Đội trưởng Thanh liếc nhìn xuống người phụ nữ, nhẹ nhàng vén tóc mái lên, lộ ra một hình xăm kỳ lạ nằm giữa trán, là hình tròn với ngôi sao năm cánh bên trong.
Đội trưởng Thanh bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ, thẳng thắn nói một câu.
Con người ai cũng s·ợ c·hết, cho dù sở hữu sức mạnh siêu phàm, thì bọn họ cũng không thể bất tử bất diệt, bọn họ vẫn phải đối diện với c·ái c·hết.
"Con người làm quá nhiều điều sai trái để có thể tiếp tục sống trong một thế giới hòa bình."
Đội trưởng Thanh ngồi trong chiếc xe chuyên dụng của Đội Cảnh Vệ, nhìn thấy hắn liền bước xuống, nhanh chóng tiến lại gần hắn.
"Nhân loại chỉ còn lại hai năm để sống, sau khi đợt thú triều tiếp theo t·ấn c·ông, cô, hay tất cả mọi người muốn sống, đều không thể sống được."
Mười lăm phút sau.
"C- Các người thật sự sẽ tha c·hết cho tôi, nếu tôi nói ra ý định của Hội Phục Hưng sao?"
Trong bức tường thành cuối cùng, t·ội p·hạm phản nhân loại được xếp vào danh sách nguy hiểm nhất, bắt buộc phải bị tiêu diệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô không muốn sống tiếp sao? Nếu cô nói ra ý định của Hội Phục Hưng, chúng tôi sẽ tha c·hết cho cô!"
Dĩ nhiên hắn nhận ra hình xăm chính là biểu tượng chung của Hội Phục Hưng, nhưng hơi khó hiểu vì người phụ nữ này xăm ngay phần trán, nơi dễ nhìn thấy nhất.
Hắn gõ cửa vài lần, một người canh gác lập tức mở ra, sau đó hắn tiến vào, chứng kiến khung cảnh rùng rợn bên trong phòng thẩm vấn.
"Nếu tôi đoán không nhầm, Hội Phục Hưng có ý định nắm quyền kiểm soát toàn thể người dân, và siêu phàm giả sống bên trong bức tường thành cuối cùng."
Đội trưởng Thanh tin rằng ý định thật sự của Hội Phục Hưng không đơn giản, bởi bọn họ ẩn náu rất kỹ, việc bành trướng cũng chỉ diễn ra trong âm thầm.
Trước khi được đưa vào phòng thẩm vấn, cô ta đã ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì bị treo ở đây, trông bộ dạng cực kỳ xấu hổ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những tưởng cô ta sẽ dễ dàng nói ra sự thật, ấy vậy mà vẫn kiên định, cố gắng kìm nén cơn đau, mặc cho đội trưởng Thanh liên tục quất roi vào người.
Trái với hành động tàn nhẫn của hắn khi g·iết c·hết đồng bọn của người phụ nữ, trông hắn khi đối mặt với đám t·ội p·hạm và đối mặt với cô ta là hai người khác nhau.
Trần Phương Vọng tương đối bất ngờ khi nghe câu hỏi của đội trưởng Thanh, cũng như ngạc nhiên vì đội trưởng biết chính xác cô ta là người của Hội Phục Hưng.
Mặt khác, đội trưởng Thanh rất thích tính cách này của Trần Phương Vọng, vì hắn ra tay dứt khoát và không khoan nhượng đối với bất kỳ t·ội p·hạm phản nhân loại nào.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khuôn mặt người phụ nữ thay đổi khi hắn phỏng đoán ý định của Hội Phục Hưng.
"Chỉ cần ý định đó không phải bá chủ thế giới, còn lại tôi sẽ xem xét thực hư."
Mặc dù chưa thẩm vấn, nhưng cơ thể cô ta lại chằng chịt v·ết t·hương, cũng vì đang k·hỏa t·hân trước mặt ba người đàn ông, khiến cô ta cảm thấy rất sợ hãi.
"Dù sao sớm muốn gì tin tức về Hội Phục Hưng sẽ lan rộng khắp nơi, nên cho cậu nghe thông tin cũng được. Bởi chúng ta cần tiêu diệt những con sâu mọt đội lốt nhân loại này, càng nhiều người biết càng tốt."
"Cho dù lý tưởng mà Hội Phục Hưng nói với cô lớn lao đến mức nào, bọn họ chả qua là một đám t·ội p·hạm không muốn chấp nhận tội lỗi mình đã gây ra."
Trần Phương Vọng lần đầu tiên bước chân vào một nơi như thế này, cảm thấy mình và cô ta có chút tương đồng, giống như bản thân hắn có thể là người bị treo trên đó.
Trần Phương Vọng hơi khó chịu khi chứng kiến khung cảnh này, đồng thời cũng kinh ngạc vì cô ta không tự bạo thể mà c·hết như Lich.
"Hội Phục Hưng sinh ra chính là vì mục đích này, con người bắt buộc phải c·hết, và một cuộc tẩy rửa sẽ diễn ra. Dù cho các ngươi biết được điều này, thì mọi thứ đã quá muộn màng, c·ái c·hết sẽ đến rất nhanh!"
Trần Phương Vọng tập trung lắng nghe câu trả lời của người phụ nữ, rất muốn biết lý do thật sự đám người này phản bội nhân loại là vì điều gì.
"Hội Phục Hưng đang có ý định gì khi liên tục cử những tên t·ội p·hạm như cô đi á·m s·át người của bức tường thành?"
Bỗng, một hình chiếu ba chiều xuất hiện ngay vị trí người phụ nữ vừa vỡ tan, hình ảnh một người bí ẩn trùm kín mặt đang ngồi trên ngai sắt hiện ra.
"Nhanh vào trong tắm rửa và ăn gì đó đi, tôi sẽ đưa cô ta vào phòng thẩm vấn, mười lăm phút sau bắt đầu điều tra."
Nhiều người thường có suy nghĩ trở thành bá chủ thế giới, đặc biệt trong tình huống ngặt nghèo này, chính là thời gian tuyệt vời nhất để làm chuyện đó.
Vốn dĩ việc này sẽ do chín đội trưởng còn lại thẩm vấn, nhưng do bọn họ đều phải đến khu đóng quân phía trên, nên đội trưởng Thanh phải đích thân làm.
Chương 21: Thẩm vấn
Đột nhiên, cơ thể người phụ nữ nứt vỡ, vô số tia sáng màu đỏ lóe lên, trong nháy mắt, cô ta vỡ tan thành từng mảnh, trong sự ngỡ ngàng của đội trưởng Thanh và Trần Phương Vọng.
Người bí ẩn từ từ đứng dậy khỏi ngai sắt, như thể sắp bước ra khỏi hình ảnh ba chiều.
"Dù chưa rõ thực hư lời giải thích của cậu, tạm thời tôi sẽ không điều tra sâu hơn. Nhưng trước tiên phải ép cô ta nói về Hội Phục Hưng, chúng ta cần thêm thông tin về hội nhóm t·ội p·hạm này.
Hơn nữa, người phụ nữ luôn bám chặt tay hắn khi bị hắn nắm đầu kéo đi suốt một quãng đường dài, chứng tỏ cô ta không hề muốn c·hết.
"Vâng, rõ thưa đội trưởng, cảm ơn đội trưởng cho phép tôi lắng nghe thông tin về Hội Phục Hưng, bây giờ tôi xin phép vào trong."
Trong suy nghĩ của đội trưởng Thanh, Hội Phục Hưng còn có ý định khủng kh·iếp hơn, chứ không đơn thuần là làm bá chủ thế giới.
"Trần Phương Vọng, cậu biết mình đã vi phạm luật lệ của Đội Cảnh Vệ chứ?"
"Mà kể cả mục đích đó có là gì đi chăng nữa, thì cô không khác gì những con tốt thí, việc cô c·hết hay sống đều không quan trọng."
Chưa kể đến vẫn còn những kẻ mạnh nhất trong Hội Phục Hưng chưa lộ diện, thời gian hai năm sắp tới khó càng thêm khó.
Một phòng nằm ở góc cuối cùng bên phải, phòng còn lại nằm ở góc cuối cùng bên trái, hắn đi về hướng bên phải theo lời đội trưởng Thanh nói qua trước đó.
Nếu gặp một con dị thú cấp cao cùng với một tên t·ội p·hạm, ưu tiên hàng đầu của siêu phàm giả chính là g·iết c·hết tên t·ội p·hạm trước.
Đồng thời, đội trưởng Thanh dừng lại hành động, không t·ấn c·ông thô bạo bằng roi da nữa, lùi lại để Trần Phương Vọng tiến lên thẩm vấn.
Trần Phương Vọng vẫn bình tĩnh dõi theo ánh mắt của đội trưởng Thanh, rồi đẩy người phụ nữ tới gần chỗ đội trưởng đứng.
Trần Phương Vọng biết rõ điều này, thế nên hắn mới giữ lại mạng sống cho người phụ nữ, đồng thời cũng h·ành h·ạ cô ta trên suốt quãng đường di chuyển.
Đội trưởng Thanh nghe qua nãy giờ, phần nào mường tượng được mục đích của Hội Phục Hưng, nhưng vẫn chưa đủ, vì đội trưởng đoán được từ trước rồi.
Nhưng suy nghĩ này chỉ đúng khi hắn g·iết ai đó, mà người đó không phải người người của Hội Phục Hưng, còn cô ta là một t·ội p·hạm phản nhân loại.
"Những gì những người đứng đầu Hội Phục Hưng muốn, chỉ đơn giản là bành trướng, nếu cô không còn giá trị lợi dùng, thì cô vẫn có thể c·hết bất kỳ lúc nào."
"Cái c·hết chưa bao giờ là đủ khi nói về tội ác của con người, con người cần phải được thanh tẩy vĩnh viễn."
Sau đó, hình ảnh ba chiều biến mất, đội trưởng Thanh kinh ngạc đến mức đứng hình tại chỗ, rồi đột ngột tỉnh táo lại, ngay lập tức chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, nếu giữ được mạng sống của tên t·ội p·hạm phản nhân loại thì càng tốt, vì bọn chúng hoạt động theo hội nhóm, cần phải tìm ra nơi trú ẩn để diệt trừ tận gốc.
Đội trưởng Thanh biết chuyện nguy hiểm sắp xảy đến với nhân loại, nhưng không biết sẽ bắt đầu từ khu vực nào, chỉ còn cách duy nhất là bao cho toàn bộ những người trong cao tầng biết.
Vô số vết hằn đỏ trên da, đôi lúc bị quất trúng những v·ết t·hương cũ, làm cho cơn đau càng trở nên đau đớn hơn, dù vậy cô ta cũng không chịu nói một câu nào.
Đội trưởng Thanh đưa cô ta lên xe, chạy ngược vào khu đóng quân, đỗ xe vào một chỗ, và đưa cô ta lên phòng thẩm vấn.
Trần Phương Vọng cầm theo một cái đèn pin, chiếu sáng một khu vực, bước xuống cầu thang một đoạn dài mới tới một trong hai phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn nằm sâu dưới lòng đất, bên dưới rất tối, gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh.
Người bí ẩn đột ngột cất lời, giọng nói cực kỳ trầm, nghe như đang ở bên dưới lòng đất, vọng lại bên tai rất đáng sợ.
Dứt lời, Trần Phương Vọng kéo bàn tay của người phụ nữ ra khỏi tay mình, rồi bình tĩnh tiến vào tòa chung cư thứ tư.
Lúc này, đội trưởng Thanh cầm lấy roi da, đứng trước mặt người phụ nữ, nghiêm túc hỏi.
"Ừm, vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thẩm vấn cô ta."
Người phụ nữ treo sát bức tường, tay và chân đều bị cột vào những thanh sắt, đến cả một mảnh vải che thân cũng không có.
Đội trưởng Thanh đứng trước mặt Trần Phương Vọng, nhìn hắn với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng hỏi một câu.
"Vâng, tôi biết mình đã vi phạm luật lệ của Đội Cảnh Vệ, và nhất định sẽ chấp nhận chịu bất cứ h·ình p·hạt gì!"
Biết thông tin là một chuyện, giải quyết vấn đề trong những thông tin đó như thế nào mới quan trọng, vì bọn t·ội p·hạm ẩn náu rất kỹ.
"Được rồi, chuyện h·ình p·hạt nói sau đi, trước mắt cần giải quyết cô ta, làm thế nào cậu có thể bắt sống siêu phàm giả cấp độ ba mươi lăm, lại còn là người của Hội Phục Hưng?"
Đội trưởng Thanh không nghi ngờ gì về hành động khác lạ của hắn, dù sao cũng chỉ là thủ thuật nhỏ để thẩm vấn t·ội p·hạm mà thôi.
Tất nhiên để trở thành bá chủ thế giới, bọn họ cần bành trướng thế lực của mình, khiến cho mọi người đều kh·iếp sợ, rồi lợi dụng sự sợ hãi bắt đầu hành động.
"Mọi người thường rất dễ bị thao túng, tôi tin rằng Hội Phục Hưng chỉ đang cố lợi dụng cô và cả những người khác, nhằm phục vụ cho mục đích nào đó nguy hiểm."
Đội trưởng Thanh trầm tư, vài giây sau nhìn lại Trần Phương Vọng, cảm thấy chuyện này không có gì sai trái, và hắn là người cần nghe về hội nhóm t·ội p·hạm khét tiếng này.
Trước cổng khu đóng quân.
"Chào đội trưởng, tôi đến rồi."
Phương pháp tốt nhất để khiến t·ội p·hạm nói ra tội lỗi của mình, chính là cho bọn chúng thấy sự đồng cảm, dẫn dắt bọn chúng nói ra sự thật.
Chứng kiến cảnh tượng này, đội trưởng Thanh có suy nghĩ không hay về Trần Phương Vọng, trông hắn giống một tên điên thích h·ành h·ạ người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ nhíu mày khó chịu, chỉ lườm đội trưởng Thanh bằng ánh mắt sắt đá, không mở miệng hé nửa lời.
Bấy giờ, người phụ nữ bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói kèm theo chút sợ hãi và hi vọng, cô ta chưa muốn c·hết.
Đội trưởng Thanh gật đầu một cái, chậm rãi tiến về phía người phụ nữ, vừa đi vừa nhìn qua các v·ũ k·hí, dường như đang lựa chọn một thứ để h·ành h·ạ cô ta trước.
Máu tươi bám trên tường, hòa lẫn với mặt đất bên dưới, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, cùng với đó là hàng tá thứ dùng để thẩm vấn.
"Hội Phục Hưng cho rằng con người là lý do khiến thế giới gặp nguy hiểm, cho nên bọn họ, bọn họ..."
"Đó chỉ là một chút may mắn, cô ta nhốt tôi trong không gian màu tím kỳ lạ, rồi đột ngột ngất xỉu, trước đó cũng bị trọng thương rất nặng. Cho nên thời điểm tôi và cô ta đối đầu với nhau, cô ta kiệt sức, tôi cứ thế đánh gục và bắt sống cô ta."
Mặc dù Trần Phương Vọng không thể hiện được sự đồng cảm cho người phụ nữ thấy, nhưng hắn vẫn khiến cô ta ngạc nhiên và tự tiết lộ thông tin.
Nhưng chỉ cần chút lời nói đó bọn họ đã đoán được ý định thật sự của Hội Phục Hưng, không phải m·ưu đ·ồ bá chủ thế giới, mà muốn thanh tẩy nhân loại bằng c·ái c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hội Phục Hưng đang hành động, chuẩn bị hủy diệt nhân loại, trước cả khi thú triều, Á Thần và Ngoại Thần xuất hiện vào hai năm sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.