Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Thăng cấp
Xui rủi một cái, tên t·ội p·hạm phản nhân loại kia chọn cách tự bạo, nếu Trần Phương Vọng g·iết hắn ta, bản thân sẽ nhận được 100 điểm kinh nghiệm.
Chương 14: Thăng cấp
Mặc dù biết thú triều sẽ xuất hiện, nhưng không vì thế mà nhân loại chấp nhận từ bỏ vùng đất bên ngoài, bọn họ vẫn cho xây dựng các khu đóng quân tại những khu vực khác nhau.
Ngay tức khắc, hắn di chuyển tới trước mặt hai con C·h·ó Săn, thanh thái đao trên tay chuẩn bị t·ấn c·ông, sẵn sàng nhuốm máu bất cứ lúc nào.
Quan trọng hơn hết, các chỉ số Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Tinh thần, và Thể chất không tăng thêm bất kỳ bậc nào, kỹ năng cũng tương tự.
"Huh? Này, Đình Thái, cậu nhanh nhìn về phía trước, bọn họ...?"
[Kỹ năng: Không] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nếu Trần Phương Vọng không tỉnh lại, hay biến mất cùng v·ụ n·ổ, có lẽ thần tiên giáng thế cũng chẳng thể làm gì khác ngoài cầu nguyện cho hắn được tiến vào thiên đường.
"Thiên phú của cậu rất đặc biệt, việc một siêu phàm giả có thể tự hồi phục cho bản thân tương đối khó khăn, trừ khi đó là siêu phàm giả hệ hỗ trợ. Nhưng khả năng hồi phục của hệ hỗ trợ kém hơn khả năng hồi phục của cậu rất nhiều."
Trần Phương Vọng và đội trưởng Thanh là hai người hứng chịu toàn bộ sức sát thương của v·ụ n·ổ, lần nữa khiến hắn rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đám dị thú cấp thấp không cho hắn quá nhiều điểm kinh nghiệm, từ cấp 2 lên cấp 3 thì cần tới 1000 điểm kinh nghiệm, phải g·iết rất nhiều dị thú mới đủ.
Về Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Tinh thần và Thể chất, bốn chỉ số này sẽ thăng bậc khi bọn họ trải qua các buổi huấn luyện khắc nghiệt, hoặc trải qua nhiều trận chiến khốc liệt.
Trong thoáng chốc, Trần Phương Vọng nhìn thấy Lâm Đình Thái tiến gần tới chỗ hắn, miệng mấp máy như muốn nói lời gì đó, rồi đột ngột tránh mặt, đi tới chỗ khác.
[Tiêu diệt C·h·ó Săn, nhận 30 điểm kinh nghiệm]
Chứng tỏ một chuyện rằng, thế giới mà Trần Phương Vọng biết, vẫn còn nhiều thứ đen tối chưa lộ ra bên ngoài ánh sáng, và nguy hiểm luôn rình rập cả trong lẫn ngoài bức tường thành.
Chỉ khi đi thêm khoảng bảy, tám ngàn mét nữa mới tới khu đóng quân của Đội Cảnh Vệ, còn hiện tại không một ai ngoài đám người đội trưởng Thanh biết những gì đang xảy ra nãy giờ.
"Haha, thân là đội trưởng Đội Cảnh Vệ Số 1, tôi có nghĩa vụ dạy bảo và huấn luyện cậu, chắc chắn sẽ không để cậu gặp nguy hiểm hay phạm phải sai lầm gì. Hơn hết, hôm nay cậu làm rất tốt, nhưng lần sau đừng dại mà đưa bản thân vào nguy hiểm, không phải ai cũng can đảm bảo vệ người khác đâu."
Điều cấm kỵ này là luật lệ tối cao được thiết lập bởi Thần Vương duy nhất trong lịch sử nhân loại, Nguyễn Minh Thành, dù cho ngài đ·ã c·hết, luật lệ tối cao này vẫn còn hiệu lực.
Sau đó, hắn uyển chuyển xoay người qua bên phải, vung thái đao từ trên xéo xuống, cắt lìa chi trước của con C·h·ó Săn còn lại, khiến bọn chúng ngã lăn xuống đất.
Trần Phương Vọng dĩ nhiên không muốn lộ rõ năng lực của mình cho người khác biết, cho dù xem thông tin của hắn thì chỉ xem được cấp độ và chức nghiệp.
[Thể chất: F]
Đương nhiên với số điểm kinh nghiệm ít ỏi đó, nó chỉ giúp hắn thăng lên cấp độ 2, nhưng ít ra còn có thể thăng cấp, vẫn hơn việc trầy da tróc vẩy mà không được gì.
Chưa đầy năm phút sau, cả sáu C·h·ó Săn đều bị g·iết cực kỳ dễ dàng, giúp hắn thu về 310 điểm kinh nghiệm, đồng thời thăng lên cấp độ 2.
Lâm Đình Thái ở xa phía sau, chứng kiến v·ụ n·ổ vô cùng rõ ràng, ngay cả khi đứng cách xa khu vực v·ụ n·ổ, chấn động vẫn lan rộng tới chỗ hắn, uy lực thật sự rất khủng kh·iếp.
Trần Phương Vọng, Lâm Đình Thái, Trương Minh Trí, cặp song sinh Arianna và Arielle, là những người không vào trong khu đóng quân.
"Hự! Khục... Khục..."
Thực chất việc thăng cấp không giúp các chỉ số thăng lên một bậc cao hơn, cho dù hắn đạt cấp độ 10 hay 20, thì chúng vẫn giữ nguyên như bậc chỉ số ban đầu.
Mặc dù bọn chúng cao hơn hai, ba cấp độ, nhưng bốn chỉ số không có gì thay đổi, ngang bằng chỉ số với C·h·ó Săn cấp độ 3.
Đám người thở phào nhẹ nhõm, dẫu vậy cơn đau vẫn không ngừng khuấy động cơ thể họ, khuôn mặt ai nấy đều xanh xao mệt mỏi.
[Tiêu diệt C·h·ó Săn, nhận 30 điểm kinh nghiệm]
"Phù... Cuối cùng cũng thăng cấp rồi, mà phải cần thêm tám trăm điểm kinh nghiệm nữa mới thăng tới cấp ba, khó khăn hơn mình tưởng."
Chẳng qua, quần áo trên người Trần Phương Vọng rách nát đến đáng thương, áo rách chỉ còn vài mảnh nhỏ, may là vẫn còn chút mảnh quần che đi phần thân dưới.
Chỉ là, từ lúc theo đội viện trợ đi đến khu đóng quân, Lâm Đình Thái trở nên trầm lặng hơn, cũng không chủ động tìm hắn trao đổi một vài vấn đề về dị thú nữa.
Mà Trần Phương Vọng giống như bị thu hút bởi c·ái c·hết, hết lần này tới lần khác đều trở thành mục tiêu bị nhắm tới, mỗi lần diễn ra đều trở nên kinh khủng hơn.
Lâm Đình Thái chuyển ánh mắt về phía trung tâm v·ụ n·ổ, khi những làn khói dần tan biến, bóng dáng của hai người đàn ông hiện ra, bước đi vô cùng hiên ngang.
Năm người bọn họ chia nhau ra tìm kiếm dị thú, khu vực này vẫn nằm trong phạm vi của khu đóng quân, cực kỳ an toàn, dị thú đều ở cấp độ thấp từ 1 đến 10.
Chính vì vậy hắn chẳng mất quá nhiều sức lực, ngược lại còn dâng trào ý chí chiến đấu, muốn tiếp tục đối đầu với những con dị thú khác.
Chưa dừng lại, hắn tiếp tục di chuyển nhanh qua vị trí con C·h·ó Săn còn lại, một nhát đâm xuyên qua cổ, vung mạnh lên trên, khiến nửa mặt trên của con C·h·ó Săn bị chẻ đôi.
Đối với siêu phàm giả cấp độ 75 như đội trưởng Thanh, v·ụ n·ổ này chẳng hề hấn gì, nhưng Trần Phương Vọng chỉ mới cấp độ 1, hứng trọn đòn này rất khó để có thể sống sót.
Trần Phương Vọng cùng đội trưởng Thanh di chuyển về phía đám người Lâm Đình Thái, cả hai đều rất bình ổn, đến cả chút thương tích trên người cũng không có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt khác, Trần Phương Vọng không mong gì hơn ngoài trở nên mạnh hơn, những chuyện khác cứ mặc nó tiếp diễn như thế nào cũng được, nên quan tâm tới vấn đề trước mắt.
Tranh thủ bản thân đang áp đảo hoàn toàn bọn chúng, Trần Phương Vọng phóng nhanh tới trước mặt bọn chúng, vung thái đao nhắm vào các chi trước và sau.
Song, hắn chỉ khó hiểu một điều, vì lý do gì mà hắn ta, cả Hội Phục Hưng được nhắc tới lại muốn chống phá nhân loại, bằng mọi giá g·iết c·hết nhân loại.
Đội trưởng Thanh nhận ra tình hình khá nguy cấp, lập tức lấy ra một cái điện thoại kết nối vệ tinh, gọi điện cho người nào đó đang trực tại khu đóng quân Tây Nam D.
Siêu phàm giả mạnh hay yếu không phụ thuộc vào cấp độ hay thiên phú, mà nó phụ thuộc vào quá trình trải nghiệm của bọn họ, cũng như sự nỗ lực xuyên suốt quá trình phát triển.
Chớp thời cơ, hắn bay lên vô cùng nhẹ nhàng, một bước liền tới chỗ C·h·ó Săn bên phải, thanh thái đao không một chút nhân nhượng chém xuống, cắt ngang qua cổ nó.
"Cậu yên tâm, tôi nói thế vì cậu rất có tiềm năng, việc che dấu thiên phú của mình là điều tất yếu đối với mỗi siêu phàm giả. Chẳng qua, tôi hi vọng cậu sẽ dùng năng lực của mình giúp đỡ nhân loại, chứ không phải dùng nó chống lại đồng loại của mình giống như tên khốn đó."
Thương tích trên cơ thể đám người này đa phần là vết bỏng, do tiếp xúc trực tiếp với vụ n·ổ x·e nên v·ết t·hương nặng hơn bình thường.
Đội trưởng Thanh vừa đi vừa quay sang nói với Trần Phương Vọng, dường như rất tò mò thiên phú và năng lực hắn đang sở hữu.
Từ nãy đến giờ bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái b·ất t·ỉnh, lúc này đột ngột tỉnh lại, cơ thể nhất thời nhận cú sốc, lại thêm bản thân bị trọng thương, ai nấy đều cảm thấy đau đớn và mệt mỏi.
[Sức mạnh: F]
[C·h·ó Săn]
Khu đóng quân Tây Nam D là một trong bốn khu đóng quân bên ngoài bức tường thành phía Tây Nam, bên trong được trang bị đầy đủ các thiết bị, từ vũ trang cho đến y tế.
Khi cấp độ tăng, các chỉ số sau khi thức tỉnh chức nghiệp mới gia tăng lên, và dĩ nhiên nó cũng bổ trợ cho siêu phàm giả trong chiến đấu, có điều bổ trợ theo một góc độ khác.
[Cấp độ: 3]
Sau một hồi nói chuyện qua điện thoại, đội trưởng Thanh quay sang nhìn đám Cảnh Vệ, trầm giọng nói.
C·h·ó Săn rất nhạy, chúng phát giác ra sự hiện diện của hắn, liền gầm gừ dữ dội, để lộ hàm răng sắc nhọn và bốc mùi, đồng thời lao nhanh về phía hắn.
Đồng thời, khoảng hai mươi xe chuyên dụng của Đội Cảnh Vệ đang chạy về phía bọn họ với tốc độ cực kỳ nhanh, ánh đèn xe sáng rực như những tia hi vọng.
Thời điểm bọn chúng xông lên, Trần Phương Vọng bình tĩnh quan sát bước chân của bọn chúng, rồi bất ngờ vung thanh thái đao, lập tức chém đứt một chi trước.
Khoảnh khắc Lich trong thân hình một tên mập phình to và p·hát n·ổ, không gian xung quanh chấn động dữ dội, tạo thành một trũng đất sâu và rộng.
Lần đầu chiến đấu với dị thú nên hắn còn bở ngỡ, sau khi g·iết được hai con C·h·ó Săn cấp độ 3, hắn cảm thấy thoải mái và chuyển động trở nên mượt mà hơn.
Lầm Đình Thái chỉ ước rằng người tỉnh dậy và ho ra máu là Trần Phương Vọng chứ không phải bọn họ, cho dù có b·ị t·hương nặng tới mức nào thì vẫn có cách chữa trị.
Tất nhiên sự xuất hiện kịp thời của đội trưởng Thanh đã cứu hắn một mạng, vừa rồi cũng là nhờ đội trưởng Thanh dùng kỹ năng bảo vệ, hắn mới thoát c·hết thành công.
[Nhanh nhẹn: E]
Trần Phương Vọng ngồi xuống đất nghỉ ngơi, tiện thể xem qua hệ thống, đánh nhau khốc liệt như vậy, rốt cuộc vẫn chẳng thăng được một cấp độ nào.
Thay vào đó, bọn họ muốn ra ngoài chiến đấu với đám dị thú để có thể thăng cấp, mấy tiếng vừa qua bọn họ bị trì hoãn bởi cuộc chiến với Lich.
"Tôi hiểu điều đội trưởng nói, tôi có thể biết được nhiều thứ đều nhờ vào thầy Phương, nên nhất định không phản bội những người đã giúp đỡ tôi. Đồng thời cũng mong đội trưởng sẽ dạy bảo tôi nhiều hơn trong suốt thời gian là thành viên trong Đội Cảnh Vệ."
Loay hoay một hồi, Trần Phương Vọng phát hiện phía trước có hai dị thú, trông bọn chúng khá kinh dị, đôi mắt đỏ hoe kỳ lạ, toàn thân thì tỏa ra mùi thối rửa.
...
Trần Phương Vọng không để tâm quá nhiều, nhất định phải có nguyên do nào đó thì người ta mới thay đổi, mà việc này cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn quá nhiều.
Giữa khu vực trống hoang vu hẻo lánh này, bất kỳ cuộc chiến hay v·ụ n·ổ nào diễn ra đều rất khó phát hiện, bởi chẳng có nhà cửa hay con người lãng vãng xung quanh.
[Thiên phú: Không] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phương Vọng hiểu rõ điều đó hơn ai hết, càng hiểu rõ sức mạnh của bản thân tại thời điểm hiện tại áp đảo hơn C·h·ó Săn rất nhiều lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên, hàng loạt âm thanh ai đó ho ra máu vang lên, Lâm Đình Thái nhìn qua đám người đang nằm dưới mặt đất, từng người từng người ngồi dậy.
Hai con C·h·ó Săn đều ở cấp độ 3, các chỉ số cực kỳ thấp, ngay cả siêu phàm giả hệ trợ hoàn toàn dư sức đánh bại chúng mà không gặp chút trở ngại.
Quá trình thăng cấp chỉ giúp siêu phàm giả thức tỉnh chức nghiệp, rồi mới từ chức nghiệp mở ra các chỉ số khác, lượng chỉ số này sẽ liên kết với cấp độ.
Không để ý chí phai mờ, hắn nhanh chóng di chuyển về phía trước, trong nháy mắt liền nhìn thấy năm con C·h·ó Săn cấp độ 5 và một C·h·ó Săn cấp độ 6.
[Tinh thần: F]
Cách khu đóng quân Tây Nam D một trăm năm mươi mét.
Trần Phương Vọng biết những điều này, vì vậy hắn tiếp tục tiến sâu về phía trước, cố gắng truy tìm dị thú cấp cao hơn, vừa thăng cấp để thức tỉnh chức nghiệp, vừa nâng các cao chỉ số cá nhân.
Với điểm kinh nghiệm ít ỏi từ hai con dị thú này, Trần Phương Vọng vẫn chưa thể thăng lên cấp độ 2, có điều thời gian g·iết bọn chúng chỉ vỏn vẹn hai phút.
Mà cho dù hắn có k·hỏa t·hân đi chăng nữa, thì cũng không có người nào dám quở trách hắn, bởi trong cuộc chiến này, hắn chính là người can đảm nhất.
Trần Phương Vọng hiểu rõ chuyện này, nên việc g·iết tên t·ội p·hạm đó không khiến hắn cảm thấy tội lỗi, hay bản thân đang làm trái luật.
"Mọi người cố chịu đựng một chút, chốc nữa sẽ có cứu viện đến đưa chúng ta vào khu đóng quân, tới lúc đó tất cả sẽ được chữa trị."
"Cảm ơn đội trưởng khen ngợi, nhưng năng lực của tôi không đặc biệt như đội trưởng nghĩ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạm thời bọn họ có thể tỉnh táo, nhưng đau đớn vẫn liên tục kéo dài, siêu phàm giả hệ hỗ trợ lại không dùng được kỹ năng vì cơ thể không đủ năng lượng.
Đối với việc siêu phàm giả g·iết siêu phàm giả, đây là điều cấm kỵ tuyệt đối, trừ khi đối phương là t·ội p·hạm, bằng không sẽ bị xem như t·ội p·hạm và chịu mức án tử hình.
Giờ là thời điểm bọn họ phải dốc hết sức thăng cấp, bởi bọn họ biết nguy hiểm không đến riêng từ dị thú nữa, mà còn đến từ chính nhân loại.
Hai con C·h·ó Săn không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, mỗi một con đều bị g·iết rất thô bạo, hoàn toàn không cho chúng có cơ hội phản kháng.
Thậm chí, những kẻ này còn t·ự s·át vì lo sợ bản thân khai ra tổ chức phản nhân loại, trong khi đó tất cả mọi người còn đang mong ngóng từng ngài nhân loại thoát khỏi sự diệt vong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.