Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh
Bán Tiệt Bạch Thái
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Vẽ tranh
Ở khóe môi có màu đỏ thắm.
“Dạ.” Lưu Tử Đồng đáp ứng xong cầm điện thoại, ông nội kêu dì Chu mở TV, sáng nay đang phát lại đoạn phim chiếu tối hôm qua, đó là bộ phim về chiến đấu, một người đàn ông mặc quân trang đang từ trên nóc nhà nhảy xuống, sau đó tiếp đất anh liền chỉnh lại mũ… Dưới vành mũ lộ ra một cái mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng, đường cong của cằm thật lạnh lùng, rất đẹp trai, Lưu Kiến Bang nói: “Ba, ba đừng xem những thể loại phim truyền hình như thế này, không hợp với lịch sử đâu.”
Bốn năm trước bị ghét bỏ thật không dễ chịu tí nào.
Bên ngoài ánh nắng chiếu vào, ánh sáng trong phòng chỉ còn lại ở gần chân cô lấp lánh một tầng, chiếu đến đôi chân dài thẳng trắng nõn của cô một màu trong suốt, đầu ngón tay cô còn dính màu, cô không vội lau đi mà cầm lấy di động phía bên chân, mở ra camera, hướng về phía bàn vẽ mà “tách” một tiếng.
Tuy rằng không biết Triệu Lí là ai nhưng cô vẫn đồng ý chấp nhận. Sau khi chấp nhận xong, cô không quan tâm nữa rồi đi xuống lầu. Lúc này vẫn còn sớm, ông nội mỗi ngày đều dậy sớm, Lưu Tử Đồng ăn xong bữa sáng liền kéo tay ông, chậm rãi cùng ông đi đường tản bộ. Về đến nhà, ba mẹ Lưu Tử Đồng cũng vừa ăn xong bữa sáng, đang ngồi ở phòng khách xem báo, nói chuyện phiếm, vừa thấy Lưu Tử Đồng tiến vào, Chu Tố Mẫn nhìn báo nói: “Tử Đồng, Mễ Nhã cuối tháng này tổ chức triển lãm tranh đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhớ tới tối hôm qua, gương mặt đó dường như rất quen, giống như ai đó.
“Không, mình về nhà ăn.” Mộc Giản ôm lấy cô, đặt môi lên trán của cô, “Chúc mừng mình đi, mình lại bớt đi một khoản nợ.”
Trợ lý thấp giọng hỏi Triệu Lí: “Triệu ca, Lâm lão sư đây là đang yêu sao?”
Triệu Lí nghiến răng: “Cậu đối với cô ấy là nhất kiến chung tình hả?”
Triệu Lí thấy được, cùng trợ lý liếc nhau, ba người đi xuống lầu, trong đêm tối tiến lên xe.
Đầu kia lại không trả lời, Lưu Tử Đồng nghĩ:
Đối chân dài của Lâm Đế duỗi ra, tựa lưng vào ghế ngồi, liếc cậu ta một cái, nói: “Tôi cho phép.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang chống cằm, vẽ một phần góc nghiêng của mặt, có vài sợi tóc hơi bay trên đầu, có mấy sợi đang ở trên đỉnh chân mày, đường cong mạnh mẽ của góc mặt và cằm, còn có đôi mắt đen như mực làm bao cô gái mê luyến, trong bức vẽ này dường như rất sống động. Lưu Tử Đồng cong môi cười.
Ngày hôm sau, nhân khí của Lâm ảnh đế ban phát cho tiểu khu Kim Hải hào quang, từ tin tức truyền ra ngoài đến bây giờ, tiểu khu Kim Hải xa hoa khá an tĩnh lại tụ tập hơn một ngàn fans, các cửa phía đông tây nam bắc đều fans chen lấn ngăn chặn, trùng hợp thay, đêm đó Lâm Đế trở về nhà.
Lâm Đế liếc cậu ta một cái, Triệu Lí vẻ mặt lo lắng, Lâm Đế ném điện thoại di động lên trên mặt bàn, sửa sang lại cổ áo, đứng dậy, đi được hai bước, đột nhiên anh xoay người lại, nhìn Triệu Lí.
Lưu Tử Đồng đứng ở cửa nhìn theo cô, lát sau mới vào nhà. Mới vừa đi vào, di động liền vang lên, cô lấy ra nhìn, là tin nhắn trên WeChat.
【 Lâm: Lợi hại. 】
Triệu Lí lại liếc nhìn di động trên bàn, thở dài.
Cô nhịn không được cười lên một tiếng, đột nhiên linh cảm tới, bắt đầu vẽ. Cô rất am hiểu vẽ dáng người, tác phẩm đầu tiên đoạt giải tên là《 Nắm tay 》, đây là khi cô cùng Đồng Kỳ học cao trung, lúc đó Đồng Kỳ nghe nói Liêu Thành Xuyên thất bại, cô đã nắm tay Đồng Kỳ chạy xuống cầu thang, hai người vội vàng đến sân bóng rổ.
Lưu Tử Đồng soạn tin.
【 Lưu Tử Đồng: Là tôi mời anh đi ăn cơm. 】
【 Lâm: Đã quên mất tên bạn trai rồi sao? 】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt Lâm Đế không biểu hiện gì, tiếp tục cùng Lưu Tử Đồng nhắn tin WeChat.
“Hừ…..” Mộc Giản nhìn phía sau một cái, sợ Chu Tố Mẫn nghe được, Lưu Tử Đồng cười: “Ba mẹ mình sớm biết rằng…..”
Sáng sớm hôm sau không thể ra khỏi cửa được.
【 Lưu Tử Đồng: Hình ảnh. 】
Chu Tố Mẫn đưa mắt nhìn TV, trên màn hình có tiếng s·ú·n·g phát ra từ bốn phía, vừa vặn nhìn thấy nam chính trong phim lắc mình một cái trốn vào con ngõ nhỏ, xương khớp cánh tay của anh rất rõ ràng, lúc này anh đang rút ra một khẩu s·ú·n·g sau thắt lưng, một phát nhắm bắn rất chuẩn. Bà gấp lại tờ báo, nói: “Giới giải trí bây giờ rất loạn, đứa bé nhà Âu Dương kia đi tham gia thi hát, trong đó có mấy người nữa, cả ngày không phải đi hấp dẫn nữ sinh thì chính là đi uống rượu ở KTV, đã làm hư đưa bé Âu Dương kia rồi.”
【 Lâm: Không có gì. 】
Tin nhắn từ một tiếng trước, bây giờ anh mới trả lời.
Hai giờ sau, buổi quay chụp kết thúc, Triệu Lí gọi tài xế lại đây đón người, cầm áo khoác đưa cho Lâm Đế, nói: “Trong khoảng thời gian này sẽ luôn có phóng viên và paparazi khắp nơi, chúng ta phải cẩn thận, phóng viên đều nhìn cậu chằm chằm đấy.”
Còn đối với Chu Mễ Nhã, thời trẻ bức vẽ mang theo nỗi cô độc, phẫn hận (1), thống khổ và giãy dụa. Có lẽ là mấy năm nay danh lợi đã lấp đầy thâm tâm cô, cô đã đạt những gì mình đặt ra, nên bây giờ các bức vẽ của cô thiên về lợi ích nhiều hơn, nhưng chính vì nguyên nhân như thế nên rất đắt khách. Lưu Tử Đồng dừng lại nét bút, ánh mắt yên lặng nhìn bàn vẽ.
【 Lưu Tử Đồng: Anh là…. Lâm Đế sao? 】
“Đi mua hai thùng nước lại đây.” Triệu Lí lấy tiền đưa cho trợ lý, trợ lý nhận xong chạy nhanh ra cửa.
“Nói bậy cái gì đó?” Triệu Lí ném cho cậu ta một ánh mắt hình viên đ·ạ·n, trợ lý run run nói: “Nhưng là hôm nay tần suất cầm điện thoại của Lâm lão sư rõ ràng rất nhiều.”
Triệu Lí: “…..” Lăn lăn lăn.
……
“Ừ.”
“Ừ.” Lâm Đế mắt nhìn WeChat, an tĩnh, không có người hồi đáp.
Lâm Đế không hé răng, Triệu Lí chần chờ nói: “Cậu có thực lực.”
Lâm Đế nhíu lại ấn đường, hiển nhiên không thích các câu trả lời này, Lâm Đế ngữ khí nhàn nhạt nói: “Là tôi càng có ánh mắt.”
Lưu Kiến Bang lật sang một trang báo khác, liếc mắt nhìn Chu Tố Mẫn một cái: “Không cần em nói nhiều vậy.”
Vừa thấy ba chữ “khen thưởng em”, Lưu Tử Đồng tim đập mạnh, cô đột nhiên phát hiện cùng với anh giống như không có một chút xa lạ nào. Cô cười một cái, tay nhắn tin phản hồi.
Chương 3: Vẽ tranh
Triệu Lí: “Cậu có tiền!”
(1) Phẫn hận: phẫn nộ và uất hận.
Triệu Lí: “Bộ cậu ta không thể lướt Weibo sao?”
Sau đó cô đứng dậy, lười nhác vươn vai, xoay người kéo cửa đi ra ngoài, hoàng hôn dừng trên lông mi. Trước cửa đèn sáng, dừng lại ở cửa là một chiếc taxi, cô nhìn chiếc xe đó, bước ra ngoài liền thấy Mộc Giản đi ra, tầm mắt hai người nhìn nhau, Mộc Giản cười với cô.
【 Lâm: Nếu không đáp ứng thì sao? 】
【 Lưu Tử Đồng: Bán bức họa của anh. 】
Bên kia không trả lời.
Anh vẫn như cũ không hé răng, Triệu Lí: “Giang Lâm hiện tại phải lôi kéo cậu để lăng xê.”
Thừa dịp phim điện ảnh mới công chiếu, trở về thành phố S là Lâm Đế lại bận đến chân không chạm đất, chụp ảnh bìa, phỏng vấn, đại ngôn. Chỉ có chụp ảnh cho tạp chí mà mất đến ba ngày, anh ngồi xuống, lấy di động ra, ngón tay thon dài trên màn hình gõ gõ, Triệu Lí cùng trợ lý khoanh tay, đứng xa xa nhìn chằm chằm anh.
Ba chữ đặc biệt ngắn gọn, s·ú·c tích như con người của anh, nhưng lúc này tự nhiên nhớ đến, diện mạo của anh khiến Lưu Tử Đồng có chút mơ hồ, cô soạn tin nhắn trả lời.
Gửi cho ai đó.
Chính là giống với nam chính trong TV, đây là diễn viên mà, tên là gì nhỉ? Lâm Đế! Không sai, chính là anh, cùng lúc đó trên Wechat lại có tin nhắn đến.
【 Lâm: Sẽ khen thưởng em. 】
Lưu Tử Đồng dựa vào gần ông nội ngồi xuống, nói: “Đúng vậy ạ.”
Chu Tố Mẫn nói: “Chú Tần của con rất thích tranh của Mễ Nhã, đến lúc đó chúng ta đến xem.”
【 Lưu Tử Đồng: Như thế nào? 】
Ông Lưu vui cười hớn hở mà nói: “Tôi xem cái này cũng coi như là thú vui, thật ra thì phim này cũng không tệ lắm.”
Lưu Tử Đồng cười hỏi: “Ăn cơm không?”
Trợ lý lắm mồm vừa đi, Triệu Lí làm bộ lơ đãng mà đi qua, dư quang đảo qua nhìn giao diện di động của Lâm Đế có một bức vẽ, không thể không nói, vẽ rất đẹp.
Nhưng mà! Cậu ta đứng phắt dậy nói: “Lâm Đế, cậu biết là tôi đang nói đến cái gì! Tôi nói bối cảnh! Bối cảnh gia đình!!!”
Họa sĩ luôn thông qua hình vẽ để biểu đạt tình cảm, cô cũng không ngoại lệ. Những bức vẽ của cô từ trước đến nay luôn cho người xem cảm giác “Ấm”, còn bao gồm cả “Yêu”. Họa khí của Trần Châu thường mang theo một loại cảm giác cao nhưng không lạnh lẽo, đa số bức vẽ của anh thường được hiểu theo ý “Nơi cao” và “Lạnh”.
Ông lão Lưu giống như không nghe thấy lời con trai cùng con dâu nói với nhau, tiếp tục xem phim truyền hình, Lưu Tử Đồng duỗi chân dài, tiếp tục nhìn điện thoại. Ngẫu nhiên nhìn một cái lên TV, đột nhiên nam chính trong phim cởi ra quân mũ, lộ ra một gương mặt đẹp trai, chân Lưu Tử Đồng đang lắc lư tự nhiên dừng lại.
Triệu Lí nóng nảy, chạy nhanh kéo ghế lại ngồi xuống, ngồi bên cạnh người anh, nói: “Lâm Đế à, chúng ta là anh em nhiều năm, tôi thật không nghĩ là cậu bị thương đâu. Cậu nghĩ lại đi, là tập đoàn Lưu thị đó, cái gì thì cái, một chút không thể so sánh kém hơn với Giang Lâm đâu. Tôi nói cho cậu nghe những người đàn ông quen biết với Lưu Tử Đồng, Liêu Thanh Xuyên chủ tịch tập đoàn Tín Lập, con trai ông trùm dầu mỏ Đông Thị là Trang Túc, ngoài ra còn có ……” Cậu ta luyên thuyên kể ra rất nhiều người.
“Chúc mừng cậu.” Lưu Tử Đồng biết cô ấy tới trả nợ, mỗi tháng cố định, mưa gió không thay đổi, cô nói: “Nghe nói cậu dạo này đóng phim kiếm rất nhiều tiền?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
【 Lâm: Vẽ không tồi. 】
Lưu Tử Đồng nhìn WeChat phát ngốc, lúc sau đứng dậy, chào mọi người trong phòng, đi đến phòng vẽ tranh, đeo tạp dề vào, pha bảng màu. Lưu Tử Đồng ngồi xếp bằng xuống, cầm bút mới chấm lên bàn vẽ thì di động trong tay phát ra tiếng vang, cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy tin nhắn.
Phản ứng lại Triệu Lí liền nghiến răng, hướng Lâm Đế nói: “Cô ấy sao lại có thể tùy tiện vẽ cậu, chân dung cậu quý lắm biết không!”
Trợ lý: “Lâm lão sư chưa bao giờ lướt Weibo….. Mỗi lần anh ấy phát Weibo đều là anh phải giống như kề dao trên cổ mới chịu làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
【 Lâm: Không cần. 】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tố Mẫn hừ một cái xem thường, tiếp tục đọc báo.
Hỏi: “ Bây giờ tôi có gì không được sao?”
Đại minh tinh, khẳng định rất bận, vì thế đem điện thoại bỏ xuống, đi vào ăn cơm.
Gửi tin nhắn xong cũng chưa thấy phản hồi, cô đang định thoát khỏi WeChat thì nhìn thấy mục thông báo có +1, có người đang muốn tương tác với cô, Lưu Tử Đồng nhấn vào, tên là Triệu Lí, ngoài ra còn có thêm ghi chú: “Chào cô, tôi nhìn trúng những bức vẽ của cô.”
Vừa cảm giác trời gần sáng, Lưu Tử Đồng liền tỉnh dậy, tia nắng ban mai đang chiếu xuống, trên mặt cảm thấy ấm áp, cô đứng dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trở lại mép giường cầm lấy di động, trước khi ngủ có nhắn tin trên Wechat, giờ đã được hồi âm.
Cô nhớ lại ký ức ấy để vẽ, khi học cao tam đã được giải thưởng.
Lưu Tử Đồng: “…….”
【 Lưu Tử Đồng: Cho tôi thời gian anh rảnh tôi mời anh đi ăn cơm. 】
Người đàn ông cao lớn kia đã đi lại phía camera, anh hơi nâng cằm lên, chuyên viên trang điểm đi đến, cung kính cùng si mê nhìn anh, chỉnh trang lại cho anh, một bàn tay anh đặt lên ghế, ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng, nét gợi cảm và đẹp trai giao hòa lại với nhau, tạo nên người đàn ông ấy.
Triệu Lí: “…….” Phục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.