Boss Trở Thành Chồng
Vô Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 811
“Sao vậy?”
Lục mẫu không nói gì.
“Vâng!”
Kết hôn.....đứa con bụ bẫm..... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói không chừng……
“Không có!” Lục mẫu biết Lục Sâm định nói gì, bà lắc đầu nói, “Mặc dù đúng là có một người đàn ông Đức theo đuổi mẹ bấy lâu, nhưng mẹ chưa từng đồng ý! Lục Sâm, con yên tâm, cả đời này mẹ sẽ không kết hôn nữa!”
“Ừ!”
“Mẹ anh muốn chúng ta mau chóng kết hôn, rồi nhanh có con đấy,” Tiểu Thất lại gần Lục Sâm hơn, hơi thở của cô gần đến mức tai anh có thể cảm nhận được hơi ấm này, “Thế anh định bao giờ lấy em đây?”
“Bây giờ tôi đi được chưa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy Lục Sâm, Lục lão đầu lập tức đứng bật dậy, “Lục Sâm.....”
Lục Sâm thở dài.
Lục lão đầu không muốn đi!
Lục Sâm và Tiểu Thất tiễn Lục mẫu đến phòng rồi hai người lại ngồi nói chuyện với bà thêm một lúc nữa, sau đó chuẩn bị ra về.
Nếu là chuyện khác, có thể bà còn tha thứ được, nhưng sự phản bội được che dối như vậy, dù thế nào bà cũng không thể tha thứ được!
“Hiểu Vãn…..chúng ta thật sự không còn cơ hội nào nữa hay sao. Em cũng không nghĩ đến tình cảm khi xưa giữa chúng ta sao, chúng ta cũng đã từng rất mặn nồng, em đã quên rồi sao, khi trước em còn nói, may mắn nhất của đời em là gặp được anh mà…..lẽ nào những lời này em đã quên rồi sao?”
Anh mỉm cười nhìn cô, chân thành nói, “Nếu cô ấy không yêu con nữa, nhất định con sẽ buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc.”
Hai người bước lên xe, Triệu Đào vẫn chưa quay lại, Tiểu Thất và Lục Sâm dính lấy nhau trong xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Từ đây không quen biết thôi, gì thì mấy hôm nữa mẹ cũng đi rồi, cùng lắm là sau này không gặp nhau nữa là được.”
Lão không chắc nếu như lần này lão rời đi, lần sau gặp lại Hiểu Vãn không biết sẽ là khi nào!
Còn gì để mà khuyên.
Lục Sâm gật gật đầu, như vậy cũng tốt.
“Hiểu Vãn!”
Lục Vĩnh Cường kéo Lục lão đầu vẫn đang ngây người lùi ra hai bước.
Khi chuẩn bị rời đi, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
“Mẹ, con không phải có ý như vậy, mẹ vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải như vậy, nếu mẹ có cảm tình với người đó, con ủng hộ mẹ.”
“Con có thể nào, khuyên giải mẹ con giúp bố?”
Còn định thế nào?
Lục mẫu cười mỉa mai, “Lục Tập, những lời này ông đừng nói nữa, khi chuyện ông lừa dối tôi bị phát giác, thì tất cả những thứ tốt đẹp trước kia đều đã tan biến thành cát bụi rồi!” Nói rồi, Lục mẫu nhìn quanh đám đông hiếu kỳ, bà trầm giọng nói, “Bây giờ ông cũng là người có tiếng, đừng để cho chúng ta làm những chuyện không thể cho nhau một chỗ để lùi lại.”
“Anh không cam tâm, chúng ta đã từng có những hồi ức tốt đẹp như vậy!”
Lục Sâm lại muốn khuyên lão hơn, “Bố, mẹ con nay đã không còn cảm tình gì với bố nữa, đã đến lúc bố chấm dứt mối quan hệ này rồi. Bao nhiêu năm nay mẹ con không ở bên bố, không phải bố vẫn sống rất tốt sao. Hồi ức có đẹp bao nhiêu, cũng chỉ là hồi ức mà thôi. Không bằng giữ lại những khoảnh khắc đẹp ấy trong tim mình, đừng khiến cho bao nhiêu ký ức đẹp đẽ ấy dính thêm bụi bẩn của hiện thực.”
Làm sao cô có thể hết yêu anh đây?
“Lục Sâm, ta là bố của con! Lẽ nào con không muốn gia đình ta được đoàn tụ sao.”
“Lục Sâm, Tiểu Thất, chúng ta đi!”
Lục lão đầu kinh ngạc nhìn Lục mẫu.
Chương 811
“Lục Sâm, chúng ta đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng nói nữa!” từ đầu đến giờ Lục Sâm luôn giữ im lặng, anh đột nhiên nói lớn, “Thái độ của mẹ đã quá rõ ràng rồi, bố đừng đeo bám nữa!”
Hơn nữa…..28 năm đã qua đi rồi, bố mẹ bà vì chuyện này mà mất, bà cũng vì chuyện này mà không thể tự mình nuôi dậy con trai khôn lớn nên người, những hệ quả của chuyện này là không thể bù đắp bởi một câu nói anh xin lỗi đơn giản được.
Nghĩ nhiều quá đấy!
Tiểu Thất nằm trong lòng Lục Sâm, cô đưa tay vòng lên cổ anh, “Lục Sâm.....”
Không uy h**p được, lại đánh bài tình cảm!
Nói không chừng cả quãng đời còn lại là vĩnh biệt.
Đúng rồi nhỉ!
“Hiểu Vãn…..”
Hai người xuống lầu, khi họ đi xuống, Lục lão đầu và vợ chồng Lục Vĩnh Cường không ngờ vẫn còn ở đó.
Tiểu Thất quên mất điều này.
Hai người đi ra khỏi đại sảnh, bên ngoài gió đông tấp vào mặt bất cứ ai ở ngoài đường vào giờ này, tiểu Thất rụt cổ lại, cô nhanh chóng đẩy Lục Sâm đến chỗ lặng gió hơn. Lục lão đầu và mấy ngoài còn lại không đuổi theo, Tiểu Thất đi được một đoạn mới nhớ ra, “Không biết mấy người họ có lên lầu quấy rầy dì ấy không?”
Lục Sâm khó tin nhìn sang Lục mẫu, “Mẹ, mẹ có thật?”
“Yên tâm đi, phòng tổng thống của khách sạn 5 sao làm sao muốn vào mà vào được, trừ phi họ có thẻ của căn phòng đó, không thì đến thang máy họ cũng không vào được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy, Lục Vĩnh Cường lập tức đến dìu ông, “Bố,bố cũng nghe thấy rồi đấy, người phụ nữ này đã có người mới rồi, bố còn níu kéo người ta lại làm gì? Đi! Chúng ta về nhà thôi!”
Lục lão đầu cười khổ tâm, “Nếu là con, bảo con quên đi người phụ nữ con yêu nhất, con có làm được không?”
Lục lão đầu thần người ra trước cửa thang máy, không nói được lời nào.
Thang máy đã không bị chắn lại nữa, cửa đóng lại, chạy lên trên.
Lục Sâm lập tức quay lại nhìn Tiểu Thất.
Sắc mặt Lục Sâm khá bình tĩnh, nhưng tai lại đỏ lên thấy rõ, anh họ nhẹ một tiếng, “Chuyện này vẫn còn hơi sớm, sau này hẵng nói. Mẹ, bên phía bố con mẹ định thế nào?”
Lục mẫu thấy vậy khóe mắt cong lên, cười tươi.
Lục mẫu hơi thần người ra, nhưng bà vẫn lắc đầu, “Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, không hề muốn nói chuyện tình cảm nữa, bây giờ mẹ chỉ mong nhanh chóng thấy con và Tiểu Thất kết hôn, đợi cho các con kết hôn rồi có khi mẹ lại trở về, ổn định trong nước luôn, sau này không đi nữa! Khi nào hai đứa các con sinh cho mẹ một đứa cháu bụ bẫm thì lúc đó mẹ sẽ sống cuộc sống của người bà nội trợ, chăm cháu.”
“Vâng.”
Nói thì dễ.
“Con không nói bố không phải bố của con!”Lục Sâm ánh mắt lãnh đạm, “Trái tim của mẹ con đã không còn ở chỗ bố nữa, bố có cưỡng ép bà ấy ở lại thì bà ấy cũng không thể vui được, thay vì cứ đeo bám như vậy, không bằng cách xa nhau.”
Lục mẫu cười lạnh lùng, “Nếu ông không bỏ ý định đó đi, thì để tôi làm cho ông phải bỏ cuộc vậy, ở nước ngoài tôi đã có một người bạn trai người Đức rồi, hai chúng tôi đã yêu nhau rất nhiều năm rồi, anh ấy vừa cao ráo lại đẹp trai, lần này tôi về nước thứ nhất là để xem mặt Tiểu Thất, thứ hai là về để nhận được sự đồng ý của con trai tôi, chỉ cần nó gật đầu thì tôi sẽ kết hôn với người đàn ông đó!”
Tiểu Thất chủ động ấn thang máy, phòng tổng thống có thang máy riêng, Tiểu Thất đưa Lục Sâm vào trong thang máy trước, Lục mẫu theo sau họ, Lục lão đầu vẫn chưa bỏ cuộc, lão tiến đến chắn trước cửa thang máy, Lục mẫu mặt vô cảm nhìn lão, “Nếu ông còn bám lấy tôi như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Tiểu Thất bĩu môi!
Thật xấu hổ quá!
Thang máy chậm rãi đưa người lên trên cao.
“Em thật sự có thể tuyệt tình đến vậy sao? Em có biết bao nhiêu năm nay không lúc nào anh không trông mong được nhìn thấy em quay về, lần này anh nghe thấy người hầu nói có nhìn thấy em trên đường, anh đã lập tức để ý đến hành tung của Lục Sâm, anh biết nó đến khách sạn này một cái lập tức lao đến đây với tốc độ nhanh nhất, chỉ vì muốn gặp được em! Em có biết khi anh nhìn thấy em từ bên ngoài khách cửa khách sạn…..anh như nhìn thấy cảnh tượng chúng ta của hồi xưa, Hiểu Vãn, đúng là anh đã sai một lần nhưng lẽ nào đến một cơ hội để chuộc lỗi em cũng không cho anh sao?”
Mặt của Tiểu Thất ửng đỏ cả lên, cô ôm mặt, cúi thấp đầu xấu hổ đến nỗi không dám nhìn người khác.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.