Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Cố Ngôn Phi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 425: Những điều trên này là thật sao?
Viện trưởng Lưu tuy đã rút khỏi tuyến đầu từ lâu, nhưng không biết dây thần kinh nào không đúng chỗ, không chịu nghỉ hưu an nhàn, cứ cắm đầu vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu bí mật gì đó.
Chuẩn bị xe, tôi phải đến nhà họ Lê!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên, muốn hết giận phải xả giận ra ngoài.
Tốt bụng đến báo tin vui, kết quả người ta không cảm kích, ai cũng không thể có tâm trạng tốt được.
“Mười lăm năm rồi, mười lăm năm rồi!
Lê lão gia nhướng mày nhìn viện trưởng Lưu, vẻ mặt ngạc nhiên, đưa tay rót một ly trà cho ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng.”
Viện trưởng Lưu mắt sáng lên, vội vàng đón lấy và nhanh chóng xem qua.
Viện trưởng Lưu uống một ngụm trà, thở ra, đưa tay lau mồ hôi trán, “Lâu rồi không vận động, thân thể già này thật không chịu nổi.”
Lê lão gia vừa bị ba người chọc giận đến đau đầu, ngồi trong thư phòng hậm hực, chợt nghe tin viện trưởng Lưu đến, chưa kịp phản ứng thì người đã đứng trước mặt.
“Những điều trên này là thật sao?!”
“Ngài đoán không sai, mẫu máu này và mẫu máu lưu trữ trong phòng thí nghiệm từ mười lăm năm trước có độ tương đồng lên đến chín mươi chín phần trăm, rất có thể hai mẫu máu này thuộc về người thân trực hệ.”
Lê lão gia giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Quản gia nhìn viện trưởng Lưu chạy đến thở hổn hển, khó xử nhìn về phía Lê lão gia.
Lê lão gia vẫy tay, “Ngươi lui ra đi.”
“Gần như vậy.”
Lê lão gia nhướng mày.
Viện trưởng Lưu động tác khựng lại, quay đầu ngạc nhiên nhìn ông: “Sao thế?
“Viện trưởng!
Kết quả ngài muốn đã có rồi!”
Ông vội vàng ra lệnh: “Nhanh!
Nhìn mặt viện trưởng Lưu đen như than, Lê lão gia đột nhiên thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều.
Chương 425: Những điều trên này là thật sao?
—
Ông ta đấm đấm lưng, nét mặt đầy cảm khái.
“Ngươi bị người ta đòi nợ chạy đến đây trốn nợ à?
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy kính lên sống mũi, nét mặt nghiêm túc báo cáo với viện trưởng Lưu.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những năm qua nếu không phải ông ta cắm đầu vào phòng thí nghiệm, không để ý đến thân thể mình, có lẽ cũng không đến nỗi chạy vài bước đã thở không ra hơi.
Ngươi mỗi lần đến ta không đều thế này?”
Lê lão gia nghi hoặc cầm lên, xem qua.
“Lão gia, chuyện này…”
Lê lão gia hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có sao?
Viện trưởng Lưu cầm theo tờ báo cáo, vội vàng chạy đến nhà họ Lê, dường như chậm một chút sẽ bỏ lỡ việc lớn.
Viện trưởng Lưu hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh thứ trong tay xuống bàn, khó chịu nói: “Tự mà xem!”
Quản gia cúi người, kính cẩn lui ra, thuận tay đóng cửa lại.
Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy…”
Vì vậy, những năm qua mỗi lần viện trưởng Lưu đến, ông liền nghĩ ngay đến việc đòi tiền.
Những năm qua, nghiên cứu bí mật này không có tiến triển, các nhà tài trợ dần dần rút vốn, không có vốn tài trợ, dự án này khó mà tiếp tục, nhưng viện trưởng Lưu là người không bao giờ chịu bỏ dở, nên mặt dày đến tìm ông và lão gia họ Kỳ, xin thêm vốn để tiếp tục nghiên cứu.
Sao vội vàng thế?”
Giọng điệu gắt thế?”
Viện trưởng Lưu lập tức vui mừng không kìm chế được, trên mặt tràn đầy sự kích động, tay cầm báo cáo run rẩy.
Quả nhiên, vừa nghe xong, mặt viện trưởng Lưu đen lại, nghiến răng nói: “Ta trong mắt ngươi chỉ biết đòi tiền sao?”
“Nói đi, tìm ta có việc gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, đồng tử ông co rút mạnh, đứng bật dậy từ ghế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.