Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Cố Ngôn Phi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 294: Đưa tôi đến gặp gia chủ của các người
Theo như anh biết, Mặc gia canh phòng rất nghiêm ngặt.
“Nhưng nếu Mặc tiên sinh phát hiện ra, cô ấy sẽ mất mạng.”
“Còn cô ấy… thì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng…”
Trước đây khi được mua vào Mặc gia, cô thường xuyên leo qua bức tường đó, lén trở về khu ổ chuột, giao tiền kiếm được cho cha mẹ, nên rất quen thuộc.
Jackie cười lạnh, giọng điệu thản nhiên: “Cô ta sống c·h·ế·t thì liên quan gì đến tôi?”
Nữ hầu gái ngẩn ra, dường như không ngờ anh sẽ hỏi điều này.
Hai người tăng tốc, sắp đến góc tường, nhưng không hiểu sao, Jackie dần dừng lại.
“Không có người canh gác chứ?”
Nữ hầu gái lắc đầu, “Không biết.”
Nhận ra tiếng bước chân sau lưng dừng lại, Thôi Ẩm Băng cũng giảm tốc độ, quay đầu lại thắc mắc: “Sao vậy?”
Cha cô là người Đế quốc, nên cô mang nửa dòng máu Đế quốc, mẹ cô không biết chữ, cái tên này là do cha cô đặt.
“Được, giao kèo thành công.”
“Thôi được, đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi.”
Trong khoảnh khắc, đầu óc nữ hầu gái hoạt động hết công suất, cố gắng tìm cách tự cứu mình.
Thôi Ẩm Băng im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Cảm ơn.”
Anh không phải thánh nhân, không thể lo cho từng mạng người.
Nữ hầu gái lặng im một lúc, rồi ngẩng đầu lên, nói với anh: “Được, vậy chúng ta đi thôi, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nữ hầu gái lùi lại liên tục, lưng đã chạm vào bức tường lạnh lẽo, khiến cô rùng mình, chân mềm nhũn, giọng run rẩy: “Tôi…”
Jackie sững người, lời đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng.
Jackie nhìn cô nghiêm túc hơn, thật không ngờ, thính giác của người này cũng khá tốt.
Thấy cô hoảng sợ, Jackie nói: “Tôi đã phá hủy tất cả các camera rồi, dự đoán Mặc Tang sẽ phát hiện ra điều bất thường trong vòng mười phút nữa, nên có thể vừa đi vừa nói không?”
Jackie nhướng mày, tiếp tục: “Ban đầu tôi định giải quyết cả hai người.”
“Cô biết dẫn tôi ra ngoài sẽ có hậu quả gì không?”
Mang thêm một người chỉ thêm phiền phức, tôi và anh còn chưa chắc thoát ra được, cô ta chỉ là gánh nặng.”
Sau một lúc, anh ngước mắt nhìn Thôi Ẩm Băng, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có, trầm giọng nói: “Thôi Ẩm Băng, đưa tôi đến gặp gia chủ của các người, Mặc Cửu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi Ẩm Băng nhíu mày, sắc mặt thay đổi, vậy chẳng phải những lời nói của họ vừa rồi đều bị Mặc Tang nghe thấy sao?
Jackie suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không quen thuộc với Mặc gia, cần một người dẫn đường, người này tuy có vẻ nhát gan nhưng khá lanh lợi, vậy chọn cô ta vậy.
“Vậy cô có biết tại sao Mặc Tang lại bắt tôi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta được Mặc gia mua từ khu ổ chuột về cách đây nửa tháng.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng sáng, mạnh mẽ và bướng bỉnh, đầy khao khát sống.
Nghe thấy?
Cô nói: “Như anh đã nói, cô ta sống c·h·ế·t thì liên quan gì đến tôi?
Nữ hầu gái bị giọng điệu của anh ta dọa cho hoảng sợ, lắp bắp trả lời.
Dù sao thì vốn dĩ anh cũng không định làm hại nữ hầu gái này.
“Không biết.”
Jackie nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Cô… không muốn cứu cô ta?”
Do thời gian gấp rút, cô dẫn Jackie đi một con đường mà chỉ mình cô biết.
“Nhưng tôi muốn sống.”
Theo tính cách của Mặc Tang, nếu phát hiện ra người trong địa lao biến mất, chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng, lúc đó hai người cuối cùng vào địa lao chắc chắn sẽ bị g**t ch*t không tha.
Jackie nhếch môi, nhìn cô với vẻ trêu chọc, nói: “Cô cũng thấy tình cảnh bây giờ rồi, không có gì muốn nói sao?”
Jackie cười, nhận xét: “Sao lại có phụ nữ tên như vậy?”
“Tôi tên là Thôi Ẩm Băng.”
Nữ hầu gái rụt rè hỏi.
Anh chỉ vào nữ hầu gái nhỏ bé.
“Nơi đó vừa bẩn vừa hôi, chẳng ai muốn tới đâu, yên tâm đi.”
Nữ hầu gái cắn môi, ánh mắt lộ vẻ thương cảm.
Anh ta bất ngờ tiến tới gần cô, thấy động tác của anh, nữ hầu gái giật mình lùi lại vài bước.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh bị lời nói đột ngột của cô làm cho kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Jackie lóe lên, “Cô ở Mặc gia bao lâu rồi?”
Jackie đứng im, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Tôi, tôi vừa rồi… nghe thấy tiếng bước chân của anh.”
Jackie nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy tán thưởng, rồi cười nói: “Tên cô là gì?”
Anh quay đầu lại, thắc mắc: “Sao vậy?”
—
Nghe vậy, Thôi Ẩm Băng lập tức theo sau Jackie.
Thôi Ẩm Băng dẫn anh chạy vội, vừa chạy vừa chỉ về phía trước, thở hổn hển nói: “Con đường này tôi tình cờ phát hiện ra, phía trước là một bức tường, bên ngoài có cống ngầm, anh có thể thoát ra từ đó.”
Nữ hầu gái khẽ đáp: “Nửa tháng.”
Jackie quay người định rời đi, nhưng Thôi Ẩm Băng gọi lại: “Đợi đã!”
“Cô biết tôi là ai không?”
Nhưng cô không muốn c·h·ế·t, cô còn cha mẹ và em gái cần chăm sóc, cô không thể c·h·ế·t ở đây!
Tim nữ hầu gái như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không ngu ngốc, đương nhiên hiểu người bị Mặc Tang nhốt trong địa lao không thể là người đơn giản, với tình hình hiện tại, muốn chạy thoát khỏi tay anh ta là không thể.
Trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, ánh mắt Jackie trở nên hứng thú, bắt đầu nghiêm túc quan sát cô, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào.
Xem danh sách chương
Jackie cười nhạt: “Không chỉ cửa vào địa lao, bên trong này cũng có giám sát, cô nghĩ lão già Mặc Tang đó sẽ bất cẩn vậy sao?”
“Trói cô ta lại, giấu vào chỗ nào đó.”
“Gọi là không cố ý phát hiện ra tôi nghĩa là gì?”
Thấy Jackie cuối cùng cũng đồng ý, nữ hầu gái thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở ra được một hơi, ánh mắt chạm đến người nằm trên đất, tim lại thót lên cổ họng.
Không đúng, lúc nãy vào đây cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của thiết bị điện tử, chẳng lẽ năng lực của cô bị trục trặc?
Jackie hỏi.
Jackie thấy cô đã trắng bệch cả mặt, biết lời đe dọa của mình đã có hiệu quả, đang định ép cô dẫn đường, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy cô hét lên trước.
Mắt nữ hầu gái run lên, mặt không còn chút máu, khẽ đáp: “Biết.”
Bên trong địa lao u ám, nữ hầu gái nhìn chằm chằm vào Jackie, tim đập thình thịch.
Chương 294: Đưa tôi đến gặp gia chủ của các người
Jackie hỏi, âm cuối kéo dài.
Thôi Ẩm Băng mím môi, nói: “Cửa vào địa lao có giám sát.”
Anh dừng lại một chút, “Mười năm uống băng, khó làm nguội máu nóng, cái tên này cũng hay.”
Jackie nhướng mày, nhìn ánh mắt của cô, bỗng nhớ đến một số trải nghiệm trong quá khứ của mình, bất giác mềm lòng, sau khi thoát ra sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.
Tôi có thể dẫn anh ra ngoài!”
“Đừng g·i·ế·t tôi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.