Bóng Tối Trước Bình Minh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Đoàn chiến 1
Trần Thái Dương không để ý đến Lý Huyền Nhi mà trực tiếp đóng cửa phòng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.
6: ..."
Nghe khẩu khí của Trần Thái Dương, Lâm Mặc không chịu được mà đứng dậy nói.
Trần Thái Dương không để ý đến hai cô gái nghĩ gì mà đáp lại.
Nhóm người lúc này cũng chỉ biết ngơ ngác lắc đầu. Nhìn theo bóng lưng của Trần Thái Dương.
Vừa đẩy cửa vào, một thân hình nóng bỏng đập vào mắt hắn khiến hắn ngơ ra một lúc. Thân hình đó, chỗ nên cong thì không thể thẳng, đồi núi thì không có mặt bằng, một thiếu niên 15 tuổi như hắn thấy được cảnh này sao chịu được.
Thầy cô đưa vào trường, học tập tại cá nhân, cho nên ở học viện Đại Việt này cơ bản học viên đều tự học tập rèn luyện. Giảng viên cũng chỉ lên lớp từ một đến hai buổi mỗi tuần. Người quản lý trực tiếp không phải là giáo viên chủ nhiệm mà chính là lớp trưởng của lớp đó.
Trần Thái Dương vừa nói xong, tiếng gõ cửa lúc này thêm mạnh hơn, giọng nói cũng thay đổi thành Vũ Thu Tươi.
Bầu không khí vui vẻ bên ngoài trái ngược với không khí bên trong phòng Trần Thái Dương. Hắn cầm tờ giấy trong tay mà cảm thấy tương lai sao đen tối, mây giăng đầy đầu. Hắn đang nghĩ "rốt cuộc nhà này là của mình hay là nhà của ba sư tử cái kia. Không biết kiếp trước có thù gì mà kiếp này đến gây thù với mình".
****************
- Cho mày 1 phút, nếu chậm thì biết tay chị.
Đột nhiên, trên đường đi của Trần Thái Dương, một nhóm người ngăn lại. Hắn không biết nhóm người này nhưng hắn lại nhận biết một người trong đó, người đó là cùng lớp K199A với hắn nhưng hắn lại không biết tên.
Hồ Hà Giang nói với Lâm Mặc rồi quay lại nói với Trần Thái Dương.
Lại là ánh mắt đó, Trần Thái Dương đúng là chịu thu rồi. Hắn bực giọng nói.
Nghe lời đe doạ của của Vũ Thu Tươi, Trần Thái Dương lại càng bực hơn nhưng cũng không biết làm gì khác. Hắn lầm bẩn nói.
Lúc này giảng viên đã vào lớp, tất cả mọi người cũng tập trung vào buổi học. Buổi học hôm nay vấn là thực hành về trận pháp khế ước thú. Cả buổi học tất cả đều rất hăng say luyện tập trừ một người, Trần Thái Dương.
Chưa kịp nói hết câu, Trần Thái Dương bị Vũ Thu Tươi quay lại liếc mắt lườm hắn. Bị nhìn chằm chằm, ánh mắt đó làm Trần Thái Dương có chút lúng túng không biết làm sao. Hắn đóng cửa "rầm" một cái, nói vọng ra.
Kết thúc một buổi học không có gì sảy ra. Trần Thái Dương cũng về đến nhà. Điều đầu tiên hắm làm quăng chiếc cặp vào phòng, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
4: Trần Thái Dương phải dọn nhà mỗi ngày.
- Thằng nhóc, có ra ngoài này không, không để chị đây đạp cửa lôi mày ra.
- Có! Em cũng thấy chị Tươi cười rồi.
Trần Thái Dương bước vào lớp, đi về chỗ ngồi xuống.
- Có chuyện gì nói luôn đi, không tôi...
- Tôi nói tôi không tham gia, cô nghe không hiểu à. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc sau, Trần Thái Dương đi ra ghế ngồi, ba chị em đã ở đó đợi hắn, trên mặt của Hà Thanh Kiều còn có chút đỏ hồng không dám nhìn thẳng hắn.
- Mau mặc đồ vào ra ngoài này đi.
Đi đến trước cổng, Trần Thái Dương lại gật đầu chào bác bảo vệ mội cái rồi mới đi vào trường.
Trần Thái Dương bực giọng ra mở cửa. Đứng trước cửa là Vũ Thu Tươi và Hà Thanh Kiều.
Đột nhiên, ba đòn công kích bằng chân khí từ ba hướng khác nhau hướng đến hắn mà đi. Trong ba người có Kiều Phong và Triệu Đại Vương.
- Bạn học Thái Dương, dù bạn có tham gia hay không thì ngày mai đoàn chiến vấn sẽ có một vị trí cho bạn.
- Cái gì, các cô quá đáng vừa thôi nhá, xem tôi là osin của các cô sao?
- Được rồi!
Trần Thái Dương nhìn qua Đường Ngân rồi nhìn về nhòm người đằng sau Đường Ngân. Hắn biết nhóm người này là đến gây chuyện.
- Mày là chính là cái thằng mới đến đó sao?
Trần Thái Dương đứng dậy chỉ vào ba người nói.
Trần Thái Dương vừa ngồi xuống, Vũ Thu Tươi đã đưa đến trước mặt hắn một tờ giấy. Trần Thái Dương thấy vậy liền nói.
- Anh cứ xem đi sẽ biết.
Đột nhiên Hà Thanh Kiều hét lên một cái, miệng thốt ra hai chữ "lưu manh" lấy hai tay che mặt nhưng hai con mắt vấn để lộ ra. Vũ Thu Tươi thì trực tiếp quay mặt đi vì Trần Thái Dương lúc này chỉ mặc mỗi cái quần cộc bó sát để lộ ra thân hình cơ bắp.
Nghe vậy, Hồ Hà Giang liên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ một vòng xoáy đen kịch hiện ra trước mặt của Trần Thái Dương, nuốt trọn ba đòn công kích của ba người.
- Vô vị!
- Được rồi! Làm thì làm.
- Không ra! Đừng có làm phiền tôi.
Chương 10: Đoàn chiến 1
5: ...
- Các người đây là có ý gì?
Đường Ngân đi đến trước mặt Trần Thái Dương, cái vẻ mặt non nớt nhưng lại có ánh mắt sắc bén đó của Trần Thái Dương khiến Đường Ngân vừa nhìn thấy đã không ưa.
Lúc này Hà Thanh Kiều cùng Lý Huyền Nhi cũng đứng dậy hai tay chống nạnh nói theo.
- Trần Thái Dương, anh ra ngoài này một lát đi, chị Tươi tìm anh.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên kết hợp với giọng nói của Hà Thanh Kiều vọng vào.
- Trần Thái Dương, anh đã làm gì chị Tươi rồi?
- Trần Thái Dương, lớp trưởng đang nói chuyện tử tế với mày, cái giọng điệu đấy của mày là có ý gì? Đây là chuyện của cả tập thể lớp mày lại không muốn cống hiến sao?
Nói xong Trần Thái Dương trực tiếp đi xuyên qua nhóm người với tốc độ mà trong mắt người xem giống như là thuấn di. Khi nhóm người phát hiện Trần Thái Dương thì hắn đã ở đằng sau nhóm người đi lên lớp học.
Dứt lời hắn quay đi vào phòng đóng cửa lại. Hắn không biết khi hắn đi ba cô gái che miệng cười khúc khích đắc chí. Vũ Thu Tươi bình thường cứng rắn trên khuôn mặt xinh xắn cũng nở ra nét cười. Cô cũng không biết mình cười cái gì chỉ là cảm thấy vui.
- Làm gì là làm gì? Cô có bị làm sao không đó?
- Thế anh có làm không?
- Được rồi bạn học Lâm Mặc.
Người bên trong cũng bất ngờ vì đột nhiên có người đẩy cửa. Vũ Thu Tươi quay người lại, giận dữ, không nói không rằng một cước tung ra, Trần Thái Dương bay từ cửa phòng tắm ra ngoài phòng khách. Từ trong phòng nhà tắm vọng ra, Trần Thái Dương chỉ nghe một tiếng, "lưu manh".
Trần Thái Dương cầm tờ giấy lên xem, trong đó viết chi chít các hàng chứ.
Từ trong phong, Trần Thái Dương nói vọng ra.
- Gì mà 1 phút, đúng là càng lúc càng quá đáng. Càng được càng lấn tới.
Trần Thái Dương giọng bực bội, đứng dậy liền đi về phòng.
Vũ Thu Tươi giọng vấn cứng rắn như vậy nói.
Lý Huyền Nhi đột nhiên nói làm cho Vũ Thu Tươi có chút đỏ mặt nói.
- Mấy chị em các cô rối cuộc có chuyện gì?
- Cái thằng nhóc này có quỷ. Làm sao hắn làm được? Hắn đi qua chúng ta bằng cách nào?
Vũ Thu Tươi khoanh tay lại nâng hai ngọn núi đã cao rồi lại càng cao hơn nói.
- Có sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Chị Tươi, chị cười rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Ngân đứng ngây tại chỗ không thể tin vào mắt mình. Trong bất giác hắn thốt lên.
- Bạn học Thái Dương xin đừng giận, các bạn ấy cũng chỉ làm theo lời của tôi. Tôi chỉ muốn thử thực lực của bạn, mục đích là mời bạn vào đội đoàn chiến ngày mai.
Tiếng động cũng làm cho Hà Thanh Kiều và Lý Huyền Nhi trong phòng chạy ra ngoài. Lý Huyền Nhi nhìn thấy Trần Thái Dương đang phùi mông đứng dậy kết hợp với tiếng mắng của Vũ Thu Tươi, cô liền nghi ngờ hỏi.
- Hai đứa này, lại còn biết trên chị, chị đánh cả hai bây giờ.
- Đây là gì?
2: Trần Thái Dương không được ở trần khi ở nhà.
- Đoàn đội đã có bốn người rồi, tôi, Kiều Phong, Triệu Đại Vương, Lý Mặc và bạn nữa là đủ năm người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Thanh Kiều cũng chen lời vào nói.
"1: Trần Thái Dương mỗi sáng, mỗi tối phải nấu cơm.
- Tôi không tham gia. Mấy người tìm người khác đi.
Trần Thái Dương, ánh mắt sắc bén nhìn Hồ Hà Giang làm cô có chút sợ lùy lại một bước. Lúc thấy Trần Thái Dương dùng ra vòng xoáy thì cô đã chắc chắn rằng, Trần Thái Dương chính là người đó, vì chỉ cho người đó mới có vòng xoáy hỗ đen.
- Thế Anh có làm không?
Vũ Thu Tươi cũng đứng dậy, vấn ở tư thế khoanh tay, lườm Trần Thái Dương nói.
- Đại ca, chính là thằng đó, vênh váo không coi ai ra gì.
3: Chủ nhà là Vũ Thu Tươi đến Hà Thanh Kiều đến Lý Huyền Nhi mới đến Trần Thái Dương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.